Chương 20: Nhện "Góa Phụ Đen".

Vợ Chồng Hắc Đạo

Đăng vào: 12 tháng trước

.

******
Ở Vicktor Bar.
Ở ngoài đèn nhạc tưng bừng, những cô gái có thân hình bốc lửa đang uốn éo với cây cột trên sân khấu. Dưới là những chàng công tử giàu uống rượu  mua vui.

Sâu bên trong khu vực bí mật là khung cảnh hoàn toàn trái ngược. Dù bên ngoài ồn thế nào, thì bước vào đây như được tách biệt với thế giới bên ngoài. Không gian rất rộng, mỗi người một việc, khá yên tĩnh chỉ nghe tiếng cạch của bàn phím máy tính và tiếng các hóa chất đang đun sôi trong ống thí nghiệm.

"Lão đại, chị ăn chút gì đi. Lão đại còn chưa ăn gì." Hàn Nhoãn bưng khay thức ăn vào cho Hàn Bạc Băng. "Không ăn, chị nuốt không trôi." Hàn Bạc Băng ủ rũ lắc đầu, tay hất hất ý nói Hàn Nhoãn bưng đi ngoài.

Hàn Nhoãn vẫn đặt khay thức ăn lên bàn, miệng tiếp tục lải nhải "Không được, chị nhất định phải ăn. Chẳng phải lão đại Thiên Vương đã ra mặt rồi sao, nhất định Boss Thiên sẽ có cách."

"Với lại, ngoại thương của Y Y em đã xử lý xong rồi, nội thương thì lão đại chị cũng biết rồi đấy."

Nghe vậy cô vẫn chịu khó ăn ít đồ ăn rồi bỏ đũa xuống thở dài.

"Lão đại, Nhoãn mau đến xem Y Y." Hàn Kha hét lên

Mọi người ai cũng hoảng hốt chạy đến cả Hàn Bạc Băng và Hàn Nhoãn cũng lo lắng không thôi.

Hàn Y nằm trên giường khuôn mặt trắng bệch, cắt không ra máu. Miệng không ngừng phun ra những ngụm máu đen.

"Lão đại, bọn họ còn không nhanh em sợ Y Y sẽ không trụ được bao lâu nữa." Hàn Nhoãn bắt đầu hoảng loạn.

"Thiên, nhất định sẽ lấy được. Cố gắng cầm cự thêm đi. Chị gọi cho Thiên."

"Không cần, đây rồi." Ở sau vang âm thanh trầm thấp của Vương Hạo Thiên.

Trương Hằng bước lên đưa lọ thủy tinh trong suốt bên trong có nhện "Góa Phụ Đen" cho Hàn Bạc Băng.

"Chuẩn bị đi, chị sẽ thực hiện." Cô cười dịu dàng, ánh mắt cảm kích nhìn  anh rồi nói với Hàn Nhoãn.

Thấy Vương Hạo Thiên cùng mọi người đưa nhện "Góa Phụ Đen" về ai cũng nhẹ nhõm trong lòng. Gánh nặng cuối cùng cũng được gỡ xuống, mạng của Hàn Y cũng được cứu khuôn mặt ai cũng hiện lên vẻ an tâm.

Gần 30p sau Hàn Bạc Băng mệt mỏi tay vịn vào tường bước từ từ ra ngoài trên trán đổ đầy mồ hôi.

"Nhoãn, còn lại để cho em."

"Băng Băng, em ổn chứ." Vương Hạo Thiên nhanh chóng đến đỡ cô hỏi.

"Không sao, nghỉ một lúc là ổn, anh đưa em về phòng." Cô tựa đầu vào bờ ngực rắm chắc nói với anh.

Anh cúi người nhẹ nhàng bế cô lên đi về phòng.

Anh đặt cô lên chiếc giường êm ái rồi nằm bên cạnh ôm cô ngủ cùng. Cô rúc đầu vào người anh ngủ một giấc. Anh cúi đầu hôn lên tóc cô hít một hơi sâu mùi hương quen thuộc trên người cô, bàn tay ở eo siết chặt hơn cùng cô đánh một giấc dài.

"Tất cả đều ổn chứ." Hàn Khan lo lắng hỏi Hàn Nhoãn.

Hàn Nhoãn khẽ gật đầu, khuôn mặt cũng vơi bớt lo âu.

Mấy hôm nay, mọi người đều đã quá mệt mỏi đều phải nghỉ ngơi. Cũng may Hàn Y đã qua cơn nguy kịch nếu không thì chưa biết Điệp Giả sẽ thế nào.

Một tuần sau.

Suốt một tuần Hàn Bạc Băng cùng Vương Hạo Thiên ở Điệp Giả giải quyết chuyện.

Một tuần nay, chưa một ngày yên ổn với bang Minh Vũ. Khi thì đánh người của Bang Điệp Giả, khi thì cướp hàng chúng tìm đủ mọi cách để làm khó. Nhưng thật không may, Điệp Giả và Thiên Vương hai bang lớn nhất thế giới ngầm đã liên minh. Muốn đấu lại Minh Vũ thì chẳng có gì khó nhưng vấn đề là lão đại hai bang này rộng lượng không muốn so đo.

"Lão đại, cứ để cho chúng lộng hành như vậy sao?" Hàn Kha uất ức nói với Hàn Bạc Băng.

Cô nhếch mép cười gian xảo đôi mắt màu lam lạnh lẽo nhìn lên màn hình chiếu:" Thời cơ chưa đến, đợi. Nói với mọi người không được manh động."

Vương Hạo Thiên ngồi trên ghế sofa tay cầm ly rượu vang nhâm nhi nhìn cô vợ nhỏ dễ thương đang chỉ huy mọi người.

"Reng.....reng....reng"

Âm thanh phát ra từ màn hình máy tính của Hàn Bạc Băng.

"Băng Băng, thế nào rồi. Ổn chứ." Triệu Anh Hào cười đùa với Hàn Bạc Băng. Cô cũng nũng nĩu đáp lại:" Băng Băng khỏe rồi, nhưng Minh Vũ là do ba nuôi yêu dấu của con giết."

"Bảo bối, con yên tâm chúng không giám ra tay đâu. Chỉ Minh Vũ nhỏ bé đâu đáng để con đặt vào mắt."

"Nhưng con của ông ta Minh Nhị dám tìm bảo bối trả thù riêng."

"Tùy bảo bối xử trí. Được rồi. Ba nuôi còn có việc liên lạc sau. Làm thì làm nhưng phải chú ý sức khỏe không thì đừng trách ba nuôi."

Hàn Bạc Băng cười vui vẻ và hai ba con ngắt kết nối.

Trên mặt cô hiện lên sự vui sướng tột đỉnh. Còn đám Trương Hằng, Lý Nghị, Mặc Đằng ngẩn người sau cuộc hội thoại của Hàn Bạc Băng và Triệu Anh Hào.

Lý Nghị nghiêng đầu sang Trương Hằng hỏi nhỏ:" Tôi thật không ngờ ông trùm Á Phiện nổi tiếng độc ác tàn nhẫn thế mà lại ôn nhu với cô chị dâu của chúng ta như vậy." Mặc Đằng đứng bên lại chỏ mỏ vào:" Đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy, tai nghe."

"Cốp"

Trương Hằng lấy tay kéo hai đầu của Lý Nghị và Mặc Đằng đập vào nhau thở dài:" Lo chuyện bao đồng vừa thôi."

"Cái đồ điên nhà cậu...." Hai người đồng thanh mắng Trương Hằng. Còn Trương Hằng vui vẻ cười hả hê đắc ý.

"Ồ, vừa xong đã liên lạc với chúng ta rồi." Hàn Long thông báo với Hàn Bạc Băng.

"Mở lên xem thế nào?" cô bình tĩnh ngồi bên Vương Hạo Thiên dựa đầu lên vai anh ra lệnh."Chị dâu không sợ bọn chúng hack máy chủ sao?" Mặc Đằng ngây thơ hỏi.

Cô nhếch mép cười không đáp trả.

Căn bản là câu hỏi này không dáng để trả lời. Câu hỏi quá vơ vẩn. Hệ thống máy chủ của Điệp Giả có hàng trăm bức tường lửa mỗi tường lửa đều là mèo đen do Hàn Bạc Băng cài vào canh dữ. Ngay cả Thiên Vương là bang mạnh nhất thế giới ngầm còn không phá được chứ đừng nói là Minh Vũ tép riu.

Mặc Đằng ơi Mặc Đằng!!!! Hành nghề bao nhiêu năm mà lại đặt câu hỏi ngớ ngẩn quá vậy.

Hàn Long đứng bên phì cười:" Này cậu Mặc, cậu quên lão đại cuả chúng tôi là hacker đứng đầu thế giới sao?" Nghe xong câu này của Hàn Long Mặc Đằng mới nhớ ra."Đúng là mất mặt bang lão đại quá mà. Cái gì mà Tam đại Thiên Vương. Ôi giời ơi." Mặc Đằng than thầm trong lòng.

"Mở loa lớn lên." Hàn Bạc Băng nói với Hàn Kha.

"Điệp Giả hẹn các người ngày mai gặp mặt tại đỉnh núi phía tây Trung Quốc. Chúng tôi đợi gặp cô. Hàn Bạc Băng à không là B." đoạn ghi âm được gửi phát ra âm thanh đầy đắc ý của Minh Nhị.

"Ngày mai lại được gặp con cá chết rồi. Mọi người cũng chuẩn bị tý đi. Tôi đói rồi." Hàn Bạc Băng vẫn như chẳng có gì lo lắng, còn lo ăn nữa mới ghê.