(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng
Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Shmily
--------------------
Nhìn Tịch Lãng đỡ Tịch lão gia tử rời đi, bàn tay nhỏ nhắn đặt ở khuỷu tay Tịch Đình Ngự không nhịn được bóp hắn một cái.
Tịch Đình Ngự liếc cô, không nóng không lạnh mở miệng: "Đây là tự em muốn ở lại."
Hắn nói xong liền ôm lấy eo Hạ Thập Thất, mang cô lên phòng ngủ trên lầu hai.
Hạ Thập Thất bị ép dựa vào khuôn ngực to lớn gợi cảm của hắn, không vui nhíu mày: "Anh đây là thấy chết không cứu, cùng lắm thì tôi với anh đồng quy vu tận."
Tịch Đình Ngự nhíu mày, "Tôi là tráng niên chính trực, nếu như em muốn đồng quy vu tận với tôi thì tốt nhất nên sinh cho tôi một đứa con trai trước đã."
Hạ Thập Thất nhướng mày, "Nếu như là anh của kiếp sau, tôi cũng không ngại cống hiến chút sức lực đâu."
Dẫm lên tấm thảm mềm xốp đi lên lầu hai, rẽ qua hành lang là một loạt căn phòng, tuy rằng sản nghiệp của Tịch gia lớn, thân thích cũng rất nhiều, thế nhưng có thể chân chính được lão gia tử lưu lại nhà cũ cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hai người mới đi lên lầu liền có một người giúp việc đã lớn tuổi đi tới.
"Lão gia phân phó, đêm nay Hạ tiểu thư cùng Ngự thiếu gia ở cùng một phòng." Người giúp việc nói xong, ánh mắt còn đảo qua trên người Hạ Thập Thất.
"Tôi có thể ở một phòng không?"
Không phải Hạ Thập Thất rụt rè mà cô cảm thấy cứ ở chung như vậy nghe có vẻ "thoáng" quá.
Cô nhớ Tịch Đình Ngự đã nói, lão gia tử thích nữ nhân đoan trang, nếu như cô đã là giả vậy thì phải diễn cho thật giống.
Người giúp việc có chút khó xử, "Đây là lão gia phân phó, nếu Hạ tiểu thư có vấn đề gì thì có thể trực tiếp đi tìm lão gia."
Hạ Thập Thất còn muốn nói gì đó, Tịch Đình Ngự lại ôm lấy bả vai cô, khẽ mở miệng: "Lần đầu tiên cô ấy tới đây cho nên có chút xấu hổ, dì Ngô đừng chê cười."
"Không có không có, sao tôi có thể chê cười Hạ tiểu thư chứ. Ngự thiếu gia, vậy tôi không quấy rầy hai người nữa." Dì Ngô nói xong liền xoay người xuống dưới lầu.
Nhìn thân ảnh dì Ngô biến mất sau chỗ ngoặt cầu thang, Hạ Thập Thất mới thu hồi tầm mắt, gập cánh tay đánh về phía Tịch Đình Ngự ở đằng sau.
"Cái gì mà không cần chê cười tôi chứ, rất buồn cười sao?"
Tịch Đình Ngự trở tay chế trụ cái tay của cô, cười khẽ một tiếng, không nói gì thêm liền trực tiếp lôi kéo cô đi về phòng ngủ.
Đi tới cuối hành lang, Tịch Đình Ngự mới dừng lại, nắm lấy tay nắm đẩy cửa ra, sau đó nghiêng người nhìn Hạ Thập Thất: "Có muốn vào hay không?"
Hạ Thập Thất liếc hắn một cái, thấy bộ dáng ung dung xem kịch kia liền trả lại một câu: "Tôi còn có lựa chọn khác à?"
"Đúng là không có."
Tịch Đình Ngự vừa nói xong, Hạ Thập Thất đã nâng váy đi vào bên trong.
"Rụt rè của em, quả nhiên đều là giả."
Tịch Đình Ngự dựa người vào cửa, buồn cười nhìn nữ nhân đang ôm chân xoa xoa ở bên mép giường.
"Cái này gọi là kỹ thuật diễn thượng thừa." Hạ Thập Thất cũng chẳng liếc hắn một cái.
Tịch Đình Ngự cười cười, bước vào phòng, sau đó thuận tay đóng cửa lại.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Hạ Thập Thất mới ngẩng đầu lên, hỏi: "Anh không đi xuống đó giao lưu với mấy người họ hàng thân thích kia à?"
Tịch Đình Ngự cởϊ áσ khoác tây trang ném lên sofa, xoay người ngồi bên cạnh Hạ Thập Thất, ngữ khí thản nhiên nói: "Không có gì để giao lưu, loại thời điểm như thế này, tôi nên bồi nữ nhân mới hợp tâm ý của bọn họ."
Hạ Thập Thất hiểu ý tứ của hắn, làm cháu trai trưởng của hào môn không dễ dàng chút nào, hắn là đang nhân lúc này trốn tránh phiền phức.
"Đúng rồi đại thúc, tôi nhớ Thật Dạ có nói, chú hai của anh có hai người con trai, Tịch Lãng với Tịch..."
"Tịch Phong." Tịch Đình Ngự đứng dậy, mở tủ đầu giường, đem hòm thuốc bên trong lấy ra.