(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng
Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Shmily
---------------------
Buổi tối ở Hạ gia.
Một cái bàn dài được đặt ở giữa sân, bên cạnh bày mấy cái ghế dựa, đối diện là cửa giếng trời*.
*Giếng trời: Một loại cửa trong suốt có thể nhìn từ trong nhà ra ngoài sân. (Tra Google để biết thêm chi tiết)
Hạ Thập Thất ngồi đưa lưng về phía cửa, nằm bò trên bàn nhàm chán xoay xoay cái đũa.
Đường Đậu Đậu ngồi bên cạnh cô, nhìn một bàn đồ ăn ngon, không nhịn được liền lén lút vươn đũa ra.
Thế nhưng còn chưa có chạm vào, một đôi đũa đã thẳng tắp chặn lại đây.
"Gấp cái gì, người còn chưa tới đủ." Hạ Duyên Bân cau mày.
Đường Đậu Đậu bĩu môi, tự giác đem đũa đặt ở trên bàn, "Không phải mọi người đều ở đây sao, còn chờ ai nữa!?"
"Lát nữa con sẽ biết."
"A..."
Đại khái là qua khoảng 10 phút, một thân ảnh thon dài xuất hiện ở cửa, người nọ bước tới, giơ tay nhấc chân đều mang theo một loại khí chất cao quý.
"Hạ bá phụ, tới trễ rồi."
Thanh âm trầm thấp, mang theo một cảm xúc không nói nên lời.
Hạ Thập Thất quay đầu lại, thấy hai tay Tịch Đình Ngự đút trong túi quần tây, đi về phía cô.
Lúc nhìn thấy cô, môi mỏng gợi cảm liền cong lên.
"Lão Hạ, sao hắn lại tới đây?" Hạ Thập Thất quay đầu hỏi Hạ Duyên Bân.
Hạ Duyên Bân ho nhẹ một tiếng, đè thấp thanh âm nói: "Nếu không phải có Ngự thiếu, con cũng không ngồi được ở đây đâu. Người ta đã giúp một việc lớn như vậy, chúng ta không cảm ơn không được."
Hạ Thập Thất: "..." Biết rõ hắn mới là đầu sỏ gây tội, còn muốn cảm ơn hắn... Ngài cũng thật hào phóng.
Hạ Duyên Bân tự nhiên có suy nghĩ của chính mình. Tuy rằng chuyện này là do Tịch Đình Ngự một tay thao túng, thế nhưng nói tới cùng cũng là hắn thủ hạ lưu tình.
Nếu hắn không chịu thả người, đừng nói là uống thuốc, chính là từ trên tầng thượng nhảy xuống đi chăng nữa, hắn cũng tuyệt đối không nương tay.
Khóe môi Tịch Đình Ngự khẽ dương lên, mang theo ý cười nhẹ, cùng với bộ dáng lạnh nhạt ngày thường như hai người khác nhau.
"Hình như có người không chào đón tôi." Hắn nói, lại không e dè ngồi xuống bên cạnh Hạ Thập Thất.
"Làm gì có, trẻ con không hiểu chuyện mà thôi." Hạ Duyên Bân khách sáo nói, dùng ánh mắt bắn về phía Hạ Thập Thất.
"Hi, đại thúc."
Hạ Thập Thất cũng rất phối hợp, chủ động chào Tịch Đình Ngự một tiếng, không có chút biểu cảm nào gọi là không vui.
"Ừ." Đôi mắt thâm thúy tựa hồ nhiều thêm một tia nghiền ngẫm.
Đúng lúc này, Thất Dạ đi từ bên ngoài vào, ăn mặc một thân quần áo màu trắng thoải mái, tùy tiện lại tự nhiên, vẫn đẹp trai như cũ.
"Hạ bá phụ." Thanh âm ôn nhuận, mang theo ý cười nhàn nhạt.
Hạ Duyên Bân cười cười gật đầu với Thất Dạ, sau đó liền bảo hắn ngồi xuống, trong ánh mắt tràn đầy tán thưởng.
"Thất Dạ à, ông nội cháu dạo này có khỏe không?"
"Thân thể ông nội vẫn luôn khỏe." Thất Dạ nhếch môi, mở miệng nói: "Mấy hôm trước ông còn gọi điện tới nói có thời gian thì nhất định sẽ trở về chơi cờ với Hạ bá phụ."
"Được nha." Hạ Duyên Bân sảng khoái cười, "Đến lúc đó để bác tự mình tới, bồi ông nội cháu chơi thoải mái luôn."
Tạ Chỉ Hủy bận rộn ở phòng bếp nửa ngày, bưng ra đĩa đồ ăn cuối cùng để ở trên bàn.
"Nào nào, đồ ăn tới rồi!"
Sau khi mọi người ngồi xuống, Hạ Duyên Bân liền nâng rượu, nói: "Lần này Thập Thất có thể trở về bình an, ít nhiều là nhờ có sự giúp đỡ của Ngự thiếu. Về sau nếu có yêu cầu gì cần giúp đỡ, Hạ Duyên Bân ta tuyệt không chối từ."
Tịch Đình Ngự nhẹ nhàng lắc lư ly rượu một chút, cuối cùng nâng lên đáp lại hắn, sau đó đem rượu đỏ bên trong uống cạn, cười nhẹ một tiếng: "Tôi sẽ nhớ kỹ những lời này của Hạ bá phụ."