(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng
Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Shmily
----------------------
Thời điểm bước ngang qua người Vu Mạnh, Tịch Đình Ngự liền dừng chân, quét mắt lạnh nhạt nhìn cậu ta một cái, trầm giọng nói: "Đem vết máu trên mặt đất dọn sạch sẽ."
Trước cửa sòng bạc, xe Hummer màu đen dừng ở ven đường, bên cạnh xe là vài vệ sĩ mặc áo đen, nhìn thấy Tịch Đình Ngự đi ra liền lập tức mở cửa sau, cung kính đứng ở một bên.
"Hi."
Thời điểm Hạ Thập Thất đi qua còn lễ phép chào vệ sĩ một tiếng.
Vệ sĩ nghe thế, theo bản năng liền nhìn về phía Tịch Đình Ngự đã ngồi vào trong xe, nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của hắn liền nhanh chóng mở miệng nói với Hạ Thập Thất: "Hạ tiểu thư, mời lên xe."
Hạ Thập Thất cười cười nhìn vệ sĩ một cái, khom lưng chui vào.
Đóng cửa xe lại, vệ sĩ vẫn không dám thở mạnh, cứ cảm thấy có một ánh mắt sắc bén đang dừng trên người mình, vì thế liền nhịn không được giơ tay xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.
Hắn thực sự không có đùa giỡn nữ nhân của boss mà!
Xe chạy một đường như bay, Hạ Thập Thất vẫn luôn an tĩnh không nói gì.
Tuy rằng trên mặt cô không biểu hiện gì, thế nhưng trong lòng vẫn lo lắng chuyện của sòng bạc, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tịch Đình Ngự lười biếng dựa ở trên xe, đôi mắt khép hờ, ngón tay với những khớp xương thon dài đặt trên đầu gối, ưu nhã mà tùy ý.
"Tôi phải ở bao lâu?"
Đột nhiên, Hạ Thập Thất hỏi một câu.
Mí mắt Tịch Đình Ngự khẽ nâng, đưa mắt nhìn cô, không nhanh không chậm nói: "Ở tới khi điều tra rõ ràng thì về."
"Điều tra rõ?" Hạ Thập Thất không nhịn được nhíu mày, "Đại thúc, ý anh là chuyện không đơn giản như vậy?"
Cô không phải không nghĩ tới khả năng này, chỉ là lúc ấy tình huống quá gấp, trong lúc nhất thời cũng không kịp suy nghĩ nhiều.
Tịch Đình Ngự liếc cô, thanh âm trầm trầm: "Cô cho rằng chỉ với sức của cô mà có thể dùng một chai bia đập chết người được?"
Hạ Thập Thất: "..."
Từ nhỏ tới lớn cô đánh nhau rất nhiều, cũng chưa thấy ai chết cả!
Tịch Đình Ngự cong khóe môi, khóe miệng mơ hồ câu lên một tia ý cười mỏng nhẹ, nhưng rất nhanh liền bị hắn giấu đi, thu hồi ánh mắt khép con ngươi lại.
Bởi vì hắn hiểu rất rõ cho nên lúc tiến vào sòng bạc, hắn liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra người đàn ông kia giả chết.
Sở dĩ không nói cho Hạ Thập Thất là muốn mượn cơ hội này dạy dỗ con mèo hoang nhỏ này mà thôi.
Xe chạy một đường, ước chừng một tiếng sau liền dừng ở bên ngoài một căn biệt thự lớn.
Vệ sĩ mở cửa xe trước, đi tới đằng sau mở xe, khom lưng dùng tay che ở phía trên.
Hạ Thập Thất cong người chui ra ngoài.
Nhìn thấy tòa biệt thự hoa lệ trước mặt, nhịn không được nhíu mày.
Nơi mình đã tới một lần, cô vẫn tương đối quen thuộc, chỉ là lần đầu là trèo vào, lần này là danh chính ngôn thuận đi từ cửa lớn vào mà thôi.
"Có cảm thấy quen hay không?"
Hai tròng mắt Tịch Đình Ngự híp lại, tiến lên đứng song song với Hạ Thập Thất, giơ tay nhấc chân đều anh khí bức người.
Hạ Thập Thất thu hồi tầm mắt, cười: "Đại thúc, anh đừng đùa chứ, loại biệt thự cao cấp như thế này, làm gì có chuyện tôi muốn quen là quen được."
Khi nói chuyện, cửa sắt khắc hoa ở phía trước chậm rãi mở ra, một lão giả ước chừng trên dưới 60 tuổi đi tới, trên mặt là biểu tình nghiêm túc.
"Thiếu gia."
Lão giả lập tức đi tới trước mặt Tịch Đình Ngự, khom người gọi một câu.
Tịch Đình Ngự "ừ" một tiếng, nhìn về phía Hạ Thập Thất, "Quản gia của Tịch gia, bác Trung."
Hạ Thập Thất hiểu ý của hắn, lễ phép gọi một tiếng: "Trung quản gia."
Trung quản gia gật gật đầu, coi như là đáp lại.