(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng
Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Shmily
--------------------
Chỉ thấy Đường Đậu Đậu ngồi xổm trên mặt đất, gắt gao ôm chặt cánh tay, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, gương mặt tái nhợt không có chút huyết sắc, dưới các khe bàn tay còn có máu tươi chảy ra đầm đìa, nhanh chóng thấm đỏ một mảnh.
"Ai cho phép mày động tới nó!"
Mặt mày Hạ Thập Thất lạnh lùng, liếc mắt qua Giang Hạo lần nữa, tiếp tục cầm gạch đập về phía hắn.
Lại chịu một kích nữa, Giang Hạo nằm trên mặt đất, ôm cánh tay kêu thảm.
Những người còn lại rốt cuộc cũng không lo đánh nhau nữa, hấp tấp tụ lại bên cạnh lão đại nhà mình.
Hạ Thập Thất ném gạch chạy về phía Đường Đậu Đậu, muốn đem cô ấy đang co thành một đoàn dưới đất nâng dậy, thế nhưng lúc nhìn thấy máu trên người Đường Đậu Đậu rồi, cánh tay lại ngừng lại giữa không trung.
Cô không biết nên xuống tay như thế nào, chỉ sợ sẽ tăng thêm thương thế cho cô ấy.
Ngay lúc này, một thân hình cao dài xuất hiện trước mặt mọi người.
Tịch Đình Ngự đi tới, cúi người, đem Đường Đậu Đậu đang nằm trên mặt đất bế lên, tiếp theo liền xoay người đi về chiếc xe đen cách đó không xa.
"Đại thúc..." Hạ Thập Thất sửng sốt một chút, sau đó liền phản ứng lại: "Anh định mang nó đi đâu?"
"Không muốn em gái cô gặp chuyện thì đi theo tôi."
Tịch Đình Ngự quay đầu liếc cô một cái, khuôn mặt tuấn mỹ như thần không lộ ra chút biểu cảm nào, vẫn lạnh nhạt y như cũ.
"Nhị tiểu thư! Chị mau đi đi, nơi này giao cho em là được rồi!"
Vu Mạnh vừa thở hổn hển vừa vươn tay chỉ về phía Tịch Đình Ngự.
Hạ Thập Thất "ừ" một tiếng, dặn dò vài câu liền chạy về phía Tịch Đình Ngự.
Thời điểm Tịch Đình Ngự bế Đường Đậu Đậu lên xe, trợ lý đã sớm mở sẵn cửa xe phía sau, đứng đợi ở một bên.
Cẩn thận đặt người trong ngực vào sau xe, bước chân Tịch Đình Ngự dừng một chút, chờ tới lúc Hạ Thập Thất đuổi kịp mới ngồi vào bên trong.
"Tới bệnh viện."
Lạnh giọng phân phó một câu, ô tô ngay lập tức phóng ra ngoài.
Gió bụi quấn lên thành một vòng, trợ lý một thân tây trang đen bi ai đứng ở chỗ cũ nhìn theo chiếc xe, thẳng tới khi không còn nhìn thấy nữa...
Một đường chạy nhanh, vượt qua ba cái đèn đỏ, cuối cùng dừng ở bên ngoài bệnh viện tốt nhất Dạ Thành.
Xe vừa mới ổn định, cửa sau xe cũng đã mở ra, Tịch Đình Ngự bế Đường Đậu Đậu đang hôn mê bất tỉnh xuống, Hạ Thập Thất cũng theo sát sau đó.
Thời điểm xuống xe, váy của cô đúng lúc bị kẹp vào chỗ kẽ hở.
Hạ Thập Thất nhíu mày, duỗi tay kéo kéo, không có chút động tĩnh nào.
Sớm biết việc hôm nay đen đủi như vậy thì cô sẽ không bao giờ mặc cái váy nào hết.
Dùng sức kéo một cái!
Xoẹt~
Váy bị xé rách làm hai nửa.
Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, cũng không thấy Hạ Thập Thất nữa, chỉ còn lại một mảnh vải bị kẹp ở cửa xe đang bay bay trong gió.
Váy bị xé rách, vừa lúc lộ ra quần đùi, người đi đường đều sôi nổi đưa tầm mắt về phía cô, trong mắt tràn đầy kinh ngạc cùng nghi hoặc.
Ở trong đại sảnh cũng không thấy thân ảnh của Tịch Đình Ngự, Hạ Thập Thất tùy tiện túm lấy một y tá nhỏ đi ngang qua hỏi, "Có thấy một người đàn ông bế một cô gái chảy đầy máu không?"
Y tá nhỏ lắc đầu, tỏ vẻ chưa từng gặp qua, sau đó rời đi.
Hạ Thập Thất lại đi dò hỏi nhân viên lễ tân một chút, vẫn chẳng hỏi ra được gì, chỉ có thể đi lòng vòng quanh tầng một tìm kiếm.
Tìm hơn hai mươi phút cũng không tìm được người, cô rốt cuộc cũng luống cuống, dựa vào cửa thang máy, hốc mắt đỏ lên.
"Ban nãy không phải còn rất kiêu ngạo sao?"
Một thanh âm thanh lãnh tràn ngập từ tính đột nhiên truyền vào trong tai Hạ Thập Thất.