(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng
Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Shmily
--------------------
"Nếu là như vậy, vậy xin Hạ nhị tiểu thư cho chúng tôi một lời giải thích."
Giang Hạo đem tàn thuốc ném xuống đất, dùng đế giày vân vê dập tắt, thoạt nhìn như đang dùng sức, giống như đem tàn thuốc coi như kẻ thù vậy.
"Giải thích? Chẳng lẽ tôi lại phải để cho cô ta đánh lại?" Hạ Thập Thất kẹp điếu thuốc vào tay, ngón tay thon dài vuốt ve trên thân thuốc.
Khóe môi Giang Hạo giật giật, đang muốn nói chuyện, lại nhìn thấy nữ nhân kia nhàn nhã phun ra một vòng khói, thở dài lắc đầu, một bộ dáng thật đáng tiếc.
"Chỉ tiếc là, mỗi chỗ trên người tôi đều rất tôn quý, còn chưa có ai có tư cách chạm vào đâu."
"Mày..." Trịnh Vũ bị chọc tức không nhẹ.
Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên đánh vỡ bầu không khí khẩn trương này.
Người ở hai bên cùng quay đầu lại, ánh mắt chăm chú nhìn về một nam nhân đang lười biếng dựa lưng trên vách tường đằng kia.
Tịch Đình Ngự căn bản cũng chỉ là muốn làm người đứng xem mà thôi, thế nhưng trong lúc nhất thời lại không nhịn được mà cười khẽ một tiếng, ngay lập tức thu hút được vô số ánh mắt.
Một tay hắn cầm kẹp điếu thuốc đã đốt hơn phân nửa, một tay khác rũ ở bên người.
Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hiện trường cách đó không xa, như có chút thích thú.
Sao hắn còn chưa đi?
Hạ Thập Thất nhìn hắn một cái, ngay sau đó liền dời tầm mắt đi.
Không thể để Trịnh Vũ biết cô quen Tịch Đình Ngự được, nói cách khác, nếu làm như vậy không chừng sẽ gây ra nhiều chuyện phiền phức hơn.
Hơi hơi quay đầu, cô hướng về phía Đường Đậu Đậu chu môi, thấp giọng nói: "Mày đi tìm hai người tới bảo vệ Tịch Đình Ngự, đừng để người của Trịnh Vũ ngộ thương hắn."
Đường Đậu Đậu còn chưa kịp hiểu, thiếu chút nữa bị nước miếng của chính mình sặc chết, quan sát động tĩnh bốn phía một chút, cũng đè thấp thanh âm, "Chị bảo em tìm người bảo vệ Tịch Đình Ngự? Chị xác định là Tịch Đình Ngự chứ? Bá chủ hắc bạch đạo của Dạ Thành?"
Hạ Thập Thất: "A...À, ngại quá, chị mày quên mất rồi."
Đường Đậu Đậu: "..."
Bất quá là trong chớp mắt, người của đối phương cũng hướng về phía bên này xông tới.
"Không biết là trước khi đánh nhau là phải thông báo một tiếng sao? Không biết xấu hổ! Mọi người cẩn thận một chút, chú ý đừng ngộ thương người nhà!" Hạ Thập Thất hô một tiếng, liền dẫn đầu xông lên.
Ngay tức khắc, hiện trường lâm vào hỗn loạn, người của hai phe cầm đủ loại vũ khí xông vào hỗn chiến, trong lúc nhất thời, đúng thật là không nhận ra ai với ai.
Cách đó không xa, Tịch Đình Ngự híp híp mắt, nhìn Hạ Thập Thất lẫn trong đám người, không ngăn được khóe môi dương lên, ý cười càng nồng đậm, hình dáng rõ ràng trên gương mặt cũng dãn ra thành một độ cong không rõ ý vị.
Trợ lý không kiên nhẫn há miệng, duỗi tay nhấn từ chối các cuộc điện thoại gọi tới không ngừng, xem bộ dáng của boss thì hiện tại tuyệt đối sẽ không rời khỏi chỗ này đi họp với hội đồng quản trị rồi.
Đám lão già hội đồng kia thật là, tới lúc nào mới có thể hiểu được một vấn đề là boss có đi tới tập đoàn hay không căn bản không phải là chuyện mà hắn có thể quyết định được chứ. Cho nên đừng có gọi tới nữa, phiền quá!
Muốn bắt giặc phải bắt vua trước, trên cơ bản thì ai ai cũng hiểu đạo lý này.
Mục tiêu của Trịnh Vũ là Hạ Thập Thất, Hạ Thập Thất lại hướng về phía Giang Hạo mà đánh.
Rất rõ ràng, Giang Hạo là con dê đầu đàn nha!
Trịnh Vũ nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như là một con dê lớn trong đám dê con mà thôi, chuyên môn đi gây họa.
Cho nên khi dao của Trịnh Vũ nhắm về phía cánh tay của Hạ Thập Thất, gạch của Hạ Thập Thất đã nhanh hơn một bước đập về phía đầu của Giang Hạo.
"A!"
Giang Hạo ngã xuống đất trong nháy mắt, ngay sau đó là tiếng hét thê lương của một cô gái vang lên, làm xao động toàn bộ đường phố.
Đám người đang vây vào ẩu đả lẫn nhau đều dừng động tác trong tay lại, nhìn về phía thanh âm vừa phát ra.