Chương 37: Chấp nhận

Đế Vương Luyến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sau khi hát xong bài này mọi người cũng dần muốn giải tán, thầy quản sinh liên tục nhắc phải về ngủ, mặc dù các nàng là sinh viên nhưng vẫn phải chịu quản chế, tuy quản chế có chút không nghiêm. Mạn Hy cho tay vào túi áo đi bộ ra cổng trường kiếm chút gì ăn, Nhã Thư cũng muốn theo, nhưng nàng nghĩ lại muốn cho Mạn Hy có không gian cùng Cổ Tịch. Dù sao bài hát ban nãy cũng quá buồn rồi, Mạn Hy tỷ tỷ là của Cổ Tịch, bất kì nam nhân nào cũng không được đụng vào.

- Ban nãy, chị..?- Cổ Tịch đi song song với Mạn Hy, nói.

- Nhã Thư chấp nhận là tiểu tam của em, chẳng lẽ tôi lại thành tiểu tứ? Rồi sẽ có tiểu ngũ, tiểu lục- Mạn Hy cười giễu, nàng yêu Cổ Tịch, vẫn chưa đến độ bỏ hết tự trọng ra.

- Còn ba tuần nữa là hết khóa tập huấn rồi.

Bóng đêm vẫn như vậy, vẫn là bạn của hai nàng, những ngày ở trại tập huấn các nàng vẫn hay được bên nhau vào ban đêm. Đến giờ đã quen việc đêm đến là được ở bên nhau bầu bạn, chẳng muốn xa rời. Nếu Vịnh Thi nói nàng có thể thu thập các lão bà lại, dùng kí ức kiếp trước để đoàn tụ, nàng liền muốn đem các nàng lại một chỗ. Nếu như thế thì tốt, Ngải Lệ Tư, Khả Thanh, Nhược Vân đều chưa gặp nàng, có thể các nàng sẽ có được một giấc mộng trọn vẹn và sum vầy hơn.

- Thì sao?

- Không sao cả.

Cổ Tịch nhìn hai chiếc bóng đổ dài phía trước, bọn chúng đang dựa vào nhau, âu yếm ở bên nhau. Trong khi đó Mạn Hy lại tự tạo lên một bức từng ngăn cách giữa hai người, không thể tiến lên một bước, chỉ có thể lặng thầm yêu đối phương.

Sáng hôm sau, Cổ Tịch lại như cũ phải lê lết trườn bò trên mặt đất để thực hành cách di chuyển, Mạn Hy buồn cười nhìn cách Cổ Tịch bò, người thì thon dài đến kia, khi bò trông khác gì con thằn lằn.

- Này, con thằn lằn.. à không.. bạn học Cổ Tịch, bò đàng hoàng!

- Ai là con thằn lằn chứ!- Cổ Tịch lầm bầm trong miệng, tay nàng bò đến nỗi sướt cả cùi chỏ rồi, có điểm nào giống thằn lằn.

Trời đột nhiên lại đổ mưa, các bạn nhanh chóng la hét tìm chỗ núp, thế là cả buổi chiều được nghỉ. Mưa cũng khá tốt, khá hay đó chứ, Cổ Tịch chạy lại giúp Mạn Hy thu sách vở rồi cùng trú mưa. Nhã Thư từ tiểu đội khác cũng chạy qua, cả người ướt nhẹp nhìn Cổ Tịch, nói:

- Chị bò y như con thằn lằn.

- Đúng rồi, Cổ Tịch bò y hệt con thằn lằn. Haha- Mạn Hy dù tóc bị ướt nàng cũng không để ý, chỉ vào mặt Cổ Tịch mà cười.

- Hai người mới là con thằn lằn, à không, tệ hơn cả con thằn lằn, hai người là vợ thằn lằn.

- Vậy chị Mạn Hy cũng là thằn lằn vợ?- Nhã Thư cười nhưng đuôi mắt hơi ý tứ nhìn Mạn Hy, không được từ chối, Mạn Hy không được từ chối. Nàng không cho phép hậu cung không đủ đầy, nhất định.

Mạn Hy lườm Cổ Tịch một cái: - Ai mới là vợ em? Em có nhiều vợ quá nhỉ.

- Em là thằn lằn vợ nè- Nhã Thư lại giả ngốc nói, mà mặt nàng cũng ngốc thật cho nên mọi người đều thấy nàng ngốc. Thành ra nàng ngốc hay không ngốc, nàng cũng chẳng biết.

Trời vẫn còn mưa lớn đến tối, Cổ Tịch nhìn ra ngoài trời thì thấy gió vần vũ, đây không phải là mưa bình thường, đây là bão. Nhưng bão thì bão, bụng đói thì vẫn đói. Ở căn tin vào ban đêm không có người bán, chỉ có một máy bán nước ngọt và mì lon tự động, Cổ Tịch lấy cây dù ở góc nhà, bung ô đi bộ về phía căn tin.

Đường từ phòng nàng đến căn tin không xa, nhưng mấy căn phòng ở gần căn tin không có ai sử dụng, đi ngang nhìn vào chỉ thấy một mảnh tối om. Cổ Tịch cũng hơi sợ, từ khi nàng chứng kiến nữ quỷ ở trong nhà kia, nàng đâm ra sợ thứ gọi là ma quỷ. Vậy nên cước chân của Cổ Tịch nhanh hơn, mau mau mua xong rồi về.

Máy bán hàng tự động im lìm nằm trong góc, căn tin bình thường đông người bây giờ lại tối như mực, Cổ Tịch hít một hơi thật sâu bước nhẹ vào trong. Nàng nghe tiếng khóc, bỗng chốc da gà nàng nổi lên đồng loạt.

- Lần này chị về mang tiền về trả nợ cho em, em ở yên đó đi, có tiền chị gọi em về thành phố. Hức.. em còn có thể làm khổ chị hơn nữa không? Hả Tuấn?

Là giọng của Mạn Hy. Cổ Tịch im lặng đứng đó, không động đậy kẻo Mạn Hy phát hiện ra mình. Trong bóng tối nàng thấy ánh điện thoại của Mạn Hy ở góc nhà, nàng ấy đang ngồi ở bàn gần góc trái căn tin, quay lưng lại phía nàng.

- Dịch Chính! Dịch Chính cái gì! Bán được chị em cũng bán đúng không?

Mạn Hy hét lên rồi tắt máy khóc hu hu, nàng gục xuống bàn, Cổ Tịch đứng trong góc mà nghe tim mình nghẹn lại. Mạn Hy, em chịu bao nhiêu khổ sở, ta có thể gánh thay em?

Điện thoại của Mạn Hy lại reo, Cổ Tịch nghe Mạn Hy nhận điện thoại rồi hét: - Không có tiền bạc gì giờ này nữa, cút đi.

Một mảnh yên lặng.

- Anh gọi có chuyện gì? Không kiếm được cô nào tốt hơn à?

Thì ra là Mạn Hy nhầm người, mà Cổ Tịch đoán người đang gọi này là người yêu cũ của Mạn Hy. Nàng đột nhiên lại cảm thấy ghen tuông, mà nàng không có tư cách làm thế, một người hoa tâm lại còn có thể ghen sao?

- Tôi không quay lại đâu, anh nhớ kĩ sau đêm đó anh đi kiếm gái đi. Tôi ghét nhất là hạng người như anh, tôi cũng không yêu anh.

Giọng Mạn Hy đang nhỏ bỗng nhiên to dần, như là một tiếng hét trong đêm mưa. Cổ Tịch có thể thấy Mạn Hy và người kia tranh cãi to đến mức nào.

- Tôi yêu ai liên quan đến anh? Phải, phải, tôi yêu người khác rồi đó. Anh muốn làm gì tôi?

Sau đó lại là tiếng khóc nức nở của Mạn Hy, Cổ Tịch còn không dám ấn nút mua mì, chỉ có thể đứng đó lặng người. Tiếng điện thoại bị ném rớt xuống đất, tiếng khóc nức nở của Mạn Hy, rốt cuộc nàng ấy đã phải chịu đựng những gì?

Cổ Tịch đi lại gần Mạn Hy ôm lấy người đang rất tổn thương kia vào lòng, Cổ Tịch biết được đây không phải là lần đầu Mạn Hy phải chịu đựng những thứ như thế này. Thế nên nàng càng thương Mạn Hy hơn, vòng tay ôm Mạn Hy càng siết chặt.

Đang nức nở khóc bỗng nhiên nhận được một cái ôm siết chặt, mùi hương nước hoa của Cổ Tịch nhàn nhạt len lỏi vào mũi Mạn Hy, ngay lập tức nhận ra vòng tay đang ôm mình là Cổ Tịch. Nàng ôm lấy eo Cổ Tịch, để mặc cho nước mắt phóng túng rơi trên má mình.

- Chị biết Nhã Thư vì sao chấp nhận như thế rồi.. Cổ Tịch..