Đăng vào: 12 tháng trước
Nếu có thể cho Mạn Hy lựa chọn, Mạn Hy sẽ chọn không vì ham chút tiền mọn mà đi làm trợ giảng cho khóa học này. Nếu như bình thường khi nàng nhìn Cổ Tịch nàng chỉ thấy chán ghét, muốn bắt bẻ, bây giờ nàng lại ngại ngùng. Ngay cả nàng cũng thấy mình thật không thể nào chấp nhận được.
Mỗi khi Cổ Tịch đứng gần nàng nàng liền đảo mặt đi chỗ khác tránh nàng ấy, nàng sợ, không biết nàng sợ vì gì, chỉ biết thật sợ. Cổ Tịch đã có người yêu rồi, người đó không ai khác chính là Tiết đại tiểu thư của Tiết gia, còn có, Tiết nhị tiểu thư cũng rất yêu Cổ Tịch. Nàng chen vào, lấy tư cách gì mà chen vào, mà ngay cả bản thân nàng cũng không dám bước chân vào. Nàng sợ mình chỉ là hạt cát nhỏ trong sa mạc, không thể nào sánh bằng hai viên kim cương sáng chói kia.
Buổi tối ở khu tập huấn, Mạn Hy hay ngồi bên hiên nhìn ra bầu trời quang đãng nơi này, tự hỏi mình bị hỏng dây thần kinh nào. Rõ ràng là có rất nhiều người tốt hơn Cổ Tịch rất nhiều, lại độc thân, chiều chuộng nàng, vậy mà ánh mắt lại rơi trên người kiêu ngạo, tự phụ như Cổ Tịch. Điên rồi, nàng thật sự điên rồi.
Chưa kể Cổ Tịch rất yêu Tiết đại tiểu thư, chỉ là Nhã Thư thôi nàng đã địch không lại, nhìn ánh mắt ghét bỏ của Nhã Thư dành cho nàng nàng đã lạnh sống lưng. Nơi này không có Tiểu Lục, nàng có muốn hỏi cũng không biết hỏi ai, nàng muốn có người tư vấn cho mình cũng không thấy đâu. Mạn Hy mặc áo khoác dài của mình vào, đi bộ ra cổng trường kiếm một chỗ ăn lót dạ, đồ ăn của trường tuy cũng không tệ nhưng nàng thấy không đủ no.
Ban đêm ở vùng ngoại ô này rất vắng vẻ, nếu không có sinh viên thì cũng không có người nhiều. Từ ngày sinh viên về đây học, các quán cóc vỉa hè cũng bắt đầu mọc lên, buổi tối Mạn Hy hay ăn quán cóc, dù sao nàng cũng thường hay trực đêm. Nàng thấy một quán mì nhỏ nhìn cũng không tệ bèn đi vào trong, ngồi xuống ghế.
Ngẩng đầu lên thì thấy Cổ Tịch đang tròn mắt nhìn mình, Mạn Hy còn nhớ lần đầu nàng gặp Cổ Tịch cũng đại khái là kiểu ngồi đối diện này. Cổ Tịch âu yếm dỗ cho Ngữ Ngưng ăn hết chén sữa nóng, dáng vẻ yêu thương đó, Mạn Hy thấy rất quen thuộc, như thể nàng đã thấy từ lâu.
- Cô cũng ăn đêm sao?- Cổ Tịch mỉm cười, Mạn Hy phát hiện ra Cổ Tịch thật sự rất đẹp, chiếc mũi cao kiêu kì, đôi mắt như vực sâu vạn trượng dụ dỗ người lạc vào bên trong, để rồi vạn kiếp bất phục.
Mạn Hy hừ mũi: - Chẳng lẽ vào đây nhìn cô ăn?
Cô bán mì nhanh chóng mang đến cho Mạn Hy một tô mì nóng hổi, đồ ăn cùng tuy ít nhưng cũng tạm được, nước dùng cũng không đến mức quá tệ. Cổ Tịch lại mỉm cười kì quái nhìn Mạn Hy, điều này khiến nàng hơi cau mày, hỏi lại:
- Mặt tôi dính cái gì hả?
- Không gì, chỉ thấy cô rất đanh đá- Cổ Tịch ngừng ăn nhìn Mạn Hy, đôi mắt lại lần nữa ánh lên ánh cười. Không biết ý cười trong mắt của Cổ Tịch là mỉa mai hay là sủng nịch, Mạn Hy lại mơ hồ thấy ánh mắt của Cổ Tịch thật sủng nịch đối với mình. Nàng tự nhủ mình đơn phương đến điên rồi, đúng là tự mình ảo tưởng.
Trong khi đó, Cổ Tịch lại thấy kì diệu vô cùng, được thấy Nhiễm Tâm ở thời hiện đại, còn cùng mình ngồi ăn mì. Nhiễm Tâm của nàng lúc trước tính tình quật cường, nhưng bây giờ Nhiễm Tâm chỉ là một cô gái bình thường, không sinh ra trong một gia đình luôn có sự phân biệt, chỉ sống và làm một Nhiễm Tâm thuần túy. Cổ Tịch thấy tính tình của Nhiễm Tâm lúc này cũng rất khả ái, mất đi một phần bạc nhược, thêm vài phần mạnh mẽ, càng nhìn càng thấy là một nữ nhân đáng thưởng thức.
Cổ Tịch thu lại ánh mắt thất thố của mình, chỉ sợ nàng khinh bạc Nhiễm Tâm.
- Sao cô chạy đến chỗ này đi dạy?- Sau khi ăn xong Cổ Tịch chỉ ưu nhã lấy một miếng khăn giấy lau miệng mình, sau đó để miếng giấy xuống bàn, hỏi Mạn Hy.
Mạn Hy đang ăn mì thì nghe Cổ Tịch hỏi nàng, nàng suýt chút là sặc:
- Rảnh rỗi thôi.
Mạn Hy không nói mình cần tiền nên mới đi dạy, nếu nói vậy thì thật buồn cười, Cổ Tịch ngồi trước mặt nàng đây, chín mười ngàn với nàng ấy chẳng là vấn đề gì cả. Mạn Hy nghĩ, một bộ đồ của Cổ Tịch cũng có thể giá đó rồi. Chưa kể nữ nhân bên cạnh Cổ Tịch – Hai chị em Tiết gia giàu đến độ nào, nói ra chỉ làm trò cười cho nàng ấy.
Mà Cổ Tịch sau khi ăn xong cũng không đứng lên về trước mà đợi nàng cùng về, đi trên con đường đêm vắng vẻ không làm Mạn Hy sợ, dù sao nàng cũng là nữ cảnh. Còn Cổ Tịch, nàng muốn đi cùng Mạn Hy cũng bởi vì nàng muốn bảo vệ Mạn Hy, dù sao con gái đi đêm cũng không an toàn.
- Cô quen giảng dạy chưa? Nhìn cô giống mới dạy lần đầu.
- Hả..? À.. ừ. Nhìn tôi chỗ nào giống mới dạy lần đầu?
Cổ Tịch phì cười, nàng lấy trong túi ra một tuýp kem chống nắng của mình nhét vào túi áo Mạn Hy, bảo là: - Thì cả kem chống nắng mà cô cũng không chuẩn bị, rất giống như người không có kinh nghiệm.
- Tôi có mà, không cần.- Mạn Hy lấy trong túi áo ra định trả lại cho Cổ Tịch, chỉ thấy Cổ Tịch chắp tay sau lưng đi trước nàng một đoạn. Bóng dáng này, tựa hồ quen thuộc như nàng đã thấy từ nghìn năm trước.
Mái tóc dài của Cổ Tịch khi cột lên lại muôn phần gọn gàng, nàng ấy thật sự không thiếu thứ gì cả, dung mạo, tài năng, tình yêu, tiền tài, ngay cả cha nuôi của nàng ấy cũng là Lý Tông Nguyên. Mạn Hy thấy như muôn ngàn cái tốt đều trụ xuống người của Cổ Tịch.
Mạn Hy không biết rằng Cổ Tịch sinh ra vốn đã rồng trong vạn người, nàng ấy chính là một con rồng cao ngạo, sinh ra với mệnh đế vương. Nàng cũng không biết rằng nghìn năm trước đây nàng cũng lững thững đi theo sau Cổ Tịch như thế, tà áo màu vàng nhạt trong bóng đêm muôn phần nổi bật, nàng lẽo đẽo theo sau, quân vương quay đầu lại trách mắng nàng:
- Tâm Nhi, nàng đi thật chậm, lại, cùng trẫm ngắm sao đi.
Chầm chậm cảm nhận tim mình như có làn nước len lỏi vào, Mạn Hy bước vội lên đi sát bên cạnh Cổ Tịch.
- Ăn nhiều thêm một chút, đừng có ề à bảo mình no rồi nữa- Cổ Tịch nhìn cũng không nhìn Mạn Hy, nói.
Mạn Hy kinh ngạc hỏi: - Sao cô biết?
Chỉ nghe giọng cười của Cổ Tịch nhỏ nhẹ, cả buổi tối hôm nay Mạn Hy không biết Cổ Tịch cười bao nhiêu lần rồi. Chỉ thấy thanh âm kia thật giống chuông bạc, réo rắt khiến người khác thấy thoải mái không thôi.
- Cô có yêu Nhã Thư không?
Đây chính là câu hỏi mà Mạn Hy thật sự muốn hỏi Cổ Tịch. Nàng cũng không quản mình đối với Cổ Tịch đã phát sinh quan hệ, chỉ hỏi vậy.
- Rất yêu, buồn cười không?
Mạn Hy giả vờ cười ha ha hai tiếng, giả như câu nói của Cổ Tịch thật sự rất vui.
- Nói ra thì hoang đường, nhưng giá mà các cô hiểu được.
- Cô biết Nhã Thư là em của Ngữ Ngưng sao còn tiếp xúc với cô bé.
- Cô nói gì?- Cổ Tịch quay đầu lại nhìn Mạn Hy, ánh mắt nàng ấy biểu hiện cho sự không thể tin được.
- Tiết Nhã Thư là Tiết nhị tiểu thư, cô không biết sao? Nếu cô không biết, chắc Ngữ Ngưng cũng không biết.