Đăng vào: 12 tháng trước
Lần này đi đến Kỷ Trung, Nhược Vân, Nhược Thủy cũng bồi theo nàng. Dù sao nội thị vệ vẫn không tiếp ứng nhanh bằng các nàng, vì an nguy, vẫn là để hai nàng ở sau lưng yểm trợ. Thấm thoát đã trôi qua một tuần, không khí Kỷ Trung vẫn còn vương vấn hơi lạnh, Cảnh Tịch nhận lấy giỏ cơm từ Nhiễm Tâm, cười cười đi ra khỏi cửa.
An Trúc tựa vào cửa nhìn nàng rời khỏi, Cảnh Tịch nhìn nàng, ngụ ý là ta sẽ về sớm, còn chẳng biết nàng có hiểu không. Từ ngoài cửa nhìn xuyên vào, Lệ Tư đang ngáp ngủ ngóng ra ngoài, thấy nàng liền huơ huơ tay tạm biệt. Mỗi sáng các nàng đều như thế, thật yên bình.
Cảnh Tịch ước chi mình đừng là đế vương, chỉ có các nàng sớm hôm bầu bạn nàng đã thấy hạnh phúc rồi, nhưng liệu nàng không còn là đế vương, các nàng có để ý đến nàng không? Gió xộc vào hơi lạnh, Cảnh Tịch che chắn mình bằng chiếc áo lông bình thường, xuyên qua phố lớn tìm đến nha môn.
Tiểu Tân thấy nàng liền thôi không xoa tay nữa, nhưng khói vẫn bốc ra khỏi miệng mỗi khi hắn nói chuyện: - A Hựu, ngươi hôm nay đến sớm.
- Sớm.
Cảnh Tịch mỉm cười lách vào bên trong, bên trong hoang vắng không có bóng người, bởi ngoại trừ Đại Tiêu, Tiểu Tiêu, Tiểu Tân và Cảnh Tịch ra cũng chẳng còn nhiều gia nhân. Hầu hết nếu có chuyện gì xảy ra, Ngô tri phủ sẽ kêu người dân cùng mình vây bắt. Trai tráng của thành Kỷ Trung tuy nghèo nhưng lại khỏe mạnh, ý chí vững vàng. Đi trên đường, họ biết Cảnh Tịch là người của nha môn còn cười chào, gửi quà gửi thịt.
- A, Hựu, ngươi tới. Hôm nay đống sổ sách làm xong rồi. Có muốn lên Vạn Trân tự với ta không?
Tri phủ đại nhân nói, theo sau ngài còn có phu nhân của ngài, Ngô phu nhân. Theo như Cảnh Tịch biết từ những người trong trấn, mỗi tháng hai ngày tri phủ đại nhân sẽ cùng phu nhân mình cầu phước, rồi phát cơm. Theo dõi sổ sách cả tuần nay, toàn là chi tiêu cơ bản, hầu như là tiền túi từ lương bổng của triều đình. Tri phủ đại nhân, có cả một vị quan như ngươi?
Người nhận cơm ở thành Kỷ Trung rất đông, kéo dài một đường thẳng tắp, họ xếp hàng ngăn nắp, trẻ nhường người lớn tuổi, người lớn tuổi thì khiêm nhường. An Trúc và Nhiễm Tâm mặc áo vải cũng xen lẫn vào dòng người, hai nàng cũng đang xếp hàng lấy cơm. Lệ Tư quá nổi bật nên bị bỏ lại ở nhà, nàng hậm hực ngồi ở trong hiên nhìn ra, còn liên tục kêu, "Mau về đi, mau về đi, chán chết ta!"
Thấy hai thê tử của mình, trước Cảnh Tịch giật mình, sau liền múc một ít cơm cho An Trúc, một ít cơm cho Nhiễm Tâm. Hai nàng cám ơn rồi đi qua bên phải nhận đồ ăn từ tri phủ phu nhân, thấy nàng, tri phủ phu nhân mỉm cười, trêu rằng: - Muốn ăn cơm ta nấu thì nói, ta nấu riêng cho hai ngươi ăn, sao lại tranh với họ. Lần sau không vậy nữa nhé.
- Vâng, thật có lỗi, ta không nghĩ nhiều lắm- An Trúc gãi đầu nhìn hàng người đang xếp hàng, bỗng thấy hai tô cơm của nàng và Nhiễm Tâm thật nặng. Đây không phải hai nàng giành ăn với người đói sao?
Nhiễm Tâm cúi người, nói rằng: - Thất lễ rồi.
Hai nàng thật nho nhã, xinh đẹp, đứng với một hàng người lại trở nên nổi bật hơn. An Trúc đứng sang bên cạnh giúp cho tri phủ phu nhân, Nhiễm Tâm cũng đứng bên phải tranh làm với tri phủ phu nhân, bảo nàng nghỉ mệt vì trời quá lạnh rồi.
- Đa tạ – Ngô phu nhân xoa xoa hai tay với nhau, thở một ngụm khói. Hôm nay đợt rét lại tới, cơm nàng phát căn bản không đủ cho những người đói, chỉ là, nàng chỉ muốn trêu hai nàng, nhắc nhở đừng như thế nữa. Vậy mà hai nàng lại cun cút sợ hãi, tranh nhau làm việc để lấy lòng nàng. Hai nữ nhân này, nhìn chững chạc nhưng cũng rất trẻ con.
Sau khi phát cơm xong, Cảnh Tịch tiến về chỗ hai nàng, nhìn lướt qua hai nàng một chút, trên mắt mang theo ý tứ trách móc. Tia mắt chỉ lướt qua một thoáng rồi lại chuyển đến người Ngô phu nhân, Cảnh Tịch hạ giọng nói:
- Thê tử không hiểu chuyện, Ngô phu nhân chê cười.
- Không có, hai nàng rất khả ái- Ngô phu nhân mỉm cười, đuôi mắt cong cong như vầng trăng nhìn các nàng.
Tri phủ đại nhân tới, hai cọng râu vẫn như thế đáng ghét, theo nhịp đi của ngài mà rung lên. Nhưng Cát lão lão bây giờ khỏe mạnh rồi, đã đỡ ho hơn, cọng râu đáng ghét với nàng trở nên trông dễ chịu hơn. Nàng chợt nhớ lại, có lẽ ngài ấy không giống rùa, là giống cá chép hơn.
Nếu đã là cá chép, nàng giúp ngài ấy hóa rồng.
- Không có chuyện gì nữa, trước ta dẫn phu nhân về nhà.
Cảnh Tịch cáo từ, dẫn hai vị tiểu phu nhân của mình về. Hai nàng thì thực hoa lệ, nhan sắc diễm áp quần phương, chỉ cần đứng đó liền như hai đóa mẫu đơn khoe sắc. Chỉ sợ là nam nhân khác nhìn trúng, gây khó dễ cho hai nàng, nữ nhi đi đường quả thật không yên tâm. Mặc dù nội thị vệ vẫn ẩn thân đi theo, nhưng Cảnh Tịch vẫn sợ hãi, nếu họ trở tay không kịp thì tín mạng phu nhân của nàng thế nào. Vẫn là dùng người không nên tin tưởng hoàn toàn.
- Phu quân, thiếp có mua cái này cho nàng- An Trúc cười duyên lấy trong tay áo mình ra một con chuồn chuồn bằng lá, Cảnh Tịch mỉm cười nhận lấy, nếu không có Nhiễm Tâm ở đây đã sớm ôm nàng vào lòng. Bộ dạng ngây ngô này của nàng không phải lúc nào nàng cũng có thể thấy.
Nhiễm Tâm cười khe khẽ: - Trúc Nhi nãy giờ rất cao hứng, khoe với thiếp từ sáng tới giờ.
- Nàng thích như vậy mà đem tặng ta sao?- Cảnh Tịch nhìn con chuồn chuồn trong tay mình, thấy An Trúc gật đầu kiên định: - Tặng cho nàng.
- Đa tạ nàng, Trúc Nhi. Giao cho ta, ta sẽ khiến nó hạnh phúc.
Nói ra câu này, ngụ ý là hãy giao nàng cho ta, ta sẽ vì các nàng làm một gia đình vững chắc, để nàng an an ổn ổn sống bên cạnh ta. Nàng có biết?
Ba người sóng vai nhau về nhà, trên đường đi Cảnh Tịch nắm tay hai nàng, phát hiện tay An Trúc vẫn ấm áp bình thường, chỉ có Nhiễm Tâm tay nóng hôi hổi. Nàng lo lắng, quay sang nhìn thì thấy đôi môi của Nhiễm Tâm cũng đỏ ửng lạ thường, sờ tay vào trán nàng phát hiện nàng đã bị sốt. Thế nên Cảnh Tịch dù cho Nhiễm Tâm nói gì cũng không để nàng đi bộ, cõng nàng lên lưng về nhà.
Nàng đặt Nhiễm Tâm xuống giường sau đó cho gọi Khả Thanh tới, Khả Thanh bộ dạng thong dong, y phục màu xanh nhạt như lá cây. Bỏ qua. Cảnh Tịch tự phỉ nhổ mình, giờ phút này còn soi trang phục của người khác.
- Ngươi xem giúp ta, nàng nóng lắm.
Ít nhất mang theo Khả Thanh cũng không hẳn không có tác dụng, nàng biết các nữ nhân của mình yếu đuối, không thể không đề phòng trường hợp các nàng ngã bệnh. Lúc đó phụ thân thấy nàng dắt theo thê tử đùm đề bèn nói:
- Hà cớ gì tự làm khổ mình.
Thế nhưng Cảnh Tịch nửa điểm cũng không thấy khổ, vui vui vẻ vẻ dắt theo các nàng rời khỏi. Còn gì tuyệt hơn được cùng nhau ở nơi sơn dã ngắm tế thủy trường lưu, chỉ là, các nàng bệnh là điều mà Cảnh Tịch không mong muốn nhất. Cũng may có Khả Thanh, cũng may có Khả Thanh.