Chương 194: Lạc Thần phiên ngoại (bát) – An bày

Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Ta không xứng. Như vậy ai mới xứng đây? Ha ha…Lạc đại nhân, chúng ta là đồng loại.” Hắn chậm rãi ngẩng đầu, khóe miệng kéo lên thành một nụ cười: “Tất cả những người năm xưa đều đã chết, chỉ còn lại hai chúng ta. Không già, không chết. Chỉ dựa vào điểm này thôi, chẳng phải chúng ta nên cùng ngồi lại bàn luận chuyện xưa hay sao? Tại sao cứ phải thành như vậy- giương cung bạt kiếm? Hơn nữa vừa rồi trông thấy bức họa khi xưa bệ hạ vẽ cho người, đại nhân có cảm giác thế nào?”

Ta cắn răng, đang muốn ra tay thì lại nghe thấy tiếng gạch ngói bị giẫm ở phía sau. Khẽ đảo mắt liền trông thấy một bóng dáng thấp bé đang đứng sau lưng.

Ta căn bản không ngờ nàng có thể đạp ngói băng tường nên tâm liền có chút loạn, trách mắng: “Đi xuống.”

Nàng lắc lắc đầu, chỉ vào Hoài Dương Từ, nói: “Ngươi không thích hắn sao? Ta đến giúp ngươi.”

Ta sửng sốt. Hoài Dương Tử bên kia cũng đột nhiên tái mặt, thần sắc thể hiện một nỗi khϊế͙p͙ sợ kinh hoảng trước nay chưa từng thấy.

Hắn xưa nay luôn rất kiêu ngạo, tự xem mình cao hơn kẻ khác, đối xử với người ngoài ngạo mạn khinh nhờn, nụ cười chế giễu châm chọc luôn thường trực trêи môi. Thế nhưng hiện giờ lại sợ hãi đến biến sắc: “Làm thế nào…”

Ta quay sang hỏi nàng: “Ngươi quen biết hắn sao?”

Nàng lắc đầu: “Không quen biết.”

Nàng vừa dứt lời, ta liền đạp ngói phi thân, tay rút kiếm thướng thẳng mặt mặt Hoài Dương Tử. Hắn nghiêng đầu sang một bên, trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng bị ta chém vài phát. Vội vàng nhảy tránh thật xa, vừa hồng hộc thở vừa hỏi: “Lạc Thần! Ngươi… Ngươi thật sự muốn giết ta sao?”

Ta cười lạnh: “Còn có thể giả sao?”

“Được.” Hoài Dương Tử trái lại cười lớn, đưa mắt nhìn nữ hài phía sau ta. “Được, cuộc chơi như vậy mới lý thú. Có ý nghĩa. Lạc Thần, thời gian này ta sẽ không rời khỏi Thanh Huyên. Ngươi có bản lĩnh thì tìm ta. Chúng ta sau này gặp lại. Còn về ‘ly lung chi điểu-chim sổ khỏi lòng’, ta nhất định sẽ có ngày bắt nó trở về.”

Nói xong hai chân dộng mạnh, mái ngói dưới chân bay ra, dưới thân hắn xuất hiện một cái động lớn. Thân ảnh thoáng chốc mơ hồ, rơi vào phòng bên dưới.

Ta tiến đến miệng lỗ hổng để trông xuống. Bên trong ngói vụn chồng chất, đất bụi mù mịt, chỉ nghe được tiếng mắng chửi của chủ nhân trong phòng, còn nam nhân kia đã biến mất không thấy tăm hơi.

‘Chim sổ khỏi lồng’ là có ý gì?

Trong lòng ta cảm thấy buồn bực, đành đứng dậy phủi vạt áo bám bụi đất.

Trêи mái nhà bây giờ chỉ còn ta và nàng.

Trời cao mây trắng, tiếng gió vi vu.

Trêи đường đạp ngói trở về, nàng theo bên cạnh ta, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi rất ghét hắn sao?”

“…”

“Ta cũng không thích hắn, khí tức trêи người hắn làm cho ta cảm thấy không thoải mái.”

Ta nói: “Mới vừa rồi rất nguy hiểm. Về sau, gặp tình huống giống như vậy không được đuổi theo.”

“Ta không sợ nguy hiểm. Ta sợ…ngươi có việc gì.” Nàng ngẩng đầu, bỗng nhiên ngượng ngùng cười: “Ngươi có còn xuống đường đi không ? Ta…ta vừa rồi trông thấy một thứ, nhìn hay lắm…Ta…”

“Ta mua cho ngươi.”

“Ngươi lúc nãy nói ‘Về sau…’ , ý ngươi nói ta có thể đi theo ngươi sao ?”

“Ta chưa từng nói như vậy.” Ta nói xong, kéo nàng nhảy xuống khỏi mái nhà.

Sau khi đáp xuống đất, nàng cúi đầu có vẻ buồn.

“Làm sao rồi?” Ta vì chuyện Hoài Dương Tử khi nãy nên tâm tình không quá tốt, giọng nói phát ra càng lạnh.

“Ngươi ghét ta sao?”

“Tại sao lại nói như vậy?”

“Ngươi không muốn ta đi theo ngươi là bởi vì ngươi ghét ta sao?”

“Không phải.”

Mặt nàng liển hớn hở: “Vậy là ngươi yêu thích ta? Ta sẽ có thể đi theo ngươi?”

Ta cảm thấy nhức đầu, thu trường kiếm về, cúi lưng xuống nhìn vào tròng mắt màu hổ phách của nàng: “Trêи đời này, không phải chỉ có hai loại tình cảm yêu-ghét. Còn có một loại, chính là cái gì cũng không có, là trống không. Ta và ngươi, không liên quan gì đến nhau.”

“Nhưng mà…ta muốn đi theo ngươi.”

Ta yên lặng đi đằng trước: “Tại sao lại muốn đi theo ta?”

Phía sau trầm mặc không đáp lời.

Đường phố huyên náo.

Ta quay đầu nhìn lại.

Nàng đứng phía sau ta, ngẩng mặt lên, vài sợi tóc mảnh theo gió bay bay. Trong ánh nắng mỏng tan, nàng nhẹ giọng đáp: “Cuộc đời này, ta chỉ còn biết một mình ngươi.”

Ta ngừng cước bộ.

“Tuy…Tuy rằng ta có rất nhiều chỗ không hiểu, cũng không biết. Nhưng ta hiểu được: Ngươi tốt với ta, ta có thể phân biệt được rõ ràng. Ngươi yên tâm, ta sẽ không ồn. Nếu…nếu như ngươi không thích nói chuyện thì ta sẽ không nói, không quấy rầy làm phiền ngươi.”

Ta nhàn nhạt nói: “Cả cuộc đời của ta phiêu bạc. Ngươi đi theo ta chắc chắn sẽ phải chịu khổ. Nếu như ngươi cứ cố chấp muốn đi theo, ta sẽ coi không nhìn thấy ngươi.”

“Ta không sợ khổ. Ngươi…ngươi có thể xem như không trông thấy ta…không sao a…”

Ta không để ý nữa, cất bước tiến về phía trước. Ngoài trừ tiếng ồn ào huyên náo xung quang, có thể nghe thấy được tiếng bước chân nàng theo sát ta không rời.

Nên làm thế nào mới tốt ?

Hoài Dương Tử hiện đang ở Thanh Huyên. Ta chung quy muốn tìm hắn. Hắn lại là một con hồ ly gian trá giảo hoạt, thủ đoạn vô cùng. Tình hình sắp tới nhất định sẽ không thuận lợi.

Giờ lại còn thêm nàng…

Đi đến chỗ yên tĩnh hơn, có một quầy bán sủi cảo. Ta tìm chỗ ngồi xuống, nàng cũng theo ta cùng ngồi. Thấy ta không nói gì, nàng nghiêng đầu trầm mặc một lúc, sau đó mới nhẹ giọng nói với người bán sủi cảo: “Đại thúc, ta…muốn…muốn mua cái giống trong bát bọn họ ăn.”

“Cái giống bọn họ ăn?” Nam tử kia trước tiên ngây ngẩn, sau đó mới hỏi: “Ngươi nói sủi cảo sao? Tiểu muội muội, đừng nói là đến cả tên gọi ‘sủi cảo’ cũng không nhớ nổi đi. Cha mẹ không dạy cho ngươi biết sao?”

Nàng đỏ mặt lên, vươn hai ngón tay: “Sủi…sủi cảo, hai chén.”

Ta nói: “Ta không ăn.”

Nhưng nàng cũng không dặn lại, hán tử kia theo như cũ mang đến hai chén sủi cảo nóng hổi đặt ở trêи bàn, bên trêи rắc một ít hành thái mỏng.

Nàng múc một miếng sủi cảo lớn cho vào miệng, khi nói chuyện vẫn ngắc ngứ không quen: “Chỗ của các người…cái này…ăn ngon.”

Ta thở dài trong lòng, nhìn vào đám khói trắng đang bốc lên.

Ăn xong, nàng lại giống như tìm châu báu trong lòng đất, đưa tay vào áo lần mò một lúc lâu. Sau đó lấy ra một cái gói to đựng số ngân lượng khi trước ta đã cho. Tìm kiếm thật lâu mới lấy một nén bạc vụn, nhìn nhìn, có vẻ hài lòng rồi cẩn thận chạy đến đưa cho hán tử kia: “Cho ngươi.”

Lập tức chạy nhanh về chỗ ngồi.

Hán tử kia thối tiền cho nàng. Tổng cộng có mấy nén bạc nhỏ và một ít tiền đồng. Khi hắn đưa tiền, nàng ngạc nhiên hỏi hắn: “Ngươi…vì…vì sao lại đưa cho ta ? Ta…ta không…không có gì để bán cho ngươi hết.”

Hán tử nghe xong liền ngớ cả người.

Ta im lặng nhận nhận tiền thối, đưa cho nàng: “Mỗi thứ đều có giá trị khác nhau. Hai bát sủi cảo này giá chỉ ba mươi phân tiền. Ngươi đưa cho hắn bạc, nhiều hơn ba mươi phân tiền nên hắn thối tiền lẻ lại cho ngươi.”

Nghe xong, mặt nàng càng đỏ hơn,nhận tiền thối rồi cẩn thận bỏ vào trước ngực áo.

Ngơ ngơ ngẩn ngẩn, rất nhiều chuyện không biết, nói năng khó khăn lóng ngóng tựa như đã nhiều năm không mở miệng, giống như không thuộc thế gian này. Thật vẫn còn người như thế tồn tại sao?

Ta gắp một miếng sủi cảo, một lúc sau trầm giọng nói: “… Thôi được… Tùy ngươi. Ngươi muốn theo thì cứ theo. Chờ một lát đến giờ Dậu, ta dẫn ngươi đi mua y phục mới.”

Nàng lập tức ngồi thẳng lên, khóe môi vẽ lên một nụ cười.

Ta lại nói: “Nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ bỏ ngươi lại.”

“Ta…ta sẽ thật ngoan, thật nghe lời. Ngươi muốn ta làm cái gì, ta sẽ làm cái đó.”

“Ta không cần ngươi làm gì cả.”

.

.

.

Hoài Dương Tử luôn là một cây gai đâm trong lòng ta. Cũng chính vì cây gai này mà quyết định tạm dừng chân tại Thanh Huyên để đợi hắn xuất hiện. Cứ như thế, ta lại có một mái nhà an ổn để đi về giống như bao người.

Ta thuê một gian trạch viện ở Thanh Huyên. Trạch viện tuy không lớn, nhưng chỉ có hai người ở nên vẫn có vẻ trống trải. Chủ nhân trạch viện trước đây có trồng phía góc tường bên trái mấy gốc cây hạnh(*). Vừa độ sang xuân, hoa nở trắng cây. Chỉ cần chút gió nhẹ, những cánh hoa trắng liền lả tả bay xuống khiến ta không khỏi yêu thích.

Khi xưa lúc ta còn ở trong phủ của tiên sinh, sân nhà của người cũng trồng rất nhiều cây hạnh. Tiên sinh tài trí vô song, đến cả Lưu Triệt cũng từng tán tụng người là bậc sáng suốt thông thái nhất của Đại Hán.

Pha ấm trà thơm. Vuốt râu ngồi bên dưới táng hoa hạnh. Mỉm cười đấu cờ với ta. Ta thường mười ván thua hết chín, thua tâm phục khẩu phục.

Tiên sinh mất đã nhiều năm, ta cũng từ đó mất đi kỳ hữu (bạn đánh cờ) duy nhất. Dần dà, hình thành thói quen chơi cờ một mình.

Vì để trạch viện nhìn giống như nơi có người ở hơn, ta đặc biệt thêm một ít vật dụng thường thấy trong gia đình bách tính thông thường, cũng sắp xếp sửa sang lại hai gian phòng ngủ, một gian thư phòng, một gian phòng trống không dùng cùng với phòng bếp một lượt.

Trong lúc sửa sang lại, nữ hài kia vẫn theo sát ta một tấc không rời. Lúc nàng không hiểu thứ gì sẽ hỏi ta. Khi phụ giúp chỉnh lý lại phòng ốc, tay chân cũng rất nhanh nhẹn tháo vát.

Lau bàn, sắp xếp vật trang trí, phủi bụi, thay nước cho bình hoa cũ, cắm hoa mới vào, đặt nghiên mực giá bút lên bàn, trải chăn đệm…Cả hai cứ như vậy vội vội vàng vàng, bận rộn suốt một ngày. Đến cuối cùng sân vườn cùng phòng ốc cũng được thu dọn chỉnh lý ổn thỏa.

Ta sẽ không xuống bếp nấu ăn. Phòng bếp đối với ta mà nói bất quá chỉ là để trang trí. Có điều các loại vật dụng như thau chậu, nồi chảo, chén bát vẫn được ta vẫn sắm đủ …không phải để làm gì, chỉ là muốn tạo chút cảm giác khói lửa.

Suy cho cùng, như vậy mới có thể miễn cưỡng cho ra dáng một căn nhà. Ta nhìn lại một lượt, trong lòng cuối cùng cảm thấy thoải mái, dễ chịu.

Phòng bếp không nhóm lửa nên mỗi ngày ta thường đến tửu lâu gần đó mua mấy món ăn về. Nàng cũng theo đó nhận thức các loại món ăn. Cho đến một ngày, buổi sáng sau khi ta mang đồ ăn về, nàng ăn mấy miếng xong lại đột nhiên hỏi: “… Ngươi vì sao không tự mình làm món ăn, mà lại đi mua của người khác ?”

Ta thành thật trả lời: “Ta không biết.”

Nàng nhoẻn miệng cười, để lộ ra hai lúm đồng điếu: “Ta luôn..luôn cứ nghĩ ngươi cái gì cũng đều thông hiểu, không nghĩ được hóa ra cũng có chuyện ngươi không biết.”

Ta trầm mặc không nói. Nàng rũ mắt: “Ta cũng không biết. Thật sự rất tò mò những thứ này sẽ làm được món ăn thế nào, chắc…chắc là khó. Ta cũng muốn học làm thức ăn, tự..tự mình làm sẽ tốt hơn người khác làm.”

Ta có thể học nhiều thứ, ví như đánh đàn, vẽ tranh, chơi cờ, phong thủy, bày trận, múa kiếm…Những thứ này ta đều có hứng thú, cũng là cách tốt nhất để dùng thời gian dài đăng đẵn kia. Thời gian của ta thật rất nhiều, vì vậy những khi rảnh rỗi có thể học được rất nhiều thứ.

Duy chỉ có xuống bếp, ta không muốn học. Ta đối với chuyện nấu nướng không có quá nhiều hứng thú. Trước nay cứ đến đâu thì tính đến đó, đi tửu lâu tùy ý gọi một bữa. Ta không quan trọng chuyện này, như thế nào cũng đều ổn. Ngoài ra, nấu ăn đối với ta mà nói là một công việc đòi hỏi tỉ mỉ cẩn trọng. Nếu như ta có người quan trọng, vì người đó làm thì cũng không sao. Đây chỉ có ta một thân một mình, cho dù có giỏi thì cũng chẳng để làm gì.

Ta suy nghĩ một lúc, sau đó cất tiếng hỏi nàng: “Ngươi thật sự muốn học sao?”

Nàng gật đầu.

***

Chú thích:

(*) Hạnh ‘杏’ – (Prunus armeniaca): Cùng họ với Anh Đào, Mơ, Mận và Mai. Tên tiếng Anh là Apricot (hay bị dịch nhầm là Mơ), khu vực phân bố từ Trung Á tới Trung Quốc. Khi chuyển sang Việt Nam, hạnh còn được gọi là ‘mơ tây’ để phân biệt với mơ ta. Hoa hạnh có 5 cánh trắng hồng, nhụy hơi vàng giống hoa Anh Đào, nở vào hạ tuần tháng 3, đài hoa màu đỏ. Quả khá giống quả Đào, có ngấn và lông tơ nhưng hơi méo, nhỏ và ít nước hơn, đường kính 3-4 cm; thường được dùng để ăn quả tươi/sấy khô hoặc trồng để lấy hạt dùng làm thuốc. Hạt trong Đông Y gọi là hạnh nhân ‘杏仁’ (Almond) được ăn bằng cách rang hay nướng, sử dụng để điều trị bệnh ho, đau bụng giun, phong thấp nôn mửa…. Ở một số nước Phương Tây, hạt của hạnh được dùng làm thực phẩm tương tự hạt cây hạnh đào (Prunus dulcis) hoặc được ép lấy dầu ăn; chúng có chứa chất Amygdalin, có tác đụng trong việc điều trị ung thư.