Chương 135: Tế mộ (trung)

Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Bớt gạt người.” Ta quả quyết nói với nàng một câu.

Ta sẽ không bị nàng lừa, nếu bên ngoài thật sự có người đang tới thì làm sao mà nàng dám lớn mật như vậy.

“Ta không có gạt ngươi.” Nàng nghiêng mặt qua, nhìn ta một cái, mỉm cười nói: “Lại đây, tự mình xem thử.”

Ta thấy sắc mặt của nàng nghiêm túc, còn có vài phần thích thú, trong lòng không khỏi run lên.

Ngay sau đó ta lập tức nghe thấy bên tai quả nhiên có tiếng bước chân đang đi trêи tuyết, sau đó thì thấy một vài đệ tử Mặc Ngân Cốc đang đi từ xa đến, trong tay người nào cũng cầm một đống đồ vật, phần lớn là một mâm trái cây, lễ vật hay mấy thứ tương tự vậy, trong đó có một gã đệ tử đi ở phía trước, trong tay chính là món bảo bối mà Vũ Lâm Hanh mang từ mộ Cô Tô ra – ngọn đèn lưu ly Si Long.

Những người đó từ từ đến gần, ta nhìn một lát, dù sao vẫn cảm thấy dáng vẻ của mấy người bọn họ đều không tự nhiên, sắc mặt có vẻ chán nản, ở bên dưới trời tuyết rơi lạnh giá, càng tăng thêm vài phần bất ổn.

Chuyện gì đã xảy ra? Sắc mặt khó coi như vậy, là bị Vũ Lâm Hanh giáo huấn sao?

Ta cảm thấy có chút kỳ quái, quay đầu qua, trao đổi bằng ánh mắt với Lạc Thần.

Ta đang nghi ngờ, chợt nhìn thấy vị đệ tử mang trêи tay ngọn đèn lưu ly Si Long bỗng nhiên trợt chân một cái, gần như ngã xuống đất. Tuyết đọng trêи đoạn đường này chưa hề được dọn dẹp gì cả, những người trong Cốc rất đông, sau khi bị giẫm qua giẫm lại mấy lần, khắp nơi đều bị tan ra thành nước tuyết, trơn trượt vô cùng, nếu như đi đường không cẩn thận, khó tránh khỏi việc bị té ngã.

Nhưng vị đệ tử đó cũng là một gia đinh có công phu hạ bàn vững chắc, hai tiếng “cẩn thận” còn chưa ra khỏi miệng của ta, hắn đã nhanh tay lẹ mắt bảo vệ ngọn đèn cho thật tốt, cơ thể khẽ di chuyển, chân liền đứng vững vàng.

Ta thấy vị đệ tử đó bình yên vô sự, hắn thở phào nhẹ nhõm, ngọn đèn lưu ly Si Long cũng được cầm chắc trêи tay, ngay sau đó liền đưa mắt nhìn về phía bọn ta, đầu tiên là ngẩn người, mà sự chán nản trêи mặt cũng phai nhạt đi rất nhiều, thay vào đó là một nụ cười hiền hậu.

Ta đi qua đó, nhìn chằm chằm vào đống đồ trêи tay bọn hắn, ngạc nhiên nói: “Tiểu ca, hoa quả lễ vật nhiều như thế, định đưa đi đâu vậy?”

Đệ tử kia nghe hỏi, sắc mặt hơi biến đổi, nhìn về phía một nơi nào đó ở xa xa, rồi mới cung kính đáp: “Ngày mai, hai mươi bảy tháng Chạp là ngày giỗ của Cốc chủ đời trước, chúng ta đã chuẩn bị rất nhiều trà bánh và trái cây, đều là những món mà Cốc chủ đời trước rất thích ăn, để dâng cho Cốc chủ đời trước.”

Ta gật gật đầu, Lạc Thần cũng đã bước tới ở phía sau, ta quay lại nhìn nàng, chỉ thấy nét mặt nàng bình tĩnh, thoáng nhìn lướt một cái, ánh mắt liền dừng lại trêи người một vị đệ tử khác trẻ tuổi hơn và dung mạo có phần ngây ngô đang đứng ở bên cạnh.

Tiểu đệ tử đó hơi hơi khom người, đang cẩn thận cầm một cái khay, bên trêи phủ một miếng vải màu đen, theo hình dáng của miếng vải màu đen đó, một bên cao, một bên thấp, thì không biết vật đang được che lại ở bên dưới là cái gì.

Trêи núi tuyết thường có gió lạnh và bông tuyết thổi qua, đúng lúc này lại nổi lên một trận gió lạnh đến thấu xương, gió lớn thổi qua, miếng vải đen trêи cái khay đó bị gió thổi nhấc lên, tiểu đệ tử kia vội vàng lấy tay che lại, nhưng mà vẫn không thể ngăn được việc xuất hiện một cái lỗ trống, ta liền nhìn thấy ở bên dưới miếng vải đen đó hóa ra là một tấm bài vị, phía trêи viết rất rõ ràng bảy chữ thật lớn bằng chu sa đỏ thắm “Nghiêm phụ Vũ Mạc Thanh chi vị.”

Ta thật sự lấy làm kinh hãi.

Chỉ thấy bài vị này rất mới, màu của những chữ bên trêи cũng rất tươi, tựa như mới được làm xong vậy. Bài vị này là do Vũ Lâm Hanh làm cho cha mình Vũ Mạc Thanh, địa vị của Vũ Mạc Thanh ở Mặc Ngân Cốc rất đáng kính, ngày mai chính là ngày giỗ Vũ Mạc Thanh, bài vị này không phải đang được đặt ở từ đường hay sao, tại sao lại bị bọn họ mang đi khắp nơi như vậy.

Tay của tiểu đệ tử kia run run, ngẩng đầu lên, trong mắt ẩn chứa nước, có vài phần đáng thương nói: “Hai vị cô nương. . . Chuyện các ngươi nhìn thấy lần này, ngàn vạn lần không được nói cho Cốc chủ của bọn ta biết, nếu như nàng biết được. . . biết được thì nhất định sẽ nổi giận!”

Ta thấy hắn sợ tới mức chết khϊế͙p͙, vội cười trấn an nói: “Cốc chủ của các ngươi không có nóng nảy như vậy đâu, hơn nữa nàng cũng không ăn thịt người, sao ngươi lại sợ đến vậy chứ. Đừng lo lắng, nếu như nàng thật sự nổi giận mà mắng ngươi, ta liền đi mắng nàng, thay ngươi trút giận.” Trêи mặt ta tuy là nụ cười, nhưng mà trong lòng lại thấy cực kỳ khó hiểu, lại hỏi hắn: “Nhưng mà rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Ta có chút không hiểu được.”

Ta nói đến đây, Lạc Thần liền nhìn không chớp mắt vào cái khay trong tay vị tiểu đệ tử đó, thản nhiên nói: “Bài vị của Cốc chủ đời trước của các ngươi, tại sao lại là mới làm? Lâm Hanh làm thì phải cũ chứ, vậy bây giờ cái cũ đâu rồi?”

Ta hiểu ý của Lạc Thần, theo lý thuyết bình thường, sau khi một người qua đời, bài vị trở thành một vật tượng trưng cho người này, để những người còn sống tưởng niệm người đã khuất. Theo một cách nói thì bài vị chính là cánh cửa liên thông dùng để kết nối cõi âm với dương gian, còn được gọi là “Hương khói bài”hoặc là “Dẫn hồn bài”, âm hồn ở cõi âm được những cái tên trêи bài vị dẫn dắt, tìm được nơi thờ cúng của con cháu mình, hồn quay trở về, có thể hưởng thụ hương khói từ con cháu nên vô cùng đáng kính. Sau khi làm xong bài vị, trừ phi vô cùng bất đắc dĩ mới thay mới, còn không thì vĩnh viễn cũng không thể thay đổi.

Tiểu đệ tử nghe thấy câu hỏi của Lạc Thần, khuôn mặt mếu máo, dường như vô cùng ủy khuất, nói: “Cô nương, bài vị của Cốc chủ đời trước. . . bài vị đó. . . ”

Bộ dạng của hắn cực kỳ đau đớn, giống như là tấm bài vị cũ đáng thương đó đã bất hạnh quy thiên, thật sự làm cho ta không nỡ nhìn tiếp. Nhưng vị đệ tử cầm đèn lúc nãy lại thở dài, trả lời thay cho tiểu đệ tử kia: “Không giấu gì hai vị cô nương, ở từ đường của Cốc chủ đời trước, cách đây không lâu đã xảy ra chút chuyện.”

Vẻ mặt của hắn rất lạ, vừa sợ hãi, lại có vài phần tức giận, ta kiềm chế sự nghi ngờ trong lòng, im lặng nghe hắn nói: “Hôm trước lúc giữa trưa, khi mấy vị khách nhân các ngươi và Cốc chủ đang dùng cơm, vì ngày mai là ngày giỗ Cốc chủ đời trước, Tô đại nhân bèn bảo bọn ta đi xem thử xem mọi thứ trong từ đường đã được chuẩn bị xong xuôi hay chưa, lỡ như có sai sót nên muốn bọn ta đi kiểm tra một lần nữa.”

“Tô đại nhân?” Tô đại nhân là ai, ở trong Cốc có nhân vật này sao.

Lạc Thần nói với ta: “Tô đại nhân chính là A Khước, tên gọi đầy đủ của A Khước là Tô Khước.”

Ta hiểu rõ, gật gật đầu, vị đệ tử kia liền nói tiếp: “Cốc chủ yêu mến và kính trọng Cốc chủ đời trước nhất, nàng rất xem trọng việc tế mộ vào ngày mai, lúc trước đã gửi mấy phong thư cho Tô đại nhân, bảo Tô đại nhân chuẩn bị thật tốt, từ sáng sớm hôm nay bọn ta đã chuẩn bị tốt hết rồi, từ đường cũng được quét dọn vô cùng sạch sẽ, nhưng mà giữa trưa lúc nãy, đi xem thử thì. . . ”

Khi hắn nói chuyện, thanh âm có chút run rẩy, nói tiếp: “Lúc đi xem thử, chỉ thấy trong từ đường trở thành một đống hỗn loạn, vô cùng bừa bộn, trà bánh và trái cây ở đó cũng bị ăn hơn phân nữa, rất nhiều thứ bị vứt tùy tiện trêи mặt đất, ngoài ra, một cặp bình rất đáng giá cũng bị đập nát, càng đáng giận hơn nữa là. . . càng đáng giận hơn nữa chính là. . . ”

Vào lúc này, vị tiểu đệ tử có vẻ mặt đáng thương hồi nãy bỗng nhiên ngẩng đầu lên, tiếp lời: “Càng đáng giận hơn nữa chính là bài vị của Cốc chủ đời trước cũng bị đập vỡ, bể thành mấy mảnh, còn bị một người nào đó khắc hình một con rùa lên mảnh vỡ bài vị. . . ” Hắn “xì” một tiếng, dừng một lúc, rồi căm hận nói: “Mẹ nó chứ, cái con rùa khốn kiếp, dám làm chuyện đại nghịch bất đạo đến mức này với Cốc chủ đời trước của bọn ta.” Nói đến đây, lại cảm thấy không ổn, lẩm bẩm một câu: “A, Cốc chủ đời trước, ta không phải là đang mắng lão nhân gia người đâu.”

“Cái gì. . . sao lại như vậy!” Ta vừa nghe thấy đầu đuôi sự việc, cả cằm cũng muốn rơi xuống đất.

Vị đệ tử cầm đèn đáp: “Hai vị cô nương, chuyện chính là như vậy, các ngươi ngàn vạn lần không được nói với Cốc chủ, nếu như nàng biết được, nhất định sẽ vô cùng tức giận. Mặc dù bọn ta vẫn chưa biết là con rùa khốn nạn nào đã giở trò quỷ, nhưng mà ngày giỗ của Cốc chủ đời trước không thể có chút sai sót nào, bây giờ bọn ta lặng lẽ bố trí lại một lần nữa, cũng đã làm bài vị mới giống như cái bị phá hủy, mong rằng có thể lừa được. Tạm thời, bọn ta không muốn làm ầm ĩ, nhưng đã phái thêm một số vị huynh đệ đến xung quanh từ đường, bọn ta cũng chỉ có thể lén lút điều tra sự kỳ lạ trong đó mà thôi.”

Lạc Thần tập trung suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Ta có thể đến từ đường xem thử không? Như vậy có quá mạo phạm hay không?”

Sắc mặt đệ tử cầm đèn đó ngưng trọng, nói: “Tất nhiên là được, chỉ hy vọng cô nương đừng nói cho Cốc chủ của bọn ta biết, tốt nhất là cả Tô đại nhân và Phong đại nhân cũng đừng nói. Cốc chủ biết chuyện này, tâm trạng nhất định là không tốt chút nào, mấy vị huynh đệ bọn ta chắc chắn sẽ bị liên lụy, sẽ xui xẻo bị chịu khổ.”

Hắn nói cũng phải, đôi khi tính khí của Vũ Lâm Hanh thật sự không tốt, hơn nữa việc này lại có liên quan đến phụ thân – người thân nhất của nàng, nàng sao có thể để yên, không chừng còn muốn nháo một trận long trời lở đất.

Lạc Thần gật đầu nói: “Các ngươi yên tâm, ta tự có chừng mực, ta chỉ ở một bên xem thử, các ngươi cứ tiếp tục chuẩn bị việc tế mộ.”

Những đệ tử đó nghe thấy vậy, khuôn mặt thả lỏng đi không ít, vẻ mặt Lạc Thần hơi thay đổi, nói với ta: “Thanh Y, chúng ta đi xem thử.”

Trong lòng ta nghi ngờ, đã sớm muốn đi xem, bèn gật gật đầu, sau đó hai người lập tức đi theo mấy vị đệ tử đi về phía từ đường.

Từ đường ở hướng bắc Mặc Ngân Cốc, bọn ta băng qua mấy cái sân, vượt qua mấy bậc thềm bằng đá ngoằn ngoèo, thì nhìn thấy một bức tường tinh thể rất lớn, giống như một tấm gương, sáng loáng đến mức gần như có thể phản chiếu hình ảnh. Phía trêи cũng được che lại, toàn bộ bức tường tinh thể có hình chữ “Hán” ( 厂 )thật lớn, dấu vết chứng tỏ do con người làm ra rất rõ ràng, chắc nơi này vốn là một mỏm núi thấp bé, sau đó bị người nào đó đào rỗng một phần, còn từ đường thì dựa vào phía sau bức tường ở phần đào rỗng kia mà xây nên.

Từ đường được xây dựng rất trang nghiêm và oai phong, vô cùng khí thế, mái hiên cong cong bằng ngọc lưu ly, bậc thềm bằng bạch ngọc, hai bên có rất nhiều cây tùng bách xanh mướt, bởi vì bức tường tinh thể kia vốn sáng lấp lánh, lại thêm ánh sáng màu trắng của tuyết ở khắp nơi, ánh sáng rực rỡ phản chiếu ở từ đường, không ngờ mái hiên phía trêи lại phát ra ánh sáng ngũ sắc vô cùng rực rỡ, cực kỳ chói mắt.

Ta nhìn đến mức ngây cả người, vào lúc này thì vị tiểu đệ tử hồi nãy giới thiệu với ta: “Ta đến Mặc Ngân Cốc sau, chỉ nghe các ca ca nói, nơi này là do Cốc chủ đời trước phát hiện ra, lúc đó Cốc chủ đời trước nói phong thủy nơi này rất tốt, có tiềm ẩn long khí, liền xây mộ ở bên trong bức tường tinh thể này, xây một cái mộ thất rất lớn rồi xây cả từ đường Vũ gia ở phía trước, để phong thủy cực tốt ở đây che chở cho Mặc Ngân Cốc được hưng thịnh. Phu nhân qua đời quá sớm, Cốc chủ đời trước liền mai táng người trong mộ thất ở đây, sau đó. . . đại thiếu gia và nhị thiếu gia từ nhỏ vốn yếu ớt nhiều bệnh, cũng lần lượt qua đời, di hài cũng được Cốc chủ đời trườc đặt vào trong mộ thất ở sau từ đường này, rồi sau đó. . .”

Tiểu đệ tử đó thở dài: “Rồi sau đó, khi Cốc chủ mười lăm tuổi, Cốc chủ đời trước cũng ra đi, chỉ còn lại một mình Cốc chủ, lúc đó Cốc chủ đã khóc rất nhiều, cuối cùng đành phải y theo di chúc mà mai táng vào mộ thất này, về sau thì hằng năm đều tế bái, chưa từng thay đổi.”

Phụ mẫu của Vũ Lâm Hanh mất sớm, một nữ hài tử tuổi còn trẻ như vậy mà phải chống đỡ cả Mặc Ngân Cốc, cũng không biết là đã chịu biết bao nhiêu cực khổ. Thảo nào ngày thường nàng xinh đẹp diễm lệ, nhưng có đôi khi bóng lưng của nàng trông thật tiêu điều lặng lẽ, ta nghĩ đến vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy thoáng buồn bã, nhưng chỉ thản nhiên “ân” một tiếng.

Bỗng nhiên ta ngẩng đầu lên, cho rằng bản thân mình đã nghe lầm, nói: “Khoan đã, đại thiếu gia, nhị thiếu gia? Cốc chủ của các ngươi còn có hai người ca ca?”

“A, cô nương không phải là bạn tốt của Cốc chủ sao, Cốc chủ chưa từng nói với ngươi?”

Ta lắc đầu, Lạc Thần nhìn ta một cái rồi nhẹ giọng nói: “Lâm Hanh vốn là có hai người ca ca, khi còn bé, cảm tình của huynh muội ba người bọn họ rất tốt, trước kia nàng có tùy tiện đề cập một chút với ta, nhưng mà hai vị ca ca của nàng đã sớm tạ thế, có lẽ nàng không muốn nhắc đến nhiều.”

Sắc mặt Lạc Thần hơi là lạ, có vài phần thương xót, dường như trong lòng ta cũng thiếu đi một cái gì đó, cảm giác rất khó chịu, chỉ đành đi theo mấy vị đệ tử đó vào từ đường để xem thử.

Ánh sáng trong từ đường hơi tối, trêи mặt đất lót những phiến đá có màu tối, thật sự không bừa bộn như lời bọn họ nói, đã sớm được thu dọn vô cùng sạch sẽ. Ở bốn góc có đặt bốn cây đèn hình bốn con thú thời cổ, trong miệng phát ra ánh nến mờ mờ, xem bộ dạng thì lai lịch không nhỏ, hẳn là một bảo bối mà Mặc Ngân Cốc lấy được từ một ngôi cổ mộ nào đó nên tận dụng luôn.

Ở chính giữa là một bàn đá hình vuông màu xanh dùng để đặt nhang đèn và vật cúng, bên cạnh là một cái bàn bằng bạch ngọc, phía trêи đặt ba tấm bài vị, ta nhìn theo thứ tự, phân biệt được trước tiên là phu nhân Cốc chủ, rồi đại ca của Vũ Lâm Hanh, nhị ca của Vũ Lâm Hanh, bài vị của Vũ Mạc Thanh thì không thấy, thật sự đã bị một người nào đó phá hủy.

Những đệ tử Mặc Ngân Cốc đang chuẫn bị cho chuyện tế mộ ngày mai đều vô cùng vội vã, vị đệ tử cầm đen kia đặt ngọn đèn lưu ly Si Long ở chính giữa cái bàn bàng đá màu xanh, theo hắn nói là vì Vũ Mạc Thanh vô cùng yêu thích bảo vật, hằng năm Vũ Lâm Hanh đều mang từ trong mộ ra một số bảo vật quý hiếm, dùng để tế Vũ Mạc Thanh, vật hiến tế lần này chính là ngọn đèn lưu ly Si Long của Chu Mục Vương.

Ta nhìn bốn phía chung quanh, ngay cả đỉnh của từ đường cũng tiện thể nhìn qua một cái, cũng không phát hiện ra cái gì, nguyên nhân chủ yếu là do những dấu vết trước đó đều đã bị xóa đi mất, chúng ta cũng không nhìn ra được nguyên nhân.

Nhưng mà dần dần, ta cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, cảm giác có chút miệng khô lưỡi đắng, hạ giọng nói với Lạc Thần: “Nơi này sao lại khô như vậy, tả cảm thấy lượng nước của mình giống như bị hút đi hết vậy, chỉ muốn uống nước thôi.”

Lạc Thần nói: “Ta cũng cảm thấy. . . nơi này có chút kỳ quái.”

Tiểu đệ tử kia chú ý đến sự khác thường của bọn ta, bước tới nói: “Hai vị cô nương đã xem qua rồi, hãy sớm quay về thôi. Nơi này khá là khô, bây giờ chỉ có hoa quả khô, trái cây và trà bánh thì phải đợi ngày mai mới mang lên. Các cô nương nếu không đợi được, có thể quay về uống nước trước.”

Lạc Thần gật đầu nói: “Đa tạ, vậy bọn liền đi trở về.” Nói xong thì ra hiệu với ta, ta cũng cảm thấy đợi ở đây không được thoải mái lắm, vô cùng khát, liền đồng ý, lúc sắp bước ra ngoài, tiểu đệ tử đó còn không quên dặn đi dặn lại chúng ta ngàn vạn lần không được nói cho Vũ Lâm Hanh biết chuyện này, ta liên tục đáp ứng thì hắn mới yên tâm.

Cứ như vậy dọc đường đi không nói chuyện, về nghỉ ngơi một chút liền thấy Vũ Lâm Hanh dẫn theo Trường Sinh vừa cười vừa nói mà đi vào phòng của bọn ta. Ta và Lạc Thần hoàn toàn không nhắc đến chuyện trưa ngày hôm nay, mà ta thấy Vũ Lâm Hanh nói cười vui vẻ, sắc mặt rạng rỡ, nghĩ đến việc nàng lẻ loi một mình, người thân đều đã mất, trong lòng có vài phần xúc động, ngay cả khi nàng trêu chọc ta, ta cũng không phản bác lại như mọi ngày mà chỉ xấu hổ cười cười, tùy ý để cho nàng ức hϊế͙p͙.

Thế nhưng vào lúc trời gần tối, vì có uống một chút rược nhạt trong bữa tiệc nên ta hơi say, sau đó rửa mặt sớm rồi lên giường ngủ, ngủ đến khi mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng động, mở mắt ra liền thấy Lạc Thần vén chăn lên, ngồi dậy, muốn đi xuống giường.

Ta trở mình, đưa tay ra ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, cảnh trước mắt rất mờ nhạt, hỏi: “Lạc Thần, ngươi. . . ngươi muốn đi đâu?”

Ta nghe thấy nàng cúi đầu cười cười, cơ thể hơi cử động, muốn kéo tay của ta ra, ta ôm chặt lấy nàng, lắc lắc đầu, cảnh vật trước mắt mới bắt đầu rõ ràng hơn, dụi dụi mắt, hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt, sao ngươi lại không ngủ?”

Nàng vuốt vuốt tóc của ta, khẽ nói: “Ta có việc, hay là ngươi ngủ trước đi?”

Ta lắc lắc đầu, cũng ngồi dậy, cơn buồn ngủ đã biến mất hơn phân nửa, nói: “Đầu ta hơi đau, không muốn ngủ nữa. Đã trễ thế này, ngươi là muốn đi làm cái gì?”

Nàng đứng dậy, chỉnh sửa lại vạt áo, mỉm cười: “Tối nay ta muốn đi bắt trộm, ngươi cũng muốn đi sao?”