Chương 120: Trở về.

Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chờ cho đến khi ta cùng Lạc Thần chạy đến cổng thành Cô Tô, chân mày của Vũ Lâm Hanh đợi tại đó đã muốn nhíu thành một chữ “Xuyên (川)”. Một bên vừa xoa xoa cặp chân mỏi nhừ, một bên vừa oán trách phàn nàn hai chúng ta dọc đường đi mua lương khô so với người ta đi mua sắm đồ Tết còn muốn chậm hơn. Ta tự biết đã nán lại trì hoãn trong thành quá lâu, nên cũng đành ngượng ngùng cười trừ với nàng chứ cũng chẳng nói thêm gì nhiều.

Tiếp đó, ba người chúng ta ngày thì đi đường, đến lúc sập tối lại tìm quán trọ gần thành trấn mà nghỉ tạm.

Ngạo Nguyện cùng Cửu Vĩ ngày thường nếu là quá mức ngang nhiên, chỉ e người ta nhìn thấy lại cho rằng chúng là yêu quái. Vì nhằm tránh dọa sợ người khác, ta vẫn là chiếu theo lệ cũ: Để chúng ẩn nấp trong rừng núi sơn dã dọc đường mà đi cùng chúng ta.

Tuy rằng chúng nó ở chung một chỗ thường sẽ rất ồn ào, xích mích nháo loạn đến không chịu được, lại có khi còn cùng nhau giằng co cắn lộn lợi hại. Nhưng cũng không thể phủ nhận, có Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ ở bên người, lợi điểm thuận tiện là rất nhiều. Ví như, nếu trời tối mà không tìm được nơi để nghỉ chân, chúng ta liền có thể tựa lên bộ lông mềm mại ấm áp của Ngạo Nguyệt mà qua hết một đêm. Còn Cửu Vĩ thân mình lại nhanh nhẹn linh hoạt, cùng với khứu giác tốt đến đáng kinh ngạc, luôn có khả năng tìm cho chúng ta vài thứ kỳ lạ hiếm có để lấp đầy bụng. Những thứ này so với lương khô trong bọc mà nói, quả thật mỹ vị, ngon hơn rất nhiều.

Nhân bởi vì cước trình tương đối gấp, tốc độ lại khá nhanh, nên ước chừng tầm hơn mười ngày sau chúng ta đã chạy tới Ưng Thành. Ưng Thành vốn chính là phong địa(1) của Tôn Vương Tạ Tử Nguyên. Ta không khỏi nhớ đến những chuyện trước đây, trong nội tâm lại nhẹ nổi lên chút lo lắng thấp thỏm cùng bất an.

Nhưng là sau khi vào thành rồi, từ miệng dân xung quanh biết được nguyên lai Tôn Vương sớm đã không còn trong Ưng Thành. Hắn mang theo thê tử Diệp Tử Nhứ cùng tùy tùng một đoàn trở về kinh đô. Hiện tại nam nhân kia băng hà cũng đã nhiều ngày, trong đế kinh dĩ nhiên cũng sẽ lập tân vương mới. Đây chính là lúc các thế lực ngầm mãnh liệt gay gắt tranh giành, cấu xé lẫn nhau. Tâm tư cùng kế hoạch trở về kinh thành lần này của Tôn Vương dĩ nhiên không cần nói cũng biết. Bất quá đây dù sao cũng là việc của triều đình, không phải dạng chuyện những người như chúng ta có thể quản hay xen vào. Ta cũng chỉ đơn giản xem tin tức kia như chuyện phiếm tán gẫu thường ngày mà nghe. Chung quy trong lòng cuối cùng cũng là nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Lúc sau trở về thăm lại trạch viên lúc trước thuê để bố trí nơi chốn ăn ở cho Côn Luân cùng Trường Sinh tại Ưng Thành, cư nhiên phát hiện chỗ này đã vườn không nhà trống, không một bóng người. Việc này quả thật đã đem ta dọa sợ không ít, ngay tức khắc liền nghĩ đến không phải các nàng đã gặp chuyện bất trắc gì rồi chứ. Cũng may bên cạnh có Lạc Thần phi thường bình tĩnh, sau khi tìm kiếm khắp nơi một hồi, cuối cùng cũng thấy được một người nô bộc do chủ trước để lại trông nom coi sóc trạch viên. Hỏi ra mới biết, nguyên lai trước khi đi Côn Luân có để lại lời nhắn cho ta.

Theo lời Côn Luân nhắn thì nàng không quen cũng không chịu được cuộc sống ở Ưng Thành, nên đã sớm cùng Trường Sinh và đám người Phong Tuấn trở về “chỗ cũ”.

Tuy nô bộc kia chỉ truyền đạt cho ta vỏn vẹn hai chữ “chỗ cũ”, nhưng là ta biết được “chỗ cũ” này chính là nơi ta cùng nàng ẩn cư đã hơn mười năm trước ở Thục. Cả cõi lòng thấp thỏm lo âu cũng vì vậy mà an an ổn ổn bỏ xuống, thư thả trở lại.

Lúc này sắc trời cũng khá tối, ba người chúng ta liền nghỉ tại trong trạch viên một đêm. Qua sáng sớm ngày thứ hai lại gia tăng cước trình thẳng tiến về phía Thục. Đất Thục cách Ưng Thành cũng tương đối gần. Tới gần giữa trưa, chúng ta đã chạy tới trước cửa Huyên Hoa Hiên núi Côn Luân.

Bước xuống ngựa đặt chân lên lối mòn nhỏ trước cửa Huyên Hoa Hiên, từ xa xa nhìn lại, ta có thể trông thấy hàng rào màu nâu từ một loại thân gỗ có mùi thơm. Xung quanh hàng rào là từng mảng từng mảng lớn thu trắng đang nở rộ xinh đẹp, tản mát ra không khí xung quanh từng đợt hương thơm thanh mát. Cây cối ở phụ cận Huyên Hoa Hiên vốn ngày thường sinh trưởng cao lớn, cành lá tươi tốt xum xuê; cộng thêm đất Thục xưa nay vốn âm thịnh dương suy, từng vạt nắng trắng cứ nhàn nhạt xuyên qua khe hở cành lá mà rơi xuống, khiến cho những khóm hoa cúc đã trắng lại càng tinh khiết thanh sạch, tôn thêm vẻ tao nhã thanh cao.

Hoa cúc ở phía trước Hiên Tử này đều là một tay Côn Luân trồng. Khi xưa nhân vì Lạc Thần đột nhiên phụng mệnh Tôn Vương đến mang Côn Luân đi, ta cũng đành bất đắc dĩ rời khỏi đây. Trước lúc ta rời khỏi nơi này, khi đó hoa cúc vẫn còn nhỏ, lá còn chưa kịp dài ra, không nghĩ tới đến giờ khi trở về, đã khai hoa tốt như vậy.

Hết thảy mọi vật trước mắt đều vẩn quanh một cỗ khí tức quen thuộc, tĩnh lặng yên ả. Ta ở chỗ này mười năm, cũng chưa từng đi ra ngoài. Bây giờ ở bên ngoài đánh một vòng lớn. Cùng Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh ba người bên nhau dò mộ, trải qua nguy hiểm, cũng đã trải qua không ít sinh tử cùng những việc không thể tưởng tượng nổi. Tâm tình cảnh vật sớm đã thay đổi biến hóa lớn hơn, không còn như trước. Trong nội tâm cư nhiên lại nổi lên mấy phần mất mát.

Ta vịn vào cánh cửa trước hàng rào, nhớ tới đủ loại chuyện xưa, không khỏi mỉm cười cảm thán đối với Lạc Thần:”Ngươi xem, khi đó ngươi lần đầu tiên đến nơi này, đem Côn Luân đón đi. Mà trải qua một thời gian đến hiện nay, ta lại mang ngươi dẫn về đây. Duyên phận cùng thời gian, quả nhiên là thứ thật kỳ diệu.”

Lạc Thần chỉ nhàn nhạt mỉm cười, cũng không nói gì. Cả ba tiến vào tiền viện của Huyên Hoa Hiên, liền trông thấy một nam tử thân vận hắc y đang ngồi trêи bậc thang đá, một tay vắt lên đầu gối, đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Nam tử hắc y có khuôn mặt thanh tú, chính là người Vũ Lâm Hanh trước khi khởi hành đi Cô Tô tìm ta cùng Lạc Thần đã cố ý an bài lại để chiếu cố Côn Luân cùng Trường Sinh – Phong Tuấn.

Vũ Lâm Hanh nhặt một hòn đá nhỏ trêи mặt đất, nhắm thằng hướng Phong Tuần ném đi. Đá nhỏ vừa vặn rơi xuống bên cạnh chân Phong Tuấn. Phong Tuấn tức thì liền mở mắt, tựa như báo săn mồi mạnh mẽ nhanh nhẹn bắn người lên. Mũi kiếm bên hông cũng sớm rút ra, nắm chắc ở trong tay, chĩa thẳng về phía ba ngươi chúng ta.

Vũ Lâm Hanh hai tay bắt ở sau lưng, nhìn hắn khanh khách cười:”Ô, A Tuấn, ngươi gan cũng thật lớn nha, còn dám rút kiếm hướng về phía ta.”

Phong Tuấn khi trông thấy rõ ba người chùng ta, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại biến thành vui sướиɠ mừng rỡ, chạy nhanh mấy bước đến trước mặt Vũ Lâm Hanh, hạ gối quỳ rạp xuống đất, nghèn nghẹn nói:”Cốc chủ!”

Chính là sau khi gọi một tiếng cốc chủ xong, hắn nhất thời lại trở nên im lặng đến buồn cười, cũng không nói thêm lấy nửa chữ.

Vũ Lâm Hanh lập tức nhíu mày: “A Tuấn, ngươi làm sao vẫn cứ thủ cựu cổ hủ như vậy, chung quy đến cùng cũng không đổi được. Ta không phải đã sớm bảo ngươi rồi hay sao, ngươi không cần phải câu nệ loại tiểu tiết này. Hiện giờ cũng không phải ở trong cốc, chỉ có mấy người chúng ta. Làm gì cứ phài hành lễ lớn với ta như vậy ?.”

Phong Tuấn đứng dậy, vâng dạ gật gật, cúi đầu nói:”Cốc chủ…… Cốc chủ giáo huấn phải lắm, Phong Tuấn lần sau chắc chắn sẽ chú ý.” Trong lúc nói chuyện, bên tai lại sớm đã đỏ hồng. Đường dường là một đại nam nhân, ở trước mắt Vũ Lâm Hanh thế nhưng lại khá ngượng ngùng.

Hắn nhìn Vũ Lâm Hanh không chớp mắt, lại nói tiếp:”Cốc chủ lần này đi thực lâu, mà chuyện trong cốc cần có người lo liệu xử lý. A Khước hắn lại chỉ có một người, quả thật là bận đến tối tăm mặt mũi, nên ta liền bảo các huynh đệ thủ hạ dưới tay theo hắn trở về cốc trước, để ta một mình lưu lại ở đây.”

Vũ Lâm Hanh cong cong khóe mắt cười:”Không tồi nha, có tiến bộ, ngươi rốt cục cũng biết tự ra quyết định. Dĩ vãng trước kia chuyện to chuyện nhỏ gì cũng đều muốn chạy đến hỏi ý ta cùng A Khước. A Khước vốn người hiền lành nên không ngại, nhưng là ta thật phiền muốn chết.”

Phong Tuấn hơi hơi đỏ mặt, sợ run một lúc lâu, rồi sau đó giống như lại nhớ tới chuyện gì, thần sắc có hơi ảm đạm nói:” A Khước mấy ngày hôm trước có truyền tin lại đây thông báo: việc kia của tiền cốc chủ hắn cùng các huynh đệ đã thu xếp gần như ổn thỏa. Cuối năm cũng gần kề, hắn có hỏi cốc chủ lần này đi khi nào thì trở về.”

Nghe thấy ba chữ “tiền cốc chủ”, sắc mặt Vũ Lâm Hanh cũng tối sầm trở lại, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói:”Chúng ta ở tại đây nghỉ ngơi vài ngày rồi trở về. Lần này ta còn dẫn theo vài vị bằng hữu, ngươi chuyển lời cho A Khước, bảo hắn sớm chuẩn bị một chút.”

Phong Tuấn liên tục gật đầu, chờ Vũ Lâm Hanh nói xong, ta mới hỏi Phong Tuấn:”Phong Tuấn, Côn Luân cùng Trường Sinh đâu? Còn ở trong phòng sao?”

Phong Tuấn nhìn về phía ta, lắc đầu nói:”Sư cô nương, các nàng hiện nay đang ở căn nhà sau rừng trúc.” Hắn nói xong, đi tới đem ngựa của chúng ta dắt đi buộc kỹ, lại xách tất cả các bọc hành trang của chúng ta lên, đem vào trong nhà xếp gọn.

Vũ Lâm Hanh còn có chút chuyện quan trọng của Mặc Ngân cốc cần cùng Phong Tuấn bàn bạc. Ta cùng Lạc Thần cũng không tiện quấy rầy, liền đề lại Vũ Lâm Hanh và Phong Tuấn ở trong phòng nói chuyện. Sau đó, cả hai băng ngang qua sân sau, đẩy cánh cửa gỗ của hàng rào sau hậu viên, đi thẳng một mạch đến rừng trúc.

Cảnh trí dọc đường đi biến hóa dần theo từng bước chân, khắp mọi nơi đều thẩm thấu ra một cỗ khí tức quen thuộc. Người – chung quy đều sẽ chậm rãi trưởng thành, lòng cũng sẽ dần dần biến hóa; nhưng là cảnh sắc ở chốn này – vẫn luôn đình chỉ như cũ, chờ ta trở về.

Biến thiên của thời gian, ở tại địa phương này là không để lại nửa điểm dấu vết.

Đi được một hồi, xa xa liền nhìn thấy một mảnh rừng trúc xanh biếc trải dài liên tục. Hai bên còn lại chính là một diện tích lớn cây ngải cứu mọc tươi tốt um tùm, cao cơ hồ đến ngang thắt lưng. Bởi vì đang vào cuối thu, ngải cứu đã chuyển sang khô héo, lộ ra một mảng màu vàng xơ xác tiêu điều. Lúc này tuy là buổi trưa, mặt trời ở đất Thục thế nhưng lại không quá gay gắt, thậm chí còn có hơi phiếm lạnh.

Ở giữa dải ngải cứu hai bên là một mảng đất trống lớn. Lúc này, đang có một nữ tử mặc áo màu xanh đưa lưng về phía chúng ta, im lặng nhàn nhã ngồi trêи xe lăn. Phía trước xe lăn bày ra một cái bàn nhỏ, trêи bàn có đặt một bộ bàn cờ. Mà đối diện nữ tử áo xanh lại chính là một tiểu cô nương mặc áo hồng nhạt, xinh xắn đáng yêu động lòng người. Hai người một lớn một nhỏ tay nắm quân cờ, chính là đang chơi cờ tướng.

Chỉ nghe thấy nữ tử áo xanh đột nhiên cúi đầu cười khẽ một tiếng, ôn nhu nói: “Đây…… Ta phải ăn rồi.”‘

Tiểu cô nương ở phía đối diện liền sửng sốt hỏi: “Ăn cái gì?”

“A, ăn mã của ngươi nha. Mã của ngươi tại sao lại không đi, cứ phải mắc lại chỗ này, không phải là muốn chờ xe của ta lên chặn ngươi sao?”

Tiểu cô nương kia nghe vậy, liền lia mắt xem xét bàn cờ, rồi đột nhiên sắc mặt đại biến, vội la lên : “Con…Con lúc nãy là không có chú ý, cái này cũng không tính!”

“Trường Sinh, ngươi lại giở trò chơi xấu rồi.” Nữ tử áo xanh gõ gõ ngón tay vào mép xe lăn, làm ra vẻ tức giận.

“Côn Luân a di(2)…… Người đừng ăn con, không được hay sao?”

“Không được, một tháng từ lúc ta dạy ngươi kỹ thuật chơi cờ tới nay, mỗi lần ngươi đều hồi cờ. Ván này ngươi đã hồi nhiều bước rồi, lần này phải ăn ngươi một cái.”

“Đừng mà…Đừng ăn con. Con cam đoan lần này là lần cuối cùng, người cho con lùi một nước đi, xin người mà.” Tiểu cô nương chớp chớp đôi mắt trong suốt, xoắn vặn vạt áo, cứ như vậy trưng ra vẻ mặt đáng thương nhìn nữ tử áo xanh phía đối diện.

Ta nhìn thấy cảnh này, không nhịn được liền bật cười, mà Lạc Thần ở bên cạnh trông thấy cũng nhẹ nhàng cười khẽ. Thật không khỏi khiến ta nhớ đến Côn Luân trước đây dạy ta chơi cờ. Bất luận là cờ vây hay là cờ tướng, mỗi khi ta đánh cờ cùng nàng, nàng đối với ta chung quy là thập phần nghiêm khắc, cũng chưa bao giờ cho ta hồi nửa bước. Ta khi đó luôn kính sợ nàng, đương nhiên sẽ lại càng không dám giống như Trường Sinh trước mắt chơi xấu hồi cờ như vậy.

Ta lắc lắc đầu, ở phía sau các nàng khe khẽ cười nói:” Trường Sinh, chơi cờ phải dứt khoát mới thực là quân tử.”

Trường Sinh ở trước mặt cũng không một chút suy nghĩ, nhân tiện liền thuận miệng trả lời:”Ta cũng không phải quân tử, ta chỉ là một tiểu hài tử!” Nhưng là vừa dứt lời, quân cờ trong tay nàng bỗng dưng chợt khựng lại giữa khoảng không, lập tức ngẩng mặt lên. Cặp mắt xinh đẹp tựa như đầm nước chao động trong nháy mắt liền mở to. Quân cờ trêи tay nàng cũng thuận thế lăn xuống mắt đất.

Mà bóng lưng thanh sắc của Côn Luân ở phía bên kia cũng tựa như cũng đột ngột cứng đờ. Tiếp đó, chậm rãi xoay đầu lại, mục quang yên lặng nhìn về phía ta cùng Lạc Thần bên này. Môi nàng hơi mấp máy động đậy một chút, giống như đang thì thầm nói câu gì, nhưng nghe cũng chẳng thể phân biệt rõ ràng.

Mà Trường Sinh dĩ nhiên đã nhảy xuống khỏi ghế, cặp chân nhỏ vươn dài chạy nhanh về phía chúng ta, sau đó nhào vào lòng ta. Ta ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy thân hình nhỏ bé của nàng. Chỉ thấy nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trong mắt ngân ngấn lệ, chỉ chực rơi xuống, nói: “Tỷ tỷ! Bạch tỷ tỷ! Các ngươi rốt cuộc cũng đã trở lại! Trường Sinh chờ các ngươi trở về, chờ thật là vất vả!”

Ta thấy dung mạo nàng trong sáng, thanh sạch đáng yêu, không kìm lòng được hôn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ôn nhu nói:”Chúng ta trở về lâu. Trong mấy ngày này, Trường Sinh ngươi ở nhà có thực ngoan hay không?”

Trường sinh lập tức dùng sức gật đầu, nói:”Ta thực ngoan, thực nghe lời Côn Luân a di. Côn Luân a di mấy ngày nay dạy ta đọc sách viết chữ, còn kể chuyện xưa cho ta nghe, gần nhất còn dạy ta chơi cờ nữa.” Nàng nói xong, lại xoay mặt qua, đôi mắt lấp lánh ánh nước chớp chớp, tha thiết mong chờ nhìn Lạc Thần.

Lạc Thần thân mình cương cứng, bị ánh mắt khẩn thiết của Trường Sinh nhìn đến có chút lúng túng không tự nhiên, bèn thấp giọng hỏi:”Làm sao vậy?”

Trường Sinh nói với nàng:”Tỷ tỷ vừa hôn ta, ta cũng nghĩ muốn Bạch tỷ tỷ người hôn hôn ta một cái, được không?”

Lạc Thần nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt. Sau đó, khuôn mặt trắng nõn của nàng cư nhiên lại hơi hơi đỏ lên.

Ta biết Lạc Thần xưa nay vốn không giỏi giao tiếp cùng tiểu hài tử. Dĩ vãng trông thấy tiểu hài tử liền lúng túng gượng gạo, căn bản sẽ không nói được mấy câu. Nhân cũng vì Trường Sinh bẩm sinh bản tính đã hồn nhiên ngây thơ khả ái, nên nàng mới có thể chung sống hòa hợp với Trường Sinh.

Lần này yêu cầu của Trường Sinh đối với người có quan hệ không quá tốt với trẻ con như Lạc Thần mà nói là hơi có chút hơi quá. Nàng cứ như vậy ngớ người đứng yên tại chỗ nửa ngày, cuối cùng lại trông thấy Trường Sinh cứ tha thiết khẩn khoản nhìn mình, qua một lúc lâu, đành vô pháp, ngồi xuống, chuồn chuồn lướt nước nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt Trường Sinh.

Sau khi hôn xong, nàng có chút đơ cứng xoay mặt đi, nhìn về một bên.

“Bạch tỷ tỷ, môi của ngươi thật mát thật mềm a.” Trường Sinh vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn, cười hì hì nói với nàng.

Trường Sinh vừa nói lời này ra, sắc mặt Lạc Thần nháy mắt liền cứng đờ, trêи mặt một chút biểu tình cũng không có, thật sự vô cùng đạm nhạt. Nhưng là vành tai trong suốt bị che lấp dưới mái tóc đen óng của nàng cơ hồ đã nhanh muốn đỏ hồng hết rồi.

Ta ngẩn người nhìn nàng, chung quy cuối cùng không nhịn được, xì một cái, bật cười thành tiếng.

Lạc Thần nhíu nhíu mày, có chút bực tức liếc ngang ta một cái. Lúc này ta lại nghe tiếng Côn Luân ở phía đối diện gọi mình:”Y nhi.”

Ta liền vội vàng đứng dậy, trông thấy Côn Luân ngồi ở trêи xe lăn, ánh mắt chính đang nhu hòa nhìn ta. Trong lòng ta cảm xúc vạn ngìn, nhưng nhất thời xúc động không nói nên lời, cuối cùng mới có thể thấp giọng nói:”Côn Luân, ta đã bình an từ Cô Tô trở về, ngươi xem, ta rất tốt.”

Ta hướng nàng đi tới, nàng giữ chặt tay ta, nhẹ giọng nói:”Y nhi của ta, rốt cuộc bây giờ cũng đã trưởng thành rồi.”

Trong mắt ta liền có chút cay cay, nhìn nàng sau một lúc lâu. Chợt thấy trong dải tóc mai đen nhánh của nàng cư nghiên lại hơi thoáng ẩn hiện mấy cọng tóc bạc. Bất giác cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Mười năm qua, dung mạo của nàng vẫn chưa từng nhiễm lấy thay đổi thờigian. Cộng thêm nội lực vốn thâm hậu, vượt xa thường nhân, nàng như thế nào lại sinh ra tóc bạc? Chẳng lẽ là do gần đây nàng ưu tâm lao lực quá độ sao ?

Nhưng là có chuyện gì đáng để cho nàng hao tổn tinh thần đến như vậy ?



Chú thích

(1) Phong địa (đất phong) : Trong xã hội nô ɭệ hoặc phong kiến, vua chúa thường phong đất đai cho chư hầu, hoặc chư hầu cũng có thể cấp cho tầng lớp dưới.

(2) A di : dì; cô; mợ; thím; bác gái ( lối xưng hô với người phụ nữ gần xấp xỉ bằng tuổi mẹ mình)