Đăng vào: 12 tháng trước
93. Hết cách rồi, ta muốn chiến thắng quá mà. Ta không thể chết được.
Phong cảnh biên cương Tây Bắc hoàn toàn khác với chốn kinh thành, vừa lập đông không bao lâu gió đã lạnh như đao, hồ thiên phi sương. Mặt trời e ấp sau rặn núi, cát tựa tuyết, ngỗng trời kêu ngân chốn cô thành.
Mùa đông năm ngoái, Tây Hạ cướp Ung Lương trong tay Đại Du, gϊếŧ nhục chủ tướng, đe dọa tàn sát cả thành. Ngày này một năm sau, phong cảnh biên cương vẫn như xưa, nhưng người trong ngoài thành đã thay đổi từ sớm. Một tháng trước, quân Đại Du cắm trại ở ngoài thành, trong một tháng qua, bọn họ án binh bất động, nghỉ ngơi dưỡng sức, chỉ vì trận chiến cuối cùng.
Những ngày nghỉ ngơi dưỡng sức lúc nào cũng tẻ nhạt hơn so với lúc công thành. Nếu cứ tiếp tục thế này, những thiếu niên nhiệt huyết kia sẽ không chịu được nữa.
Cố Phù Châu khoanh tay nhìn địa thế của Tây Bắc trên sa bàn, im lặng không nói.
"Lời ấy của Võ tướng quân sai rồi. Binh pháp nói, 'Đánh địch tốt nhất là đánh bằng mưu kế, tiếp đến là đánh bằng ngoại giao, kế tiếp là đánh vào quân địch, thấp nhất là đánh vào thành trì địch.' Ung Lương là cứ điểm của Tây Bắc, từ xưa đến nay là vùng giao tranh của nhà binh, thành trì vững chắc, dễ thủ khó công, mấy thành Quảng Dương, Lan cô kia sao có thể so sánh được." Người lên tiếng là Sử Phái, một người kỳ cựu trong quân Tây Bắc, Tuyên Uy tướng quân quan bái tứ phẩm.
Võ Du Viễn phản bác: "Công thành khó. Nhưng hôm nay công thành khó, vậy chẳng lẽ phải chờ khi dễ mới công thành hay sao? Nếu đã là chuyện sớm hay muộn, vậy tại sao lại không tốc chiến tốc thắng?"
Cố Phù Châu ấn mày: "Du Viễn, nhiệt huyết là chuyện tốt, nhưng huyết này của ngươi cũng nhiệt quá rồi, muỗi hút máu của ngươi còn sưng vù cái mỏ lên."
Ở Tây Bắc được một năm, Cố Phù Châu cũng lười duy trì thiết lập cao ngạo xa cách của mình, hắn có sao thì cứ vậy. Sau khi bọn Võ Du Viễn bị sốc, cũng dần dần chấp nhận thiết lập mới của Cố đại tướng quân. Bọn họ nghe mấy lão binh Tây Bắc nói, năm đó Cố đại tướng quân trúng kịch độc, sau khi nhặt được một mạng từ chỗ Diêm Vương gia về đã bắt đầu đổi tính đổi nết. Khi đó Cố đại tướng quân quả thật rất khác người, bây giờ vẫn còn tốt, ít ra không ngủ suốt cả ngày nữa. Cũng may dù cho tính tình Đại tướng quân ra sao, cũng không dẫn bọn họ bại trận.
"Ngươi quên Triệu tướng quân đã mất Ung Lương vào mùa đông năm trước thế nào rồi sao."
"Ta không quên." Võ Du Viễn vội nói, "Năm ngoái, Triệu tướng quân bị kẹt trong Ung Lương, tuyết lớn nghẽn đường, lương thảo không đưa đến được. Lúc đạn tận lương tuyệt, Triệu tướng quân mở cửa thành, đánh một trận liều chết, nhưng không địch lại quân tinh nhuệ của Tây Hạ, cứ thế chiến bại mà chết."
Cố Phù Châu nói: "Còn chưa hiểu?"
Tất cả tài trí của Võ Du Viễn đều dồn hết vào trên binh pháp, Cố Phù Châu vừa nói vậy thì cậu đã hiểu, hai mắt sáng ngời: "Đại tướng quân muốn tiêu hao lương thực giống như năm ngoái, bắt bọn chúng phải mở cửa thành để khiêu chiến?"
Cố Phù Châu gật đầu: "Không có Quảng Dương, Lan Cô, huyện Trác và các quận khác, thêm cả đường lương thực ở Ung Lương đã bị chặn lại, thì dù có lớn đến đâu, nó vẫn là một tòa thành biệt lập. Chúng ta có lương thảo cung cấp không ngừng, mà quân Tây Hạ trong thành chỉ có thể miệng ăn núi lở. Chỉ cần tạo thành thế tiêu hao ngược lại, thì lúc công thành quân ta cũng giảm thương vong ít nhất được một nửa.
Sử Phái tán đồng ý với lời của Cố Phù Châu nói: "Lấy đạo của người trả lại cho người, hay. Tây Hạ đã mang tất cả lương thảo từ Quảng Dương và các quận khác đến Ung Lương, cộng với dự trữ ban đầu trong nội thành Ung Lương, bọn chúng nhiều nhất chỉ có thể chèo chống năm mươi ngày. Bây giờ đã qua một tháng, chờ thêm nửa tháng nữa, quân địch hoặc là chết đói, hoặc là mở thành nghênh địch giống Triệu tướng quân, quân tâm loạn lạc, khi đó quân ta đã nghỉ ngơi dưỡng sức hai tháng, còn sợ không lấy lại được Ung Lương hay sao!"
Võ Du Viễn cân nhắc một lúc, cũng cho rằng chiến lược tiêu hao là thượng sách, nhưng cậu vẫn lo nghĩ: "Tây Hạ cần lương thảo, chúng ta cũng cần lương thảo. Điểm mấu chốt của chiến lược này, là chúng ta có thể tiêu hao Tây Hạ nhiều nhất có thể."
Cố Phù Châu chuyển hướng qua Thẩm Hoài Thức: "Lương thảo của chúng ta còn chèo chống được mấy ngày?"
Thẩm Hoài Thức nói: "Còn chưa đầy mười ngày. Nhưng Lâm thái y đã nói trên thư, một lượng lớn lương thảo từ Giang Nam đã đi đường thủy đến bắc hồi đầu tháng, chắc không bao lâu nữa là được đưa đến quân doanh."
Sử Phái nói kích động: "Nhiêu đó thời gian chắc chắn là đủ!"
"Tiền đề là lương thảo được đưa đến suôn sẻ." Sau khi cân nhắc, Cố Phù Châu nói, "Hoài Thức, phiền ngươi về Quỹ Châu, đích thân áp giải lương thảo đến Ung Lương một chuyến."
Thẩm Hoài Thức nói: "Vậy ta khởi hành ngay."
Sau khi bàn bạc, Cố Phù Châu và Võ Du Viễn phải đối mặt với số lượng vũ khí cần thiết để công thành. Sử Phái thấy thế thì không khỏi nói: "Lần này Đại tướng quân về Tây Bắc, quả thật đã thay đổi rất nhiều."
"Hửm? Nói vậy là sao."
Sử Phái nói: "Hai năm trước lúc Đại tướng quân còn ở Tây Bắc, vừa nói đến nghị sự đã đau đầu, giao hết mọi chuyện cho Triệu tướng quân quyết định, nào có giống bây giờ, chuyện nhỏ chuyện lớn gì cũng hỏi đến."
"Hết cách rồi, muốn thắng quá mà." Cố Phù Châu cười khẽ, "Ta không thể chết được."
Chiến sự Tây Bắc đã đến hồi kết thúc, vì đợt lương thảo vận chuyển từ Giang Nam đến Tây Bắc này mà Lâm Thanh Vũ đã không chợp mắt ba ngày. Đợt lương thảo kia ít nhất có thể giúp đại quân Tây Bắc chèo chống thêm một tháng. Bây giờ mọi thứ đã ổn định, cuối cùng y cũng có thể an tâm hơn một chút.
Lúc ra khỏi Bộ binh, Lâm Thanh Vũ mới nhận ra không biết trời đã đổ tuyết từ khi nào. Tuyết không lớn, nhưng lại đâm vào làm y nhức mắt. Sau lúc hốt hoảng, y lui về sau một bước, đụng vào người Binh bộ Thị lang.
Binh bộ Thị lang chưa tới ba mươi, có thể coi là thanh niên tài tuấn, còn là họ hàng xa của Thái hậu, cho nên đương nhiên đứng về phía của Lâm Thanh Vũ. Chuyện lương thảo mấy ngày nay là do Lâm Thanh Vũ làm chung với hắn. Hắn thấy sắc mặt của Lâm Thanh Vũ tái nhợt, cho rằng Lâm Thanh Vũ vẫn đang lo chiến sự Tây Bắc: "Cố đại tướng quân đã thu phục được mấy thành xung quanh thành Ung Lương, hình thành thế vây quét, lấy lại Ung Lương chỉ là vấn đề thời gian. Lâm thái y đừng quá lo lắng, trận này, Đại Du tất thắng."
Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Chỉ hi vọng là thế."
Binh bộ Thị lang mỉm cười, quả thật là một người ôn tồn lễ độ: "Đường tuyết trơn trượt, ta đưa Lâm thái y xuất cung nhé?"
Lâm Thanh Vũ lời ít ý nhiều: "Không cần."
Tuy Binh bộ Thị lang có chút thất vọng, nhưng cũng không cưỡng cầu: "Vậy Lâm thái y đi đường cẩn thận."
Lâm Thanh Vũ đi chưa được mấy bước, người của Từ An cung đã đến truyền lời, nói Thái hậu mời y đến Từ An cung dùng bữa tối. Một năm qua, số lần y đến Từ An cung dùng bữa còn nhiều hơn 'đứa con ngoan' là Tiêu Giới. Vì vậy trong cung có không ít lời đàm tiếu, thậm chí còn có người nói, Thái hậu nhận Lâm Thanh Vũ làm con nuôi, đối xử với y còn tình cảm hơn cả Hoàng đế.
Nhưng Lâm Thanh Vũ biết, nguyên nhân để Thái hậu đối xử thân thiết với y thế này, chẳng qua là vì tiểu Hoài Vương bị thiểu năng chỉ cười với mỗi một mình y. Thái hậu mời y đến Từ An cung, hầu hết chỉ vì một nụ cười của Tiêu Ly.
Khi Lâm Thanh Vũ đến Từ An cung, nhìn thấy kiệu của thiên tử ngừng ở ngoài. Y hỏi Lai Phúc: "Hoàng thượng đến à?"
Lai Phúc thưa: "Hoàng thượng đến thỉnh an Thái hậu, giờ đang chơi tuyết ở sau vườn với tiểu Vương gia."
Ở sau vườn, hai anh em nhà hoàng gia đang ngồi xổm dưới nền đất tuyết đắp người tuyết. Nói đúng hơn là, chỉ có một mình Tiêu Giới đắp, Tiêu Ly không làm được chuyện phức tạp thế này, chỉ có vo tuyết thành từng quả bóng nhỏ, cẩn thận cất chúng đi. Tiêu Giới ở bên cạnh nói lải nhải không ngừng với cậu, nhưng cậu lại không đáp lại một lời nào.
Tú Kiều ma ma đứng canh một bên trông thấy Lâm Thanh Vũ, cười nói: "Vương gia, ngài nhìn xem ai tới này."
Tiêu Ly ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Thanh Vũ, cậu ngẩn ngơ, mỉm cười theo bản năng.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Giới thấy Tiêu Ly cười, không kìm lòng được thốt lên: "Lục đệ, em cười đẹp quá à..."
Lâm Thanh Vũ muốn quỳ lễ với Tiêu Giới. Ánh mắt Tiêu Giới lại có chút né tránh: "Lâm thái y không cần đa lễ."
Lâm Thanh Vũ nói: "Trời bên ngoài lạnh, đừng để Vương gia chơi quá lâu. Áo choàng tuyết của Vương gia đã ướt rồi."
Tú Kiều ma ma vội nói: "Nô tỳ đổi chiếc áo khác cho Vương gia."
Tú Kiều ma ma dẫn Tiêu Ly cáo lui. Tiêu Giới len lén đánh giá Lâm Thanh Vũ, giống như muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn. Lâm Thanh Vũ hỏi: "Có phải Hoàng thượng có chuyện gì muốn hỏi thần đúng không."
Tiêu Giới lắc đầu, lại gật đầu, lấy hết can đảm ra để hỏi: "Lâm thái y, ngươi, ngươi sẽ hại trẫm và A Dung hở?"
Lâm Thanh Vũ nhìn hắn, mặt y vô cảm: "Quả là chuyện gì Hề công công cũng nói với Hoàng thượng."
"A Dung nói, ngươi và Cố đại tướng quân không thật lòng với trẫm, hắn muốn trẫm tránh xa ngươi ra." Tiêu Giới nắm tóc, nói ngập ngừng, "Nhưng trẫm cảm thấy, ngươi không giống như người xấu."
Lâm Thanh Vũ cười nhẹ: "Hoàng thượng và Hề công công làm bạn nhiều năm, vậy mà không tin hắn?"
Tiêu Giới xua tay liên tục: "Trẫm, không phải trẫm không tin. Chẳng qua trẫm chỉ cảm thấy ngươi sẽ không làm thế..."
Lâm Thanh Vũ ngắt lời: "Hoàng thượng, ngài là một nam tử trưởng thành, chẳng lẽ không có phán đoán riêng của mình hay sao. Nếu hôm nay ta nói, ta sẽ không hại ngài và Hề công công, ngài sẽ buông lỏng cảnh giác với ta?"
Tiêu Giới phồng má, có vẻ như đang giận: "Trẫm hỏi ngươi đàng hoàng nhưng sao ngươi lại nói như vậy."
"Vậy ta nói ta Hoàng thượng hay, ta sẽ không - Cho đến khi tướng quân trở về sẽ không." Lâm Thanh Vũ nói hững hờ, "Tin hay không tùy ngài."
Những gì Lâm Thanh Vũ nói, đều là những chuyện y và Hề Dung ngầm hiểu trong lòng, nói cho Tiêu Giới cũng không ảnh hưởng đến toàn cục. Nhưng có vẻ Hề Dung không nói cho Tiêu Giới tình hình hiện tại, bằng không hắn cũng sẽ không biểu hiện vẻ hoảng sợ đan xen thế này: "Vậy khi Cố đại tướng quân trở về, có phải ngươi muốn, ngươi muốn..."
Lâm Thanh Vũ nói: "Hoàng thượng nên về hỏi Hề công công, chờ khi tướng quân trở về, hắn sẽ làm gì với tướng quân."
Tiêu Giới ngẩn người, mới lẩm bẩm nói: "Trẫm đi hỏi hắn..." Nói rồi thì chạy ra ngoài.
Tiêu Giới quay về tẩm cung, tìm Hề Dung khắp cả cung điện: "A Dung! A Dung đâu?"
Một thái giám lên tiếng: "Hôm nay Hề công công xuất cung, nói là có việc phải về phủ một chuyến."
"Vậy trẫm cũng phải xuất cung." Tiêu Giới nói một cách không quan tâm, "Các ngươi mau đi chuẩn bị cho trẫm."
Hề Dung vốn không có phủ đệ, Tiêu Giới ở đâu hắn ở đó. Sau này, Tiêu Giới ngàn chọn vạn chọn một tòa đại trạch, ban làm phủ đệ cho Hề Dung. Tòa nhà này vốn là nhà của dì của Tiêu Giới, phủ đệ của trưởng công chúa Bình Xương. Trưởng công chúa Bình Xương là em gái nhỏ Tiên đế sủng ái nhất, phủ công chúa của bà đương nhiên cũng vô cùng xa hoa. Đáng tiếc, trưởng công chúa Bình Xương bị bệnh qua đời khi tuổi còn trẻ, tòa nhà này cũng để trống, cho đến khi Tiêu Giới đăng cơ mới nghênh đón chủ nhân mới.
Lúc này, cửa sổ thư phòng của Hề Dung đóng chặt, Hề Dung đang mật đàm với một vị khách thần bí. Người khách vận áo choàng, đội mũ trùm, lúc nói chuyện rõ ràng là cố ý làm dịu giọng.
Kẻ đến không mang ý tốt, Hề Dung không dám phớt lờ: "Giờ phút này các hạ cầu kiến, là cầu hòa, hay là tìm chết?"
Người đàn ông trùm đầu nói: "Tại hạ đến đây thương lượng mua bán với công công thay quân sư."
"Ồ?" Hề Dung nhìn chằm chằm gã đàn ông, "Có giao dịch gì, các ngươi không nói với triều định, lại muốn nói với ta."
"Cố Phù Châu gϊếŧ Thái tử của chúng ta, cũng đã có không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt của Tây Hạ chết dưới thương của hắn, người Tây Hạ chỉ hận không thể ăn thịt, uống máu hắn." Gã trùm đầu nói một cách căm hận, "Quân sư nguyện chủ động trả Ung Lương lại, chỉ cầu một mình Cố Phù Châu chết không tử tế."
Ánh mắt Hề Dung lạnh lùng: "Một tòa thành biệt lập như Ung Lương, đã là vật trong tay của Đại Du chúng ta, không cần các ngươi chủ động đưa về."
Gã trùm đầu nói, "Nếu các hạ nguyện ý giúp chút sức cho quân sư của chúng ta, ngoại trừ Cố Phù Châu, quân đội Đại Du cùng lắm là chết thêm ba vạn người. Nhưng nếu các ngươi muốn mạnh mẽ tấn công, chắc chắn chúng ta cũng sẽ tử thủ. Đến lúc đó, Đại Du ít nhiều gì cũng phải hao tổn năm vạn binh mã. Lấy một mình Cố Phù Châu, đổi hai vạn binh mã, cộng thêm một thành Ung Lương còn nguyên vẹn, các hạ nghĩ thế nào?"
Hề Dung nói điềm nhiên: "Đại Du phải mất trăm năm mới có được một Cố Phù Châu, ngoài hắn, ai có thể đảm bảo Tây Bắc bình an. Tính mạng của hắn, một tòa thành há có thể đổi lấy."
Gã trùm đầu đè giọng: "Nhưng vấn đề là, liệu ngươi có hi vọng Cố Phù Châu sống sót về kinh thành hay không?"
Giọng Hề Dung nguy hiểm: "Chỉ giáo cho."
"Nếu Cố Phù Châu tử chiến sa trường, vị thái y mỹ nhân trong truyền thuyết kia mất trợ lực của phu quân, thì y chỉ còn lại mỗi một túi da." Gã trùm đầu nói một cách mập mờ, "Từ trước đến nay Vương của chúng ta luôn thương hương tiếc ngọc, mấy năm nay nghe sự tích của thái y mỹ nhân nên có thiện cảm, muốn xem xem mỹ nhân có thể làm cho Cố Phù Châu mê mệt đến điên đảo thần hồn có dáng vẻ ra sao. Nếu Hề công công có thể đưa thái y mỹ nhân đến nước Tây Hạ cho hắn hưởng dụng, hai nước 'Tần Tấn hòa hảo', chẳng phải cũng là một chuyện đáng để mọi người ca tụng hay sao."
Hề Dung cười lạnh: "Các hạ chỉ học được vài câu Trung Nguyên thì tốt nhất đừng nên sử dụng linh tinh. 'Tần Tấn hòa hảo' không phải là dùng cho thế này."
Gã trùm đầu mỉm cười: "Hề công công hiểu ý ta là được. Cố Phù Châu chết, ân oán của hai nước cũng coi như kết thúc, Tây Hạ có thể đảm bảo không xâm phạm. Dùng mạng của một mình Cố Phù Châu, đổi lấy bình yên cho Tây Bắc, giao dịch này có đáng hay không, hẳn công công sẽ rõ hơn ta."
Hề Dung hỏi: "Đã là mua bán, quân sư của các ngươi muốn ta làm gì trong này."
Gã trùm đầu nở nụ cười đắc thắng trong bóng tối: "Thứ quân sư muốn rất đơn giản, không gì hơn..." Gã nhúng ngón tay vào nước trà, viết ba chữ 'đường lương thảo' xuống bàn."
Hề Dung im lặng hồi lâu: "Ta đã biết."
Gã trùm đầu đứng dậy, hành lễ theo cách Trung Nguyên: "Vậy thì, ta chờ tin tốt của công công."
"Ngươi đi từ cửa hông ra đi. Đừng để cho người khác nhìn thấy."
"Đó là đương nhiên."
Sau khi gã kia đi, Hề Dung ngồi trầm tư một mình, chợt nghe bên ngoài truyền đến một tiếng: "Hoàng thượng?"
Hề Dung thay đổi sắc mặt, mở cửa, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Tiêu Giới đập vào mắt.