Đăng vào: 11 tháng trước
Trong lòng Diệp Vân Đình kinh hãi dị thường, trên mặt lại chỉ có thể bất động thanh sắc cười cười: "Không có chuyện gì, chỉ là nghĩ đến tình hình chiến trận Tạo Hà, có chút xuất thần."
Lý Phượng Kỳ thấy sắc mặt y có chút uể oải, còn tưởng rằng y là một đường xóc nảy mệt nhọc, nhân tiện nói: "Hôm nay nghỉ ngơi trước đi, những chuyện này ngày mai lại bàn." Dứt lời chắp tay với lão Vương phi, cùng Diệp Vân Đình trở về chính viện.
Bởi vì nghĩ đến việc Thẩm gia, Diệp Vân Đình không yên lòng, rửa mặt xong liền nghỉ ngơi rất sớm.
Y quay lưng về phía Lý Phượng Kỳ, hai mắt nhắm chặt, trong đầu lướt qua từng hình ảnh, là thân thể không lành lặn vủa lão Vương phi trong quan tài, còn có thần sắc bi thương sắp chết của Lý Phượng Kỳ.
Từng hình ảnh trong mơ tái hiện trong đầu, Diệp Vân Đình nhiều lần muốn quay người nhắc nhở Lý Phượng Kỳ cẩn thận Thẩm gia, nhưng lời nói đến bên miệng, lại không biết nên nói như thế nào.
Đừng nói việc Thẩm gia là nhìn thấy trong mơ, đời này chưa từng phát sinh qua. Cho dù đời này Thẩm gia xác xác thực thực có vấn đề, nhưng y có chứng cớ gì để chứng minh đây? Thẩm gia là gia mẫu của lão Vương phi, nếu như y nói nhìn thấy trong mơ, Lý Phượng Kỳ sẽ tin y, hay là tin Thẩm gia?
Từng cái từng cái vấn đề lo lắng nổi lên, Diệp Vân Đình liền chần chờ do dự.
Lý Phượng Kỳ thấy y nằm nghiêng người quay lưng vào mình, thật lâu không động đậy chút nào, chỉ nghĩ là y thật mệt nhọc, nên mới ngủ đến sâu như vậy. Hắn nâng tay cài chăn sau lưng cho y xong, liền thổi tắt nến.
Trong phòng ngủ yên tĩnh lại, ngoại trừ tiếng gió gầm rú bên ngoài, trong nhà chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ.
Diệp Vân Đình nhắm hai mắt, lại không có nửa điểm buồn ngủ. Trằn trọc trở mình thật lâu, cuối cùng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Chỉ là vừa ngủ, liền mơ một giấc mơ.
Trong mộng vẫn là ở trong phủ Vĩnh An vương, chỉ là lúc này lại đang làm tang lễ. Dưới hành lang đèn lồng trắng hơi lung lay trong gió, tiếng kèn xô na càng lúc càng thê lương.
Lý Phượng Kỳ đưa lưng về phía y đứng trong linh đường, trước mặt bày một cỗ quan tài đen kịt. Hai bên linh đường, cờ chiêu hồn bị gió thổi đến tung bay.
Diệp Vân Đình nghi hoặc tiến lên, nghĩ thầm chẳng lẽ là đang làm tang sự cho lão Vương phi?
Nhưng chờ y đi lên trước, đã thấy trên lá cờ chiêu hồn ở linh đường kia, thình lình viết chính là tên y.
...... Diệp thị Vân Đình.
Y chấn động trong lòng, đầu óc cũng choáng váng từng trận. Thật lâu mới phục hồi tinh thần lại, ý thức được đây chính là chuyện y uống nhầm thuốc độc mà chết.
Đời trước lúc y bị đưa vào phủ Vĩnh An vương xung hỉ, tình huống cũng không tốt. Bởi vì sợ hãi hung danh của Vĩnh An vương, hơn nữa Quý Liêm còn bị giam ở phủ quốc công làm con tin, y đã sớm không còn muốn sống, chỉ lay lắt sống tạm qua từng ngày trong vương phủ.
Trong vương phủ thức ăn không tốt, mỗi ngày chỉ có cháo hoa dưa muối, nhưng y lại nhớ ngày hôm đó, tỳ nữ đưa tới thêm một bát canh gà. Canh gà màu sắc bóng loáng, thập phần dụ người. Lúc đó y còn hỏi tỳ nữ một câu có phải là đưa nhầm không. Tỳ nữ lại nói không nhầm, nói vốn là chuẩn bị cho Vương gia, vì còn thừa nên đưa thêm cho y một bát.
Lúc đó y vẫn chưa suy nghĩ nhiều, uống hết cả chén canh.
Kết quả chưa tới nửa canh giờ, thuốc độc đã phát tác.
Trước khi chết, Lý Phượng Kỳ không biết làm sao biết được tin tức, vậy mà xuất hiện bên giường y...... Liên hệ với mộng cảnh trước kia, khi đó độc của Lý Phượng Kỳ cũng đã giải, chỉ là vì giấu tài mới giả bộ bệnh ở trong vương phủ.
Khi biết y trúng độc sắp chết, mới xuất hiện. Nói y là bị mình liên lụy, hỏi y còn tâm nguyện chưa xong, hắn có thể thay y thực hiện.
Lúc đó Diệp Vân Đình bị trúng loại độc thập phần mạnh, trong ấn tượng trước sau cũng chỉ có một khắc đồng hồ, y chỉ xin Lý Phượng Kỳ hỗ trợ chăm sóc Quý Liêm, liền triệt để mất đi hơi thở.
Còn chuyện sau đó, y không biết gì hết.
Lại không nghĩ rằng, ở đời trước sau khi y chết, Lý Phượng Kỳ còn làm tang sự cho y.
Diệp Vân Đình rút ra khỏi hồi ức đời trước, chỉ thấy trước linh đường lại thêm một vị lão hòa thượng chòm râu trắng như tuyết. Hòa thượng kia mặc áo cà sa đã bạc màu, trong lòng bàn tay quấn một chuỗi phật châu, hai tay chắp trước ngực hướng linh đường bái bái, thở dài nói: "Lão nạp đến cùng vẫn là đã tới chậm một bước."
Lý Phượng Kỳ mặc một bộ đồ đen, nghe vậy liếc mắt nhìn lão một cái: "Phòng gác cổng nói, đại sư là người quen cũ của Vương phi? Đặc biệt đến đây phúng viếng?"
Lão hòa thượng lại lắc lắc đầu, lão bật người dậy, mặt mày thương xót nhìn Lý Phượng Kỳ: "Có lẽ không phải thế, lão nạp từ rất lâu trước đã tìm Vương phi, hôm nay vừa mới tìm được, nhưng lại đã muộn rồi."
"Đại sư có chuyện đừng ngại nói thẳng." Lý Phượng Kỳ cau mày, không kiên nhẫn ám chỉ gì với lão hòa thượng.
Mấy ngày nay tâm tình hắn cũng không tính là tốt, mặc dù hắn và Diệp Vân Đình chỉ là phu phu trên danh nghĩa, nhưng Diệp Vân Đình xác thực vì hắn mà chết. Lại liên tưởng đến mục đích của người hạ độc kỳ thực là hắn, tâm tình hắn thực sự không tính là vui vẻ.
"Vương gia có tin mệnh số không?" Lão hòa thượng lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, ném ra một câu hỏi.
Giữa mặt mày Lý Phượng Kỳ đã có lệ khí, hắn quét mắt liếc lão hòa thượng, không kiên nhẫn nói: "Bản vương luôn không tin số mệnh." Dứt lời liền muốn quay người rời đi.
Lão hòa thượng chuyển động phật châu, ở phía sau hắn nói: "Tư Thiên Giám không tính sai, Vương phi thật sự là quý nhân trong mệnh của Vương gia, Vương gia là đế tinh, chủ sát phạt, Vương phi lại là phụ tinh, chủ sinh cơ. Bây giờ sao phụ băng sót, đế tinh khí sát phạt khỏi bệnh trùng, sợ rằng sẽ có họa thế tai ương..."
Lão nghiên cứu tinh tượng, nhìn thấy thiên cơ, thấy phụ tinh ảm đạm, liền tìm xung quanh, lại không nghĩ đã chậm một bước.
Lý Phượng Kỳ đi tới cửa, quay đầu lại nhìn lão, cười lạnh một tiếng: "Lão hòa thượng phí lời hồi lâu, ngược lại là có một câu không hề nói sai, bản vương chắc chắn sẽ lên đỉnh đế vị. Còn những thứ khác... Lại có liên quan gì đến bản vương đâu?" Nói xong, không chậm trễ chút nào mà quay người rời đi.
Lão hòa thượng nhìn bóng lưng hắn, lẩm bẩm nói nhỏ: "Quả là thế, đế tinh mất phụ, sát phạt không ngừng, là dấu hiệu họa thế a..."
Thấy lão càng nói càng mơ hồ, Diệp Vân Đình nhíu nhíu mày, chần chờ một chút, vẫn là quyết định trước tiên đi xem xem Lý Phượng Kỳ đang làm gì. Chỉ là y hơi động, lão hòa thượng kia lại đột nhiên nhìn lại: "Là ai nghe trộm?"
Diệp Vân Đình cả kinh, ổn định thân thể nhìn xung quanh, còn tưởng rằng có ai khác trốn trong linh đường. Nhưng y đảo mắt xung quanh, lại phát hiện lão hòa thượng nhìn thẳng tắp đến vị trí của y.
"?" Trong lòng y cả kinh, ý thức được cái gì, chần chờ bước hai bước ra bên ngoài, thấy ánh mắt lão hòa thượng quả nhiên cũng cùng di chuyển...... Lão hòa thượng kia dường như nhận ra được sự tồn tại của y.
Trong lòng Diệp Vân Đình nhất thời nổi lên sóng to gió lớn, cứng đờ thân thể không dám cử động.
Lão hòa thượng nghi hoặc nhìn xung quanh nửa ngày, lại không phát hiện cái gì, chỉ sờ sờ đầu, nói một tiếng kỳ quái, liền nhanh chân ra ngoài đuổi theo Lý Phượng Kỳ.
Thấy lão rời đi, Diệp Vân Đình buông lỏng tâm lý, ngay sau đó chính là một trận mê muội, lúc sau lại mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong thư phòng.
Sắc trời đã tối, trong thư phòng đốt nến.
Lý Phượng Kỳ toàn thân áo đen ngồi ở sau bàn, người còn lại thì khoanh tay cung kính đứng ở trước án, như đang chờ hắn dặn dò.
"Ngươi là nói, người hạ độc có liên quan đến Thẩm gia?"
Người kia thưa vâng: "Manh mối tra được trước mắt, đều chỉ về Thẩm gia."
"Là Thẩm gia ngược lại cũng không ngoài ý muốn." Lý Phượng Kỳ cụp mắt trầm tư nửa ngày, bỗng nhiên xì một tiếng: "Cũng không phải lần đầu tiên Thẩm Trọng Dư dùng loại thủ đoạn thấp hèn này."
Hơn nữa hắn cũng đoán được mục đích Thẩm gia động thủ.
Lý Tung kiêng kỵ thanh danh, liền cho rằng hắn thân trúng kịch độc sớm muộn rồi cũng sẽ chết, chậm chạp không động thủ với hắn. Nhưng Thẩm Trọng Dư vì muốn được hoàng đế ghi nhận, hại chết mẫu thân hắn. Hắn một ngày chưa chết, Thẩm Trọng Dư liền một ngày không được an nghỉ. Ém cho tới bây giờ mới động thủ, chắc đã thực sự không kiềm chế được nữa. Có lẽ Lý Tung không biết chuyện này, hoặc giả thầm chấp nhận mà làm bộ không biết, cố ý bỏ mặc Thẩm Trọng Dư hành động.
Nhưng chuyện đã đến nước này, biết hay không biết, cũng đã không quan trọng nữa.
Bây giờ hắn chưa chết, nhất định sẽ khiến bọn họ nợ máu trả bằng máu.
Mặt mày Lý Phượng Kỳ lệ khí lượn lờ, bấm tay gảy gảy trên bàn, nhạt tiếng nói: "Hành sự theo kế, làm sạch sẽ một chút, chớ để lộ ra sơ sót."
"Vâng." Thuộc hạ lĩnh mệnh rời đi, chỉ còn Lý Phượng Kỳ ngồi trong thư phòng, ánh nến nhảy nhót chiếu lên mặt hắn, để lại phần lớn khuôn mặt chìm trong bóng tối.
Diệp Vân Đình lại khiếp sợ với sự thật mới vừa nghe được, thuốc độc làm y bỏ mình ở đời trước, lại cũng có quan hệ đến Thẩm gia.
...
Đang nửa mê nửa tỉnh, Lý Phượng Kỳ bỗng nhiên cảm giác thấy cánh tay mình bị ôm chặt lấy, hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, sau khi thích ứng với bóng đêm, đã thấy Diệp Vân Đình khom người, trán tựa vào bả vai hắn, cổ họng phát ra tiếng nói mơ vỡ vụn..
Nghiêng thân thể, một tay đốt cây nến, Lý Phượng Kỳ thò người ra xem, chỉ thấy mặt mày Diệp Vân Đình vo thành một nắm, hai tay ôm chặt cánh tay hắn, như gặp phải ác mộng.
Lý Phượng Kỳ giơ tay vỗ nhẹ lên lưng y, khẽ gọi tên y.
Gọi liên tiếp rất nhiều lần, cuối cùng mới gọi được Diệp Vân Đình tỉnh dậy từ trong ác mộng.
Diệp Vân Đình ngẩng mặt lên, mờ mịt đối diện với hắn.
Lý Phượng Kỳ đang muốn lên tiếng dò hỏi, đã thấy y bỗng nhiên ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn nửa ngày, nói: "Vương gia, ta có một số việc muốn nói với ngươi."
"Chuyện gì lại nghiêm túc như thế?" Thấy mặt y trịnh trọng, Lý Phượng Kỳ cũng không khỏi ngồi ngay ngắn người lại lắng nghe.
Nhớ lại hình ảnh nhìn thấy trong mộng, Diệp Vân Đình mím mím môi, châm chước hồi lâu, cuối cùng mới sắp xếp ổn ngôn ngữ, chậm chạp mở miệng: "Có liên quan đến Thẩm gia..."
Y nằm mơ mất nửa đêm, lúc này mở miệng, tiếng nói còn có chút khàn khàn: "Lá thư đó của Thẩm gia, có lẽ có lừa gạt."
Lý Phượng Kỳ khẽ cau mày: "Sao lại nói vậy?" Hắn còn tưởng Diệp Vân Đình từ trong phong thư phát hiện đầu mối gì.
Diệp Vân Đình lại không trả lời, mà hỏi một câu hỏi giống lão hòa thượng trong mơ: "Vương gia có tin mệnh số không?"
"Tất nhiên tin." Lý Phượng Kỳ sững sờ, lập tức liền cười rộ lên: "Tư Thiên Giám đều nói, đại công tử là phúc tinh trong số mệnh của ta, chúng ta hỗ trợ lẫn nhau, chính là nhân duyên thiên định ông trời tác hợp cho!"
Diệp Vân Đình vốn đang hết sức nghiêm túc hỏi câu hỏi, nhưng không nghĩ hắn cho cái đáp án ngược hoàn toàn với trong mộng.
Y ngẩn người, sau đó liếc mắt sang bên: "Ta không phải nói cái này..."
Lý Phượng Kỳ thấy y thập phần nghiêm túc, suy tư chốc lát lại nói: "Chuyện về mệnh số, tin hay không, lại phải xem đối với người nào. Nếu là với đại công tử, ta tất nhiên là tin. Nhưng nếu là đối với những khác người, lại chưa chắc sẽ tin."
Câu chuyện mệnh số, huyền diệu khó hiểu. So với thứ mịt mờ này, hắn càng tin tưởng bản thân mình hơn.
Nhưng nếu là đổi thành Diệp Vân Đình, hắn lại nguyện ý tin tưởng Tư Thiên Giám, hắn cùng với Diệp Vân Đình, chính là một đôi trời sinh. Phải có nhân duyên mệnh định mấy đời mấy kiếp mới đúng.