Đăng vào: 12 tháng trước
KẾT CỤC 1.5:
Tác giả: Luna Huang
Lúc này Tiết Nhu đang ngủ đột nhiên bị ai đó lây người, bên tai còn nghe được âm thanh khẽ gọi: “Tam muội, tam muội.”
Nàng mơ màng mở mắt ra chỉ thấy gương mặt phóng đại của Tiết Nhã Hân ở trước mặt. Do bị trói vào cây cột, hai tay bị bẻ ngược về sau ngồi trên thảm, lại mấy ngày cũng chỉ một tư thế này không đổi để cả người nàng tê dại, đến hôm nay cổ mỏi đến khó mà động được. Bắp tay, đùi cũng thắt lưng đều ê ẩm vì bị kim châm, có thể thấy được các mảng máu đã khô loang lổ trên y phục của nàng.
“Đại tỷ có chuyện gì?” Đối phương đã thì thầm thì nàng cũng nên biết điều mà nhỏ tiếng một chút. Trương Oánh thực sự quá biến thái rồi, có lẽ vì nàng ta sống cùng một tên biến thái như Vương Thể Chiếu lại thêm nhiều đả kích nên mới như thế đi.
Nàng ở đây, tuy bị trói nhưng vẫn có thể nghe được Vương Thể Chiêu hạnh hạ nàng ta thế nào. Hắn chưa từng bước vào ngọa thất – nơi nàng bị trói – nhưng nghe âm thanh nàng vẫn có thể biết được nàng ta bị tra tấn bằng loại cụ hình gì. Mỗi lần như thế, nàng ta đều trút giận lên người nàng, nàng cũng chỉ có thể nhân lúc Tiết Nhã Hân đều mà dụ dỗ nàng ta(TNH) mà thôi
“Hôm trước ngươi nói với ta, biểu ca hắn đến đây rồi sao?” Thận trọng nhìn Trương Oánh trên giường một mắt, thấy người không động Tiết Nhã Hân lại hỏi.
Tiết Nhu lập tức biết cơ hội của mình đã đến, cổ họng nàng khô rát nên âm thanh có chút khàn khàn không rõ, “Kỳ thực, cái này ta cũng không rõ, chỉ nghe thế tử đến nói như vậy, mà biểu tỷ cũng một mực giấu diếm.”
Đáng lẽ Tiết Nhã Hân nên vì mối thù sát mẫu mà báo thù Tiết Nhu, chỉ là nàng yêu bản thân mình hơn nên chọn cách bỏ qua. Qua mấy ngày bị Tiết Nhu lừa gạt, nàng càng bỏ đi sát ý ban đầu với Tiết Nhu, một lòng muốn trốn thoát, mơ về tương lai tốt đẹp hơn.
“Nào ta cởi trói cho ngươi, chúng ta mau chóng trở về Tiết gia gặp biểu ca.”
Thoại âm vừa rơi Tiết Nhã Hân vội vã vòng ra sau để cởi trói cho Tiết Nhu.
Lúc này Trương Oánh ở trên giường không biết tỉnh từ lúc nào, đột nhiên ngồi dậy lập tức lao đến túm tay Tiết Nhã Hân ném sang một bên mắng, “Ngươi điên rồi sao, còn muốn thả nàng? Đã quên di mẫu chết thế nào sao?”
Trong lòng Tiết Nhu thầm kêu không hay, mấy hôm nay nhìn ra được bọn họ ám bất hòa, nàng âm thầm ly gián xem người nào có thể thả nàng. Đột nhiên hôm nay thành ra thế này, làm sao nàng còn có thể thoát thân a.
“Mẫu thân cũng đã đi rồi, người sống vi trọng, ta chỉ muốn mau chóng thoát khỏi nơi địa ngục này thôi.” Tiết Nhã Hân từ đất bò dậy, vén hai tay áo lên cho để mọi người thấy được những vết sẹo mới cũ chằng chịt trên da, “Ngươi xem, đêm qua hắn lại đến chỗ ta, đánh ta thành như vậy, ta làm sao chịu được. Hiện tại cơ hội đến ngươi còn không đi, muốn ở lại đây làm bao cát cho hắn trút giận sao?”
“Vậy hiện ngươi chạy trốn sẽ thoát được kiếp nạn này sao? Biết đâu bị bắt trở về còn nguy hiểm hơn.” Trương Oánh trừng mắt nói xong cũng tự vén tay mình lên, “Ta có khác ngươi sao?” Tên chết tiệt đó thật đáng hận, nếu thoát được nàng sẽ không bỏ qua cho hắn.
“Nhị vị tỷ tỷ, nếu hai người đã không thể lưu lại không bằng cùng ta trở về Tiết phủ thôi, ở đó ta sẽ bao che hai người, Vương thế tử nhất định không phát hiện được.” Tiết Nhu cố gắng nói chuyện âm thanh cũng hơi lớn hy vọng có người nghe được sau đó mang chuyện này truyền ra ngoài.
Trương Oánh không chút do dự khom người xuống lại tát Tiết Nhu hai cái, “Nếu không phải do ngươi, chúng ta còn phải chịu cảnh này sao?”
“Cũng chẳng phải ta bức hai người đến đây.” Tiết Nhu thật muốn phỉ nhổ vào mặt nàng ta một trận. Bản thân tham lam hiện quay sang trách người khác, đúng thật là buồn cười.
“Nhưng ngươi lại là người thúc đẩy mọi chuyện.” Vẻ mặt Trương Oánh trở nên dữ tợn, nàng quay người đến bàn trang điểm cầm vài cây châm lại quay trở về.
“Ta chỉ vì muốn giúp ngươi gả cho một nhà tốt mà thôi, ai mà ngờ được chứ.”
Tiết Nhu thấy hàn quang trên châm lập tức có chút cảnh giác đề cao tình thần, cả thân cố lui sát về phía cây cột. Cả âm thanh nàng nói chuyện cũng hiện lên chút lo âu, nhưng dù là thế nàng vẫn cố giữ bình tĩnh xoay chuyển tình thế.
“Địch của hai người là Vương Thể Chiêu, hiện tại hai người ở đây làm rối loạn nội bộ có ích lợi gì chứ? Còn không bằng chúng ta hợp tác một chút a.” Lại là cụ hình đó, vì sao nàng ta có thể biến thái đến mức độ dùng cụ hình này cơ chứ?
“Đúng đó.” Tiết Nhã Hân vội kéo tay của Trương Oánh lại, nàng rất sợ là lỡ mất cơ hội, các nàng cũng chạy không thoát nơi này, “Chúng ta mau trốn ra ngoài tìm biểu ca trợ giúp đi.” Biểu ca có tình cảm với nàng nhất định sẽ thu lưu nàng, nàng tin chắc là như vậy.
Trương Oánh hất tay Tiết Nhã Hân ra, đứng vững trước mặt Tiết Nhu, “Ngươi đừng mộng tưởng nữa, ca ca vốn không còn khả năng này.” Nếu là trước, nàng trốn về Trương gia khẳng định có ngày lành qua, hiện tại phụ mẫu bọn họ sống còn tệ hơn nàng, thử hỏi rời khỏi đây còn có chỗ để đi a.
“Làm sao có thể.” Tiết Nhã Hân vẫn mờ mịt thốt lên, “Chẳng phải ngươi nói biểu ca bọn họ sống tốt lắm sao, hiện hắn đến kinh thành rồi, chúng ta chỉ cần trốn đi gặp hắn, kể hắn nghe mọi chuyện ở đây để hắn giúp một tay là được.”
Trương Oánh bật cười lanh lảnh, “Đó đều là do ta gạt ngươi mà thôi, Trương gia hiện tại hệt như chó nhà có tang, còn phải đến đây mượn tiền, đây cũng là lý do ta bị tên khốn đó đánh nhiều hơn ngươi.” Vì thể diện nên nàng mới nói dối để che giấu, hiện tại tiếp tục che giấu cũng không ích gì, phản chính Tiết Nhã Hân vẫn cứ muốn bám lấy ca ca, nếu còn mộng tưởng này sợ lại các nàng sẽ tự cấu xé trước, người hưởng lợi là Tiết Nhu a.
Tiết Nhu cố hết sức vùng vẫy, cổ tay nàng cách lớp vải bị dây thừng là cho chảy máu đau rát nàng cũng chẳng quan tâm đến nữa. Nàng phải tận lực làm giảm sự tồn tại của mình đi, hai người này đều chẳng nghe nàng nói nữa rồi, mà câu chuyện nàng bịa ra cũng bị chọc thủng, hiện tại phải làm chính là mau chóng thoát khỏi đây.
Tiết Nhã Hân như nghe được một chuyện kinh thiên động địa thét to, “Cái gì, đây là không thể nào?”
“Tại sao lại không thể? Nếu không phải như vậy ngươi nghĩ ta sẽ ngu đến mức ở đây chịu chết sao?” Trương Oánh lại nhìn Tiết Nhu, đôi mắt như nhìn địch nhân một dạng, hận thù bao phủ cả tròng, chị hận không thể xâu xé đối phương.
Tiết Nhã Hân bừng tĩnh đại ngộ, lập tức bò đến tát Tiết Nhu một cái, “Tiện nhân, ngươi còn dám gạt ta.”
Thấy bị lộ, Tiết Nhu vẫn cố gắng hạ giọng dụ dỗ, “Nếu biểu ca không được ta cũng có thể che giấu giúp các ngươi a. Phụ thân đại ca bọn họ cũng không nhẫn tâm biết các ngươi sống không tốt mà không vươn tay trợ giúp a.” Khi nói ra lời này nàng cảm thấy tình huống này nhất định xảy ra, thế nhưng nàng sẽ không để bọn họ bình an mà sống đâu.
“Ngươi còn ở đây trang?” Trương Oánh cầm châm họa một đường chéo trên mặt của Tiết Nhu, máu lập tức từ chỗ da rách ồ ồ chảy ra, dọc theo đường viền thấm xuống cổ áo.
Tiết Nhã Hân túm cổ áo của Tiết Nhu liên tục lay, để đầu nàng (TN) liên tục bị đập lên cột gỗ, “Ngươi còn muốn gạt ta, uổng phí ta tin tưởng ngươi, tiện nhân, đúng là tiện nhân.”
Bọn họ không nghe, Tiết Nhu cũng chẳng buồn giấu diếm nịnh nọt nữa, nàng cố nâng giọng lên thách thức, “Vậy thì thế nào, nếu các ngươi không tham lam sẽ có kết quả này sao? Tự làm tự chịu, sao có thể trách người khác được. Cọc hôn sự này cũng vốn chẳng phải của các ngươi.”
“Ngươi nói bắt ngươi không ích gì sao? Sai rồi, lợi ích của ngươi chính là. . .” Trương Oánh giơ cao cái tay cầm ba cây châm của mình, vẻ mặt cực kỳ hung ác. Tay giơ cao lên rồi cấm mạnh xuống đùi phải của Tiết Nhu, đồng thời nói, “Dụng cụ trút giận.” Nàng sống không tốt cũng phải tiện nhân này chật vật cùng.
Châm cắm vào thịt đã sớm chảy ra không ít máu, thế nhưng lại bị váy thấm hết. Tiết Nhu không có kêu la, nàng vẫn cắn răng nhịn. Nếu như có thể thoát ra được, nàng nhất định không để hai tiện nhân này sống nữa.
Tiết Nhã Hân nghiến răng nhìn Tiết Nhu cắn chặt môi liền nhịn không được đưa tay bóp lấy miệng nàng. Tay cố sức nâng mặt nàng ta lên cho đến khi Tiết Nhu há miệng liền đổ một gói thuốc vào miệng nàng. Thuốc này vốn là dùng cho Trương Oánh, không ngờ lại phải đổ vào miệng Tiết Nhu.
Trương Oánh vội vàng lấy tay ra, một tay đẩy vai Tiết Nhã Hân một cái hỏi, “Ngươi làm gì đó?” Nàng chỉ muốn tra tấn người, không hề muốn giết người a.
“Loại tiện nhân này sớm để nàng chết đi, chớ hại thêm ai nữa.” Tiết Nhã Hân như là điên loạn mất hết lý trí. Một người đang trong trạng thái đẹp nhất của giấc mộng lại bị người phá vỡ nhất định chịu không nỗi đả kích mà phát điên, Tiết Nhã Hân chính là đang trong loại trạng thái này.
“Ngươi điên rồi, giết người là phạm pháp a, muốn chết thì tự đi mà chết, đừng kéo theo ta.”
Trương Oánh sợ người chết ở chỗ mình không thể phi tang xác, lập tức chạy đi lấy nước đổ vào miệng Tiết Nhu để nàng ta nôn ra. Lần trước nàng phải mua chuộc người mua rau mới lén lút cho Tiết Nhu vào rổ rau mang vào phủ. Hiện tại đâu thể làm thế được nữa, rau mang vào phủ xong, người đưa rau sẽ đi tay không về hoặc mang rỗ không đi ra, làm sao phi tang được đây.
“Mau, nôn ra.”
Tiết Nhu vốn là khát nữa, chút nước bọt tiết ra trong miệng hòa với bột thuốc theo tự nhiên của một cơ thể thiếu nước mà chảy xuống cổ họng nàng. Dược vào miệng lập tức có hiệu lực, cả người Tiết Nhu co giật không thể khống chế, Trương Oánh đổ nước vào, nước lại hòa vào dược, một số chảy ra ngoài nhưng đa phần đều do Tiết Nhu bị co giật mà chảy xuống bụng.
Cả hai nữ nhân đều sợ đến xanh mặt lập tức mở cửa chạy ra ngoài. Cũng chẳng có ai có thời gian lưu ý người sau lưng thế nào nữa, hành động bỏ của chạy lấy người thật để người chán ghét.
Không lâu sau khóe miệng của Tiết Nhu có máu chảy ra, mắt nàng lờ đờ nhìn người chạy ra khỏi tầm mắt của mình, ý thức không quá rõ ràng nhưng vẫn thể hiện được mong muốn sau cùng của nàng. Nàng không muốn, nàng không muốn chết như vậy, khó khăn lắm nàng có thể sống vui vẻ hưởng vinh hoa, nàng không muốn chết, không muốn.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Lúc này Vương Thể Chiêu bị người đánh thức trong lòng vô cùng khó chịu, vừa đi ra ngoài vừa mặc áo, miệng không ngừng mắng, “Tên khốn kia đột nhiên lại đến tìm ta nhất định chẳng có việc gì tốt.”
Sai vặt hầu hạ bên người cũng phụ họa mắng Chung Hạng Siêu vài câu, đồng thời khom người giúp Vương Thể Chiêu buộc thắt lưng. Khi xong việc, hơi đứng thẳng người lên, mắt hắn đột nhiên thấy được có người chạy từ một viện gần đó ra liền thông báo, “Thế tử gia, người nhìn xem bên kia hẳn là phát sinh chuyện gì rồi.”
“Có chuyện gì quan trọng hơn tên khốn kia xông vào đây chứ.” Vương Thế Chiêu nói thế nhưng vẫn là tùy tiện trích một người chỉ vào trong viện mà hắn ghét nhất nói, “Ngươi, vào trong xem đi.” Sau đó liền lướt qua đi chặn đường Chung Hạng Siêu.
Người được phân phó ứng tiếng lập tức chạy vào xem.