Đăng vào: 12 tháng trước
CHƯƠNG 128: TRÚT GIẬN
Tác giả: Luna Huang
Chung Hạng Siêu cầm lư hương đến bên giường, đốt chút an thần hương, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tiết Nhu. Hắn cầm lấy khăn lụa ở một bên thay nàng lau mồ hôi trên trán cùng cổ, nhìn hồng sắc chưa lui trên mặt của nàng hắn thở dài thườn thượt.
“Là ta hại nàng rồi.” Nếu lúc trước hắn không ép uổng nàng vậy lúc này nàng cũng sẽ không phải chịu đau khổ như vậy. Vậy từ lúc trọng sinh đến nay, mỗi lần có nguyệt sự đến nay nàng đều là phải chịu đựng như vậy đi?
Nhân cơ hội này, cho dù biết rõ Tiết Nhu cũng chẳng hầu hạ gì nhi tử mình, Đàm thị cũng mặc kệ nói rằng nữ tử có nguyệt sự không tiện hầu hạ trượng phu, đuổi Chung Hạng Siêu sang ngủ ở bên Lạc Bích Nhu. Bên cạnh đó cũng hứa, nếu Lạc Bích Nhu có nguyệt sự liền để hắn ở chỗ Tiết Nhu.
Sau đó nàng lại âm thầm ở phía sau ra tay, tăng ngày có nguyệt sự của Tiết Nhu lên. Mà nàng cũng chẳng biết rằng Tiết Nhu biết được hễ nàng có nguyệt sự Chung Hạng Siêu cũng không đến vì thế cũng tăng ngày có nguyệt sự của mình lên. Tính tới tính lui, nguyệt sự từ bốn ngày của Tiết Nhu đã bị tăng thành tám ngày.
Chung Hạng Siêu nghe được cũng có chút choáng, nhưng hắn cũng không hoài nghi. Dù sao thì đời trước nàng có đau bụng đâu, đời này đột nhiên lại đau bụng, nói thế nguyệt sự tăng ngày cũng là chuyện có thể xảy ra. Hắn chỉ hỏi Bích Ngọc xem tăng như thế có tốt không, bảo nàng ta phối chút dược vật để Tiết Nhu bổ lại máu.
Có được cam kết này của Đàm thị, Chung Hạng Siêu cũng không lên tiếng tránh mẫu thân mình mất hứng. Phản chính hắn cũng phân rõ được người nào mới là thê tử của mình, nhất định không đói qua ăn quàng đâu.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Qua mấy ngày Tiết Nhu cũng khỏe lại, nàng biết Chung Hạng Siêu hiếu thảo với Đàm thị liền hạ thủ chỗ Đàm thị trước, cố ý không đi thỉnh an, cũng chẳng cho người đi báo. Đàm thị tức giận đến tận viện làm ầm ĩ.
Tiết Nhu chỉ ngồi trơ ra đó chẳng buồn hành lễ, thậm chí còn đấu võ mồm với Đàm thị nữa. Lời lẽ nàng dùng cực kỳ khiêu khích, giận đến Đàm thị tái mặt rời đi.
Chung Hạng Siêu vừa hồi phủ đã bị Đàm thị kéo đến kể lể trách móc rồi. Hắn cũng chỉ có thể dỗ ngọt mẫu thân trước, “A Nhu không phải như vậy đâu, do nàng nhất thời nghĩ chưa thông mà thôi.”
Đàm thị tức giận hất đổ chén trà quát, “Ngươi lúc nào cũng chỉ có mỗi câu này, lúc nào cũng chỉ đến nàng ta, còn mẫu thân ngươi sớm bị ném đi tận phương trời nào rồi.”
“Nào phải như vậy.” Chung Hạng Siêu cười hì hì nhưng ý cười lại không đạt đến đáy mắt, “Sau này nàng nhất định cùng nhi tử hiếu thuận với mẫu thân, thế nhưng phải để nàng nghĩ thông đã. Mẫu thân sẽ không phải chút thời gian này cũng không cho nàng chứ.”
“Ngươi. . .”
Đàm thị muốn mắng nhưng lại mắng không nên lời, cuối cùng lại nói, “Được rồi, hôm nay mẫu thân không vui, ở lại dùng bữa với mẫu thân đi.”
“Tuân lệnh mẫu thân đại nhân.” Chung Hạng Siêu rất hiếu thảo, bóp vai cho Đàm thị. Hắn cũng rất hy vọng Tiết Nhu giống trước hiếu thảo với Đàm thị, nhưng qua lần đó nàng làm sao sẽ hiếu thảo được nữa.
Đàm thị phóng khoáng khui cả bình rượu lâu năm của Chung Lâm cùng uống với Chung Hạng Siêu. Trên bàn ăn nàng liên tục chuốc rượu hắn để hắn muốn từ chối cũng khó mà thành công.
“Mẫu thân, người biết rõ tửu lượng của nhi tử a.” Chung Hạng Siêu uống đã năm ly, gương mặt tuấn tú hồng lên chọc người trêu ghẹo.
Đàm thị bày mặt giận hờn nói, “Mẫu thân không vui uống cùng mẫu thân một chút cũng không được sao? Vậy thôi ngươi đi đi, để mẫu thân ngươi ở nơi này một mình uống rượu buồn, buồn đến chết đi.”
“Mẫu thân sao nói ra những lời này a, nhi tử chẳng phải sợ bản thân say rồi ăn nói lung tung chọc mẫu thân mất hứng sao.” Chung Hạng Siêu cười hề hề lại dỗ ngọt mẫu thân mình một phen, hắn biết mẫu thân muốn làm gì rồi. Mấy hôm nay đồng giường cộng chẩm nhưng hai người hắn đều chẳng đụng đến nhất định mẫu thân sốt ruột rồi.
“Mẫu thân còn có thể giận ngươi sao, nhi tử ngốc này.” Đàm thị yêu thương vỗ vỗ gương mặt của nhi tử mình cưng chiều nói.
Hai mẫu tử lại cùng nhau uống. Thêm vài ly Chung Hạng Siêu bắt đầu có dấu hiệu mắt mở không lên, Đàm thị vội gọi người đến nói, “Mau đưa thiếu gia về viện đi, đến viện thiếu phu nhân đó.”
Nàng biết rõ tính tình của nhi tử không thích sẽ không làm, nên mới mượn cơ hội bị Tiết Nhu chọc giận gọi hắn đến chuốc say rồi thả lên giường Lạc Bích Nhu. Mấy lần trước hắn thanh tỉnh nên chuyện mới không thành, nàng mới không tin say mềm như vậy vẫn có thể không giải quyết được.
Lại nói nhân tiện hắn còn có chút tỉnh táo nàng lớn tiếng phân phó như vậy, dù cho sáng mai phát hiện ở sai chỗ cũng có thể tùy tiện đổ lên đầu hạ nhân. Đúng là nàng làm mẫu thân hắn không thể giận nàng, nhưng nàng cũng không muốn hắn vì chuyện này mà xa cách mình.
Chung Hạng Siêu được nâng đến viện của Lạc Bích Nhu thì nằm trên giường như chết. Mặc cho Lạc Bích Nhu chọc phá thế nào cũng chẳng hề mở mắt ra nhìn. Hắn xem như bị mẫu thân lừa một hôm, lần sau đòi lại từ chỗ mẫu thân vậy sẽ có hai đêm liền ngủ cùng A Nhu rồi.
Đáng lẽ ra cuộc sống của hắn rất tốt, thế nhưng đều do hắn khiến mọi chuyện trở nên khó giải quyết như vậy. Trong lòng càng tự trách thì đối với các chiêu trò quyến rũ của Lạc Bích Nhu càng như gió thổi bên ngoài, căn bản không tác dụng gì với hắn.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Sáng hôm sau, khi hắn tỉnh lại đã thấy Lạc Bích Nhu không miếng vải che thân ôm lấy mình, hắn tránh mắt sang nơi khác hất chăn ra. Không nói một lời đẩy nàng ta ra, đứng lên tự mặc lại y phục. Bản thân hắn hiện tại cũng chẳng có gì che thân, tự biết đêm qua đã phát sinh chuyện gì.
Lạc Bích Nhu không vui nhưng vẫn ôm lấy chăn nói, “Phu quân sao chàng lạnh nhạt với thiếp như vậy, chẳng phải đêm qua còn rất nhiệt tình sao?”
Chung Hạng Siêu nhếch môi, căn bản không muốn đáp trả, thế nhưng nhớ ra gì đó liền nói: “Lạc hồng kia. . .”
Lạc Bích Nhu đỏ mặt cầm chiếc khăn trắng có vết máu đỏ tươi ở góc giường lên đưa cho hắn xem, “Cái này chút nữa thiếp đưa mẫu thân là được.”
“Không, ý ta là không nên đưa mẫu thân. Cái đó còn không lừa được ta đừng nói đến lừa mẫu thân, mang ra chỉ mất mặt thôi.” Chung Hạng Siêu không chút do dự vạch trần nói dối của Lạc Bích Nhu. Báo hại hắn còn tưởng bản thân thực sự không kiềm chế được, trong lúc mất đi nhận thức liền. . .
Đúng là hắn chưa từng viên phòng, nhưng lạc hồng thật cũng đã từng thấy qua. Không nói đến đôi nam nữ hắn sắp xếp, chỉ bằng lạc hồng lúc trước của mẫu thân, hắn từng nghịch phá mà thấy cũng chứng minh được cái trước mắt là giả rồi. Có lạc hồng nào ít máu như vậy không, thật chẳng hiểu nỗi nàng ta nghĩ cái gì nữa.
Bất quá hắn lỡ thấy được thứ mình không nên thấy, chạm thứ không nên chạm rồi, có phải rất có lỗi với A Nhu không? Hắn không phải cố ý mà, đó là do người ta ép tới trong lúc hắn ngủ say mà.
Lạc Bích Nhu bị vạch trần nhất thời xấu hổ không nói gì, tay túm chặt khăn trắng giận đến run. Thịt đưa đến miệng mà cũng ăn không được, quả thật đáng hận. Chuyện này nàng nhất định phải nói lại với Đàm thị, để nàng ta giải quyết Tiết Nhu mới được.
Chung Hạng Siêu mặc xong quan phục liền đội mũ cánh chuồn đi ra ngoài, đến tảo thiện cũng không dùng liền chạy ra tiền thính thông báo xong rồi đi. Chức quan của hắn không cao nên không cần thiết thượng triều, chỉ là đến Lô Hồng tự giải quyết chút việc lặt vặt nhưng hắn cảm thấy chưa biết nên đối mặt với Tiết Nhu thế nào nên cần tìm chỗ để suy ngẫm.
Chung Hạng Siêu vừa rời đi tầm một canh giờ hơn, đột nhiên Thanh Sơn chạy vào đầu đầy mồ hôi thấp giọng hô ở bên giường, “Tiểu thư, tiểu thư mau thức dậy thôi, đại sự bất ổn rồi.”
Tiết Nhu khó chịu ngồi dậy, vỗ vỗ hai gò má cho bản thân thanh tỉnh một chút rồi mới nói: “Có chuyện gì a?” Đêm qua ngồi nghĩ các mẫu hoa văn rất lâu đến nỗi gần sáng mới ngủ nên hiện tại sắp đến đầu giờ tỵ rồi mà nàng vẫn chưa rời giường.
“Phu nhân bảo mọi người tập trung ở tiền thính.” Thanh Sơn vừa nói vừa lập tức vắt khăn đưa đến cho Tiết Nhu, vẻ mặt còn rất khẩn trương.
Tiết Nhu lại không có bao nhiêu gấp gáp, sau khi chỉnh chu y phục mới cầm một cái bánh bao là đồ ăn sáng hôm nay của nàng, mà bước ra ngoài tiền thính. Thật chẳng hiểu nổi hôm nay Đàm thị lại muốn nháo cái gì nữa, có biết nàng vì chuyện sinh ý đã phiền đến sắp chết rồi hay không.
Đàm thị vừa thấy được Tiết Nhu cả gương mặt liền đen hơn cả đáy nồi, ra trễ còn không nói, đã vậy còn vừa ăn vừa hành lễ nữa chứ. Nàng mau chóng quét mắt đi nơi khác tránh bản thân giận quá thực sự hô hấp không thông sẽ ngất mất.
“Nhu nhi bảo nàng mất chút đồ trang sức nên gọi hết mọi người ra đây để cùng đến từng viện lục soát.” Đây là cách công bằng nhất trong các đại gia tộc, sẽ không còn người nào bảo mất đồ nữa.
Thông báo xong một tiếng liền mang theo mọi người đi lục xét, trước tiên phải làm gương tự soát viện của mình cùng Chung Lâm trước. Như vậy, cho dù truyền đi thì thanh danh chủ mẫu của nàng chỉ có tăng thêm tiếng thơm hoàn toàn không có sứt mẻ gì.
Tiết Nhu vừa nhai bánh bao vừa chớp mắt nhìn đám người bận rộn. Đột nhiên nàng nhớ tới sự kiện lần trước, xem ra Đàm thị là nhân lúc Chung Hạng Sâm trở về Chung Hạng Siêu không ở trong phủ mới dám làm mấy thứ này.
Nhưng người nói mất đồ là Lạc Bích Nhu, nói thế nàng ta cũng có tham dự sao? Nàng ta làm vậy chỉ vì để lấy lòng Đàm thị đi? Chung Hạng Sâm xưa nay cũng không cùng nàng ta có cùng xuất hiện làm sao sẽ có mẫu thuẫn để nàng ta giúp Đàm thị hãm hại hắn được.
Chung Lâm nhìn một màn này cũng thấy phiền táo vô cùng. Lâu lâu hắn mới về nhà sớm nghỉ ngơi thế mà lại xảy ra mấy chuyện linh tinh thế này.
Mọi người dời gót đến viện của Chung Hạng Sâm lục soát, Tiết Nhu lặng lẽ quan sát sắc mặt của Đàm thị và Lạc Bích Nhu mấy lần, mà vẫn phải bỏ cuộc. Đúng là sống ở đại gia tộc a, đến một chút biểu tình cũng không hiện lên trên mặt, nếu không phải hôm đó nhìn thấy sợ là hôm nay thực sự bị lừa, nghĩ Lạc Bích Nhu thực sự bị mất đồ a.
Qua một lượt, hạ nhân lần lượt chạy ra bẩm bảo không tìm thấy để Đàm thị có chút gấp gáp túm chặt hai tay, thế nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh nói: “Vậy đến viện của Siêu đi.”
Mọi người lại dời gót, bên này Đàm thị ở nơi không người thấy hơi nghiên người nói với Lạc Bích Nhu bên cạnh cái gì đó. Lạc Bích Nhu mang vẻ mặt nặng nề lắc đầu, còn hợp thời bồi thêm một cái thở dài nữa. Người không biết cứ nghĩ Đàm thị là đang an ủi Lạc Bích Nhu nữa.
Đứng ở trong viện của mình, Tiết Nhu nâng tay bảo Thanh Sơn mang chút hạt dưa cho mình nhàn nhã đứng đó cắn. Bên trong các phòng trong viện đều bị hạ nhân chạy đến lục soát, hệt như đang chạy nạn vậy vô cùng bận rộn.
Chung Lâm bước vào thư phòng của Chung Hạng Siêu muốn xem xét một chút. Hắn tùy tiện đưa tay rút quyển sách trên giá sách sau án thư của Chung Hạng Siêu lần lượt xem qua một chút.
Nhi tử này của hắn a, lúc nhỏ rất thông minh nhưng sau đó lại bị chìu hư mất rồi. Hắn còn nhớ rõ, nhi tử nói với hắn nhất định phải luyện võ thật tốt đánh thắng hắn mới thôi. Thế nhưng trời sinh không có thiên phú võ học, buồn bã mấy ngày không chịu ăn cơm, sau đó hắn phải an ủi, làm tướng giỏi không chỉ cậy mạnh biết đánh là được, quan trọng chính là binh thư.
Thế là từ khi đó trở đi, trong phòng sách của Chung Hạng Siêu, trừ những cuốn tam tự kinh, tứ tự kinh, luận ngữ, đạo quân tử, đạo đức kinh ra thì toàn bộ đều là binh thư. Hắn còn nhớ tổ truyền một cuốn binh thư, qua năm tháng đã cũ, hắn đưa cho Chung Hạng Siêu xem qua.
Ai biết, tiểu tử kia cư nhiên chép lại hết toàn bộ rồi trả lại cho hắn một quyển cũ lại thêm một quyển tự viết để hắn cực kỳ tự hào. Lúc này đây giá sách này vẫn đa số đều là binh thư không thay đổi nhưng người đã đổi rồi.
Chung Hạng Sâm thấy được Chung Lâm đứng đó cầm sách lắc đầu cười khổ liền hỏi: “Phụ thân đang nghĩ đến nhị đệ sao?”
Đàm thị khép hờ mắt không vui, bước đến chỗ Chung Lâm nói, “Lão gia xem, Siêu luôn luôn rất cố gắng xem binh thư a. Ngươi xem cuốn này hắn xem đến gáy sách cũng mòn luôn rồi.”
“Ân.” Chung Lâm cầm lấy một cuốn sách bị mòn gáy mà Đàm thị chỉ lên xem. Ai biết vừa mở liền thấy được một lá thư để hắn giận tím người khi đọc được nội dung bên trên.
Đàm thị thấy được cũng tái mặt đi, vội vã nắm tay Chung Lâm gấp gáp hô to: “Lão gia tam tư a, hắn tuyệt đối không làm ra những chuyện như vậy đâu. Nhất định, nhất định là có người người vu oan hắn rồi.”
Lạc Bích Nhu thấy được Chung Lâm cầm bức thư trên tay cũng sợ đến xanh mặt nói không được lời nào. Nàng âm thầm kéo một nha hoàn ra ngoài hỏi: “Đây là việc tốt ngươi làm?”
“Hôm đó rõ ràng nô tỳ. . .” Lời có chưa nói hết đã bị ánh mắt ngoan độc của Lạc Bích Nhu dọa đến không biết từ kế tiếp phát âm thế nào nữa.
Tiết Nhu đang cắn hạt dưa thấy được động tĩnh của hai ngườ bên kia nhất thời cũng vui mừng không thôi vì biết có chuyện rồi. Ở nơi này, ngoại trừ nàng cùng đám thuộc hạ của Chung Hạng Siêu ra, không ai biết đã lâu rồi hắn không có vào thư phòng nữa, mỗi lần xử lý cái gì đều ở bàn sách phòng nàng mà xử lý.
Mà nàng cũng chỉ là vì thấy cuốn sách kia bị mòn gáy nên mới cố ý nhét vào đó. Do đó, vụ này nàng mới có thể thực hiện tốt như vậy. Nàng vốn nghĩ nếu như chuyện bức thư đó không bị vạch ra nàng liền chủ động bảo mình mất đồ rồi cho người đi soát, ai biết Đàm thị canh thời cơ này mà giũ ra chuyện này chứ.
Chung Lâm hô to bảo tìm được đồ rồi bản thân cầm bức thư hầm hầm ra khỏi viện. Đàm thị run rẩy bước theo sau, lúc đi ngang qua Tiết Nhu còn trừng nàng vài mắt nữa.
Lạc Bích Nhu thấy vậy vội chạy theo an ủi.