Chương 76: CHƯƠNG 76: ĐƯỜNG LANG HOÀNG TƯỚC

Khí Nữ Mãn Thích

Đăng vào: 12 tháng trước

.

CHƯƠNG 76: ĐƯỜNG LANG HOÀNG TƯỚC

Tác giả: Luna Huang
Thu Thủy đang ôm chăn khóc nghe được âm thanh lập tức hạnh phúc mà chạy ra mở cửa, sau đó đổi thành bộ dáng ủy ủy khuất khuất mà hành lễ. “Thu Thủy gặp qua biểu thiếu gia.”

Nghe âm thanh như sắp khóc, lại thêm bộ dạng dễ bắt nạt kia để Trương Niên có chút thầm cười to. Do Yên Hà trai nhỏ nên đèn đóm cũng không quá nhiều do đó nhìn đâu ra được cái mặt của Thu Thủy, nhưng hắn vẫn vờ nói: “Là người nào đả thương mặt của nàng, thật đáng hận, mau nói để ta giúp nàng lấy lại công đạo.”

Vừa nói vừa khom người đỡ nàng lên, biểu tình trên mặt như thực sự tay nàng bất bình vậy. Đúng là thương nhân, bảo khóc là có thể khóc, kêu cười lập tức có thể cười.

Thu Thủy níu tay áo của hắn lại, “Đừng mà, Thu Thủy không sao đâu.” Lòng nàng lúc này vừa hạnh phúc vừa muốn hắn giúp mình lấy lại công đạo, nàng muốn Tiết Văn quỳ trước mặt nàng cầu xin tha thứ.

“Mặt sưng to thế này sao lại không sao được, thật để ta đây đau lòng a.” Đương nhiên lời của Trương Niên nãy giờ đều chẳng phải thật lòng. “Mau nói ta biết, là người nào to gan như vậy?”

Thu Thủy vẫn vờ như tôm nhỏ sợ quyền thế lắc đầu không chịu nói.

“Không nói?”

Nàng vẫn lắc đầu.

Bất quá Tiết Văn giúp hắn có được Thu Thủy nhanh như vậy hắn cũng sẽ giúp nàng che giấu tốt tội lỗi này. Mà bản thân hắn cũng chẳng muốn biết, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện.

Do đó hắn bày ra vẻ phóng khoáng, nếu nàng không nói sẽ không ép buộc nàng, “Được rồi, chuyện này tạm thời bỏ qua trước, viện ta có chút dược tốt sang đó ta giúp nàng thoa.”

Thu Thủy vốn nghĩ hắn sẽ truy tra đến cùng không ngờ chỉ vậy là xong, nàng nào cam lòng. “Không, không được đâu. Nếu để tứ tiểu thư. . .”

Vờ như lỡ lời nói ra xong nàng lại không nói tiếp, hàm ý rất rõ ràng muốn nói hắn nghe chuyện này là do Tiết Văn làm.

Trương Niên lúc này muốn giả vờ không biết cũng không được nữa, hắn hừ thật mạnh như rất giận nói: “Nghĩ không ra tứ biểu muội lại quá đáng như vậy, ta nhất định nói với di mẫu để nàng xử lý.”

“Đừng mà.” Thu Thủy còn nghĩ hắn sẽ giúp nàng chỉnh trị Tiết Văn, không ngờ lại là đi cáo trạng chủ mẫu, vậy khác nào bê đá đập chân mình đâu. “Chỉ cần biểu thiếu gia đau lòng Thu Thủy vậy là đã đủ rồi, thứ gì Thu thủy cũng không cần nữa.”

“Như vậy làm sao được?” Trương Niên Càu mày bày vẻ mặt khó xử.

“Tứ tiểu thư đã biết chuyện của chúng ta, nếu như nói, vậy. . .” Thu Thủy ngập ngừng không nói hết.


“Chuyện đã xảy ra từ khi nào?” Trương Niên xem như hiểu, thế nhưng hắn biết Tiết Văn cũng sẽ không nói ra đâu, nếu muốn đã sớm nói rồi đâu cần đợi đến lúc này. Nhân cơ hội này đưa tay lên mặt sờ sờ hai gò má của Thu Thủy.

Trong phủ hắn cũng vẫn có nha hoàn thông phòng, thế nhưng da của Thu Thủy quả nhiên lán mịn, để người muốn cắn một ngụm a.

“Mới lúc nãy.” Thu Thủy ủy khuất đáp lời, cũng mượn cớ này mại khai cước bộ, đến gần Trương Niên một chút. Đã thế còn cả gan đưa tay lên đặt vào hai tay hắn, mặc kệ nơi này đang là Yên Hà trai của Tiết Nhu.

Trương Niên bày vẻ như rất tự trách, “Ai. . .vốn là tưởng nhớ nàng muốn đến tìm, nhưng lại sợ không hợp lễ tiết mà phân vân mãi, nếu là đến sớm một bước nhất định cứu được nàng a.”

Nói xong câu này tay đã dời xuống chiếc eo thon thả của Thu Thủy mạnh kéo vào trong lòng mình ôm chặt lấy. Hắn đến đây không hề dẫn thông phòng đến vì di mẫu nói sẽ tặng hắn vài người mang về, thế mà hắn đến đã bao ngày di mẫu chẳng có động tĩnh.

Hắn tuổi trẻ khí thịnh, lại thêm mấy biểu muội xinh đẹp lướt tới lướt lui trước mắt hắn làm sao có thể chịu đựng được. Nay thịt được đưa đến tận miệng, đương nhiên hắn sẽ không từ chối rồi.

Thu Thủy mượn thế ngã vào lòng ngực ấm áp kia, “Biểu thiếu gia không cần tự trách a, Thu Thủy cũng chẳng trách người.”

Trương Niên khẽ lắc đầu, bày dáng vẻ chính nhân quân tử ra, hùng hồn nói: “Nếu đã không thể cáo trạng di mẫu vậy phải ủy khuất nàng rồi. Nói, nàng muốn gì ta cũng sẽ đáp ứng.”


Thu Thủy ngẩng đầu, ánh mắt long lanh nhìn Trương Niên, e thẹn nói: “Thu Thủy chỉ muốn có được tình yêu của biểu thiếu gia, như vậy đã đủ rồi.”

“Có được tình yêu của nàng chính ta hạnh phúc Trương Niên ta tu được ở đời trước a.” Trương Niên cúi đầu hôn một cái lên môi nàng, được một bước lại muốn một bước, “Vậy ta rời đi trước, chút nữa nàng đến phòng ta nhớ đừng để người biết a. Bên tứ biểu muội sẽ có ta giải quyết, an tâm.”

Thu Thủy ngoan ngoãn gật đầu.

Trước khi rời đi, Trương Niên còn quay lại dặn dò, “Dược để lâu sẽ không hữu hiệu đâu.”

Thu Thủy đỏ mặt lại gật đầu, hắn nói thế nghĩa là muốn nàng đến sớm còn gì. Mà cũng đúng thôi, thời gian bên nhau rất ít, tiểu thư trở về nàng lại phải trở lại đây rồi đâu thể ở bên kia. Nghĩ đến đây lại thấy không vui, không bằng sớm cùng hắn có hài tử, để quang minh chính đại ở bên cạnh hắn.

Trương Niên Thu Thủy một trước một sau ra khỏi Yên Hà trai, không cần nói cũng biết được là họ sẽ đến đâu rồi. Chỉ là cả hai cũng chẳng phát hiện được có mấy đôi mắt quan sát họ từ đầu đến cuối chưa từng rời.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Sau khi người đi, Tiết Diệp mới từ trong bóng tối bước ra, phủi phủi váy, khoác tay trước ngực nói với nha hoàn thiếp thân sau lưng mình: “Nhìn mà học hỏi đi a, nếu một ngày ta phát hiện ra ngươi cũng không an phận như vậy, thế thì đừng trách ta không nể tình chủ tớ bấy lâu nay a.”

Nàng đứng ở đây từ sớm rồi, chính vì biết Tiết Văn sẽ đến trút giận nên mới đến đây chờ xem hí. Ai biết khi Tiết Văn rời đi, nàng muốn đợi Trương Niên đi rồi mới bước ra làm người tốt, thu mua Thu Thủy, còn giúp nàng ta làm nhân chứng cáo trạng Tiết Nhu, để lại có kịch hay xem, ai biết lại bị hắn trước một bước. Nhưng cũng nhờ vậy nàng được xem thêm một vở tuồng hay nữa a.

Vì vậy lúc này nàng đổi kế hoạch một chút, đó chính là đem hết mọi chuyện cáo với Tiết Nhu. Đây chính là lấy lòng nha, nhưng vì tương lai nàng không thể không làm như vậy được. Tiết phủ dưới tay Trương Thiên Hồng chấp chưởng đầy trướng khí, nàng không muốn ở đây nữa.

Nha hoàn thiếp thân của Tiết Diệp nhìn thấy Thu Thủy cũng sợ đến run đáp, “Vâng.” Dám câu dẫn Trương Niên, xem ra gan của nàng ta cũng to lắm, nếu là bị phát hiện vậy nhất định không có kết cục tốt.

“Chỉ có Tiết Nhu ngu ngốc mới không phát hiện ra bên cạnh có một nha hoàn như vậy thôi.” Tiết Diệp chẳng thèm liếc nhìn Yên Hà trai dù có đăng lung vẫn như chìm trong bóng tối một mắt rồi xoay lưng rời đi.

Nha hoàn kia đi theo nàng, “Đứng ở nơi này thật đáng sợ a, tam tiểu thư trang trí nơi này như một linh đường vậy.”

“Đây là đương nhiên thôi, lúc di nương nàng mất, nào được để linh đường, nàng cũng chẳng được để tang. Nhìn nàng hôm nay xuất môn thật dọa người a, nếu dọa phải thái hậu vậy thì không tốt rồi, cả Tiết phủ đều phải thay nàng gánh tội.” Lúc nói lời này, nàng tiếc tấm thiếp mời kia không phải tên mình, cơ hội tốt như vậy lại bị một tiện nhân như Tiết Nhu chiếm mất, thật quá phí.

“Tiểu thư nói có lý.” Nha hoàn kia đương nhiên phụ họa theo tiểu thư nhà mình rồi, vả lại đây là việc mọi người đều biết mà. “Vậy mà Chung thiếu gia lại có thể để mắt đến nàng ta, đây cũng xem như nàng ta có phúc rồi, thế mà lại còn không biết tốt xấu mà từ chối nữa. Nếu không có cọc hôn sự này thử xem người nào dám thú a.”

Tiết Diệp gật đầu tán thành, “Có lẽ hắn khẩu vị mặn a.” Cũng may là không phải nhìn trúng nàng, nếu không nàng thà cắn lưỡi tự sát a. Lấy một trượng phu không có tiền đồ như vậy, nếu như thế tử kế vị cuộc sống ngày sau sẽ đều phải nhìn sắc mặt của người khác, rất khó sống.

“Nhưng thấy thái độ của lão gia, sợ là. . .” Nha hoàn kia còn nói chưa hết lời đã bị Tiết Diệp đưa tay véo ở phần thịt non dưới cánh tay một chút, rít khẽ lên: “Câm miệng.”

“Cái miệng quạ của ngươi muốn bị may lại có phải không?” Tay nàng dùng lực véo thật đau mới buông ra. Dám lấy tiền đồ của nàng ra đùa vậy nàng sẽ cho biết lợi hại a. Tiết Nhu gả không đi nàng cũng đừng mong lấy được chỗ tốt từ Chung gia.

Nha hoàn đau cũng chẳng dám kêu la, chỉ biết nhẫn nhịn nhận sai mà thôi.