Chương 73: CHƯƠNG 73: THÍCH VUỐT MÔNG NGỰA

Khí Nữ Mãn Thích

Đăng vào: 12 tháng trước

.

CHƯƠNG 73: THÍCH VUỐT MÔNG NGỰA

Tác giả: Luna Huang
Tiết Nhu thấy hiện chỉ còn ba người, nàng liền nói: “Ta biết hôm nay hai người đến đây vì chuyện gì.”

“Tam muội, chúng ta cũng chỉ muốn đến xem ngươi chuẩn bị gì cho buổi tiến cung thôi a.” Bị nói trúng tim đen, Tiết Diệp ngượng đến đỏ mặt, đầu hơi cuối nói: “Ngươi lần đầu tiến cung, phục sức cũng không nhiều lại không có di nương bên cạnh cho ý kiến, nên chúng ta đến xem có giúp được thứ gì hay không a. Đúng không, tứ muội!” Nói xong nàng khẽ thúc Tiết Văn bên cạnh một cái.

“Đúng, chính là như vậy a.” Tiết Văn đổi lại vẻ mặt vui cười mà đáp trả.

Tiết Nhu chẳng thèm bận tâm, sợ là những y phục đính hoàng kim của nàng lúc trước đám người nàng còn chưa từng được thấy nữa a, dám mở miệng bảo đến giúp nàng. Diễn đúng là như thật, nếu không phải trải qua dạy dỗ của Đàm thị, sợ là nàng còn không nhận ra.

Bất quá khinh thường về khinh thường, hiện tại nàng còn muốn lưu các nàng lại, kéo dài chút thời gian.

Mà tâm tư của Tiết Nhu lại phán đoán không sai, Thúy Liễu từng gặp nạn vì vậy cũng là có lòng thương người. Nàng nhìn không thấy, phải dò đường mất rất nhiều thời gian, vì vậy tuy ra trước nhưng vẫn là bị nha hoàn lúc nãy nhanh chóng vượt qua.

Nghe được tiếng bước chân chạy đến một nơi nào đó thì ngừng lại, nàng cũng bước về phía phương hướng đó. Cuối cùng dừng chân ở chỗ có âm thanh khóc lớn nhất nói, “Không sao chứ?”

Nha hoàn kia trừng đôi mắt ẩm ướt khẽ quát lại, “Ngươi thử bị đánh xem có sao hay không?” Tay không ngừng ôm lấy hai gò má đau rát nóng bỏng đầy nước mắt của mình, nàng hận đám chủ tử cầm thú kia, hận thân phận nghèo túng của mình.

Thúy Liễu ngồi xổm người xuống bên cạnh nha hoàn kia, nói: “Chúng ta thân phận thấp kém không được lựa chọn, ta tốt hơn ngươi một chút, hầu hạ một chủ tử không kiêu ngạo mà thôi. Ta có lòng tốt đến hỏi thăm ngươi, ngươi hà tất quát ta như vậy.”

Nha hoàn kia nghe vậy cũng đáp không được lời nào, chỉ có thể tiếp tục bụm mặt khóc ô ô. Tuy lúc nãy không phải Tiết Nhu ra tay xem như là may mắng, thế nhưng Thu Thủy kia cũng không biết lưu tình, đều là hạ nhân như nhau, người đánh nàng ta nào phải nàng a, vì sao lại có thể lấy nàng ra trút giận như thế chứ.

Thúy Liễu thở dài nói, “Còn đau không, đi theo ta, ta lấy dược cho ngươi.”

“Ta mới không cần.” Nha hoàn kia vẫn thút thít không thôi.

Thúy Liễu cũng không miễn cưỡng người khác, nàng chỉ lưu lại câu ‘lúc nãy cảm nhận được phản kháng không tuân của ngươi sợ là lát nữa tứ tiểu thư cũng sẽ không buông tha cho ngươi, ngươi tự mình chuẩn bị tốt hơn’, sau đó liền xoay người rời đi.

Nha hoàn kia nghe vậy liền hiểu được, lập tức chạy theo Thúy Liễu đòi dược. Tiểu thư thường nhéo nàng, người nàng toàn thương tích nhưng dược cũng không có một chút, hiện tại có người nói đưa cho nàng phòng ngựa, nàng đương nhiên không từ chối rồi.

Lại nói, Tiết Nhu thanh danh không tốt nhưng phải nói rất thương yêu hạ nhân, đến dược mà một hạ nhân vừa đến như Thúy Liễu cũng có thể tùy tiện lấy. Xem ra, nàng đúng là xui xẻo rồi, hầu hạ một chủ tử không ra gì.

Bên kia đang nói chuyện, Tiết Nhu chán đến chết khi nghe đám người thiếu hiểu biết này dạy mình ăn diện thì lại thấy Quý Bác đích thân đến cửa nói, “Gặp qua nhị tiểu thư, tam tiểu thư, tứ tiểu thư.”

“Quý thúc miễn lễ.” Do đây là Yên Hà trai của Tiết Nhu, vì vậy nàng chính là chủ, nên người nói chuyện dĩ nhiên cũng sẽ là nàng rồi.

Quý Bác đứng thẳng người, sau đó quay hạ nhân phía sau ra hiệu rồi lại nói với Tiết Nhu: “Chung thiếu gia cho người mang phục sức đến tặng tam tiểu thư.”

Vừa nghe, mắt của Tiết Diệp cùng Tiết Văn đều sáng trưng như đuốc đêm, quay đầu lại nhìn mấy khay được hạ nhân mang vào phòng. Khi nhìn thấy được thì không ngừng tán thán.

“Nga, Chung thiếu thật hào sảng a. Nhìn đẹp thế này thiết nghĩ rất đắt.”

“Lần này còn không phải tam tỷ nổi bật nhất sao.”

“Phát quan kia thật là đẹp a, lần trước cùng phụ thân ra ngoài còn chưa từng thấy nữa kia.”

“Hài kia còn thêu băng trình vạn lý a, tinh xảo như vậy. . .thật là. . .thật là. . .”

“. . .”


Tiết Nhu vừa nhìn liền biết được kiện y phục đó, nó có tên Ngân Hải Nhai Trung, trường sam xẻ tà tỳ bà tụ, lụa nguyệt nha sắc, viền cổ cùng tay áo tú ngân tuyến chìm, mã diện quần cực đạm hải lam sắc, chân váy thêu ba văn ngân, tử, hải lam, thâm lam, hồng các loại sắc cực bắt mắt. Chỉ cần là xoay vòng, ngân tuyến trên áo và váy đều sẽ như phát sáng, đoạt nhãn quang của người khác.

Năm đầu tiên bước chân vào Chung phủ, Chung Hạng Siêu phí hết tâm tư tìm mấy khúc vải để nàng may y phục, rốt cuộc nàng liền chọn trúng nó, mặc cho đắc, mặc cho hắn phản đối nàng đều muốn mua cho kỳ được. Trên thọ yến của Đàm thị, nàng chính là mặc kiện này, đoạt được không ít ánh mắt thèm thuồng của đám người trong tịch.

Lễ vật này của hắn, nàng nhận, chỉ là nàng sẽ mặc vào ngày mình chấp chưởng Tiết phủ, không phải cung yến lần này. Ai bảo hắn nợ nàng, cái giá hắn phải trả cũng không chỉ có vài món đồ liền có thể kết thúc.

“Được rồi, để đó liền có thể đi ra.” Tiết Nhu mất hết nhã hứng liền nhận đồ đuổi người.

Quý Bác vẫn chấp tay cung kính nói: “Chung thiếu gia còn chuyển lời. . .”

“Không muốn nghe.” Tiết Nhu khó chịu xoay đầu sang hướng khác, cắt ngang lời của Quý Bác.

Quý Bác đối với tính tình của Tiết Nhu cũng không có lời nào để nói, chỉ có thể hành lễ cáo lui.

Tiết Diệp với Tiết Văn xoay quanh những thứ Chung Hạng Siêu cho người mang đến khen không ngừng miệng. Người nào cũng ao ước được chưng diện hết những phục sức trước mặt này, nhưng ao ước thì ao ước, đến cùng cũng chỉ là ao ước mà thôi nào phải của mình.

Tuy Tiết Nhu cực chán ghét đám người này, thế nhưng nhìn người khác ôm chân lớn của mình, ngưỡng mộ mình nàng vẫn rất hưởng thụ. Nếu là thứ khác, nàng lập tức mở miệng mang đi tặng, thế nhưng lấy kinh tế của Tiết phủ, cho dù là bản thân nàng chấp chưởng, nàng cũng xuất không ra ngân lượng để mua những thứ trước mắt, vì vậy nàng mới giữ lại cho riêng mình.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Bên kia, Trương Thiên Hồng vốn định cho người mang đến một bộ y phục xem như đẹp mắt đưa đến bản ý là muốn nịnh nọt lấy lòng, ai biết Chung Hạng Siêu lại trước một bước để nàng tức đến sắp điên lên. Lần này thái hậu làm vậy là cho Tiết Nhu đủ mặt mũi, nếu như thái hậu cũng có ý tác thành vậy nàng phải hảo hảo ôm chân lớn của Tiết Nhu rồi.

Ngược lại Tiết Nhã Hân lại rất vui vẻ, ôm kiện y phục mà mẫu thân định tặng cho Tiết Nhu vào lòng, “Thấy chưa, sớm nói cái gì là của người nào thì nhất định là của người đó rồi mà.”

Nàng sớm không chịu đưa cho Tiết Nhu kiện này rồi, thế mà mẫu thân không đáp ứng, nằn nặc muốn đưa hết cho Tiết Nhu. Đây để nàng quả thực nuốt không trôi, lý nào đồ tốt lại cho nàng ta chứ.


Trương Thiên Hồng một bụng khí không chỗ phát tác, không thể làm gì khác ngoài giải thích: “Nếu nàng ta gả đi được thì chính là tương lai của ngươi muốn thứ gì mà không có, hà tất nhất thì nửa khắc này làm hỏng hết mọi thứ.”

“Hiện mẫu thân có mang qua nàng ta nhất định cũng sẽ không cảm kích đâu, còn không bằng đưa cho nữ nhi.” Tiết Nhã Hân ướm thử kiện y phục xinh đẹp lên người xoay qua xoay lại trước gương thưởng thức.

“Đúng là. . .” Trương Thiên Hồng cũng không biết nên nói thế nào cho đúng nữa, vì vậy cũng bỏ lửng câu nói dở kia.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Chung Hạng Siêu nhận được tin tức nàng đáp ứng nhận lễ vật thì vui đến cười tít mắt chỉ chỉ đầu nhỏ của Xích Diễm nói: “Thấy gì chưa, nàng vẫn rất nể mặt ta a.” Nhớ đến năm đó nàng mặc nó được bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ, mặt nàng vì ngượng mà hồng đồng đồng rất xinh đẹp.

“Đều là người xấu, đều là người xấu.” Xích Diễm từ hôm đó đến nay thì đánh chết cũng không chịu đến tìm Tiết Nhu nữa. Nghe được Chung Hạng Siêu khen nàng, nàng quay đầu đi nơi khác nói.

“Ngươi mới là người xấu, nàng làm sao mà xấu được.” Chung Hạng Siêu cũng không quá so đo với Xích Diễm bởi hắn bận rộn chuẩn bị tâm lý đến cung yến gặp nàng.

Xích Diễm sải bước đi trên bàn ngọc, không ngừng nói: “Đều là người xấu, đều là người xấu.”

Chung Hạng Siêu chỉ lắc đầu mà cười, nếu A Nhu xấu vậy trên đời này thật khó tìm được người tốt a. “Nếu nàng xấu vậy nàng sẽ không cho ngươi ăn đâu. Với loại xấu mồm xấu miệng này như ngươi nhất định bị người nướng lên ăn sạch.”

“Đều là người xấu, đều là người xấu.” Xích Diễm không chút bị dọa, cũng không thay đổi chủ ý của mình.

“Ai. . .sau này ngươi sẽ biết a.” Chung Hạng Siêu mệt mỏi với thân hình mập mạp này của mình thế nhưng hắn cũng hết cách a. Chờ nàng trở thành thê tử hắn, hắn mới chậm rãi giảm béo sau vậy

Bốn thuộc hạ ở bên này trao đổi ánh mắt với nhau, cảm thấy Tiết Nhu đúng là một nữ nhân không ra gì, còn kém hơn cả Lạc Bích Nhu. Lạc Bích Nhu tuy là không thích thiếu gia nhà bọn họ, thế nhưng tặng lễ vật đều là trả lại, còn Tiết Nhu đều nhận hết không chút e ngại nào. Mà không chỉ lễ vật, bất kỳ tiện nghi nào của thiếu gia nàng cũng không từ chối, đúng là mặt đủ dày a.

Hách Liên Huân đúng lúc này lại đến, gương mặt đầy không vui nói: “Siêu, ngươi đây là thế nào?”

“Thế nào là thế nào?” Chung Hạng Siêu nhiều hứng thú châm trà cho Hách Liên Huân, sau đó tự mình cầm lên phẩm thường rất tự tại.

“Hoàng tổ mẫu triệu nàng tiến cung rồi ngươi có biết không?” Hách Liên Huân ngồi xuống mắt không nhìn trản trà bốc hơi nóng ấm áp thơm tho trước mắt mà trừng mắt Chung Hạng Siêu, hận không thể bổ đầu đối phương ra chỉnh lại.

“Biết, nên vừa tặng chút đồ cho nàng rồi. Thiết nghĩ hôm đó nàng nhất định là đoạt nhiều nhãn quang nhất.” Quả thực hắn biết a, nhưng hắn cũng đâu thay đổi được ý định của thái hậu đâu.

“Nếu không phải ngươi gây tiếng động lớn như vậy, làm sao kinh động đến hoàng tổ mẫu?” Hách Liên Huân thiếu chút nữa bị tư thái nhàn tản của người trước mặt tức đến hôn mê. Hắn vuốt ngực để bản thân thuận khí, cố trấn tỉnh mình trước khi bản thân mất khống chế đánh người.

“Ta muốn thú nàng lại không chủ động, đợi nàng xuất giá gả cho người khác mới động vậy thì muộn mất rồi.” Chung Hạng Siêu vẫn không để ý đến cái mặt đỏ bừng vì giận của Hách Liên Huân, chỉ cần nghĩ đến vài ngày nữa có thể gặp A Nhu vậy hắn liền cảm thấy thế giới này chính là màu hồng.

“Nhu nhi bên kia. . .” Hách Liên Huân cuối cùng cũng ngồi không nỗi nữa, vỗ bàn đứng lên quát to.

Xích Diễm bị kinh đến hơi nhảy lên, cánh vỗ liên hồi một chút mới an ổn.

“Nàng tự mình làm tốt, không cần quan tâm đến nữa.” Mắt của hắn lập tức bj âm trầm thay thế, nhìn đôi mắt kia quả thực chẳng biết hắn nghĩ gì, muốn đoán cũng đoán không ra.

Hách Liên Huân bị thái độ này của hắn làm cho hỏa cũng phát không ra, nhíu đôi mày kiếm lại hỏi: “Ngươi đây là thế nào?” Hắn tận mắt nhìn thấy Chung Hạng Siêu quan tâm Lạc Bích Nhu đến thế nào, đột nhiên hiện tại nói không quan tâm chính là không quan tâm nữa?

Chung Hạng Siêu cũng đứng lên, hai tay mập mạp đè vai của Hách Liên Huân, để hắn(HLH) ngồi xuống hắn mới ngồi. Sau đó đưa mắt nhìn Xích Diễm lăn tới lăn lui trên bàn, “Không có thế nào cả. Đúng rồi, hôm nay đến tìm ta ngoài chuyện này ra còn gì nữa không?”

“Nếu không thì ngươi sẽ đuổi ta về?” Hách Liên Huân ngồi xuống cũng không hề đứng lên nữa, chỉ là lom lom mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Chung Hạng Siêu.

Xích Diễm đúng lúc này lại bay lên cái tay đặt trên bàn của Hách Liên Huân, “Đuổi về, đuổi về.” Sau đó còn mổ mổ lên đó vài cái rất nhẹ nữa, đây chính là trả thù cho kinh hách lúc nãy.

Hách Liên Huân cuối cùng giận không nỗi nữa, lắc đầu bất đắc dĩ mỉm cười, tay còn lại chỉ chỉ đầu vật nhỏ, “Thù thật dai, cũng không biết giống ai.”

“Nhất định là giống A Nhu rồi.”

Đột nhiên câu này để Chung Hạng Siêu nhớ đến Tiết Nhu, nàng chẳng phải cũng như vậy còn gì. Ngón tay mập mạp của hắn lại vươn ra nhẹ nhàng gãi gãi ở cổ của Xích Diễm mà cười, nghĩ, là do nó từng theo nàng nên mới thế, hay bản tính của nó vốn là như vậy nên mới có thể thân với nàng.

Nhìn thấy Chung Hạng Siêu đột nhiên xuy cười, Hách Liên Huân nheo mắt lại, lần này hắn nhất định phải xem Tiết Nhu là loại nữ nhân thế nào. Rõ ràng không thích, nói đúng hơn chính là bài xích Chung Hạng Siêu, vậy mà tặng thứ gì đều nhận.