Đăng vào: 12 tháng trước
CHƯƠNG 50: NGUYÊN NHÂN CHÂN CHÍNH
Tác giả: Luna Huang
Ngay lúc hai người vừa làm lành, Đàm thị lại đến tìm, nàng ta bảo Tiết Nhu cùng mình ra ngoài thành dạo, vì thế nàng đáp ứng. Chỉ là đi được nửa đường liền thấy một đám binh sĩ ăn hối lộ còn ức hiếp dân thường.
Nàng thức giận liền cầm trản trà trong tay ném vào người bọn họ. Cuối cùng hai bên nháo thật to, Chung Lâm trở về thấy được đều lôi cả hồi phủ. Nguyên lai đám binh sĩ này là người dưới trướng Chung Hạng Sâm, mượn danh Chung phủ nhiễu loạn dân chúng.
Chung Hạng Sâm quỳ bên dưới mím thật chặt môi, cúi đầu không nói gì. Xưa nay hắn quản lý binh sĩ rất nghiêm, cũng không biết vì sao xảy ra chuyện như vậy, nên nhất thời không biết giải thích thế nào.
Đàm thị bày vẻ bài xích nói, “Lão gia, nếu chuyện này truyền đến tai hoàng thượng sợ là Chung gia chúng ta đều không giữ được rồi. Sâm nhi bận rộn, đại nhi tức lại đang hoài thai nên tâm tư hắn không còn đặt trên quân tình nữa, không bằng. . .”
Chung Hạng Siêu từ ngoài nghe tin chạy đến, quỳ xuống. Mặc Đàm thị trừng mắt cảnh cáo mình, hắn vẫn nói, “Phụ thân, không phải lỗi của đại ca. Hôm qua nhi tử cá cược thua bọn họ nên mới có thể mặc bọn họ làm bậy ba ngày.”
Chung Lâm nghe vậy lửa giận nổi lên, cầm gia pháp bước xuống từng roi từng roi quất vào lưng của hắn. Bao nhiêu chuyện không làm lại làm ra chuyện xằng bậy thế này, lại còn dám đụng đến binh sĩ, hôm nay hắn không đánh không được.
Đàm thị khóc lóc khuyên ngăn cũng không có tác dụng gì.
Tiết Nhu quỳ bên chân Chung Lâm cầu xin, “Phụ thân đừng giận, tướng công nhất thời hồ đồ thôi mà, người đừng đánh nữa, sẽ chết người đó.” Nàng rất muốn cản roi thay hắn nhưng Bỉnh Chi lại giữ nàng lại.
“Phụ thân biết đâu chuyện này có hiểu lầm gì.”
Chung Hạng Sâm cũng cầu xin, mỗi lần xảy ra chuyện như vậy hắn đều biết do Đàm thị ở sau lưng chỉ huy. Mà mỗi lần đều là nhị đệ chạy ra ôm hết tội lên người, vì vậy phụ thân mới thất vọng với nhị đệ, trong mắt hắn nhị đệ vẫn như năm đó, vẫn nổi bật như vậy.
Chung Lâm không chút lưu tình, vẫn hạ không ít roi xuống tấm lưng to đầy mỡ của Chung Hạng Siêu, “Thừa nhận cũng đã thừa nhận rồi, còn có hiểu lầm gì ở đâu nữa. Không ai được nói giúp hắn, toàn bộ tránh ra hết cho ta.”
Chung Hạng Siêu cắn răng chịu phạt, hai tay đặt trên đầu gối bấu chặt, cũng không quên an ủi Đàm thị, “Nhi tử làm sai bị phạt là đúng, mẫu thân không nên khóc nữa.” Sau đó còn gọi Chu Nhụ đưa Đàm thị rời đi,
Trán hắn đầy mồ hôi, mặt vì đau mà cũng đỏ bừng, nhìn Tiết Nhu. Hai hàm răng cắn thật chặt vào nhau, cố gắng để âm thanh bình thường nhất có thể nói: “Nhu nhi đừng khóc, ta đây sẽ đau lòng a.”
Mắt của Tiết Nhu đỏ bừng, nàng nén nước mắt đáp ứng hắn. Sau đó nàng xé váy làm khăn thay hắn lau mồ hôi trên trán. Lúc nào hắn cũng khuyên nàng mang theo khăn bên người, thế nhưng nàng cảm thấy đó không quan trọng, nhưng lúc này đây nàng thầm thề, sau này nhất định sẽ mang theo khăn, bản thân không dùng nhưng dùng cho tướng công.
Tuy lưng bị roi đánh đau nhưng hành động cùng gương mặt của Tiết Nhu để Chung Hạng Siêu cảm thấy đau đớn kia chẳng là gì cả. Bởi trong mắt hắn lúc này, ‘Nhu nhi’ đau lòng hắn, lòng ‘nàng’ có hắn, thế là đủ.
Thụ hình xong, Chung Hạng Siêu được Điều Dong cùng Lĩnh Hồ nâng về phòng. Tiết Nhu đi phía sau nâng tay lau đi giọt nước mặt nặng trĩu đọng trên khóe mắt đang muốn rơi xuống của mình. Nàng không muốn tướng công bị thương còn phải lo lắng chi mình nữa.
Nàng sụt sịt hỏi, “Vì sao chàng lại cá cược với bọn họ cơ chứ, dung túng bọn họ làm bậy phụ thân nào dễ dàng tha thứ cho chàng.”
Chung Hạng Siêu nhìn nàng một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm, không muốn giấu nàng mà đáp phi sở vấn: “Nàng biết vì sao ta trở nên như vậy hay không?”
Tiết Nhu rất khẳng định gật đầu nói, “Còn không phải do chàng sai sao.” Đã bị đánh đến như vậy rồi còn dám hỏi nàng câu này nữa.
“Ha ha. . .” Chung Hạng Siêu lắc đầu giải thích, “Ý ta không phải vết thương trên lưng, mà là bao gồm thân hình, công danh.”
Tiết Nhu có chút mơ hồ, nàng lắc đầu không hiểu hỏi, “Đây cũng cần có lý do sao?” Hắn cùng Tiết Tinh Vân đều là hoàn khố có gì khác nhau đâu, nếu có cũng là hắn mập hơn, thanh danh tệ hơn mà thôi.
Chung Hạng Siêu nằm sấp trên giường, thân mập mạp ôm lấy tấm chăn bông thật to trước ngực. Hắn hơi lắc người xoay qua bên Tiết Như, đau để hắn nhíu hai đầu mày lại, khẽ giọng nói với nàng, “Đây đều là do mẫu thân mà ra a.”
Lúc hắn còn nhỏ, phụ thân yêu thương hắn cũng giống đại ca vậy, chỉ là đại ca tinh võ còn hắn lại thông văn. Phụ thân thường nói đùa, hai nhi tử một văn một võ chính là cánh tay đắc lực nhất của hắn(CL).
Không nghĩ đến mẫu thân lại vì vậy mà suốt ngày ở bên tai hắn thổi gió, bảo hắn phải cố gắng hạ cho được Chung Hạng Sâm. Thế nhưng hắn đọc nhiều sách thánh hiền như vậy, cũng không phải dùng để hại người, mà hơn hết người đó còn lại đại ca của hắn.
Sau này, hắn lớn dần, nhạy bén nhận ra địch ý của mẫu thân đối với đại ca ngày một nặng, để hắn bắt đầu suy nghĩ không ít thứ. Cuối cùng, hắn liền phải giả làm hoàn khố, để mẫu thân từ bỏ ý định.
“Chuyện hôm nay như nàng thấy đó. Đại ca hoàn toàn không biết chút gì, mà người đứng phía sau chuyện này chính là mẫu thân.” Lúc mẫu thân đến tìm nàng ra ngoài hắn cũng không có phát giác gì, nhưng tin tức truyền về để hắn hoảng hốt. Không nghĩ đến mẫu thân lợi dụng nàng để nháo to chuyện hạ uy tín của đại ca trong mắt mọi người.
Mà cũng là do sau một thời gian chung đụng mẫu thân hiểu rõ tính khí của Tiết Nhu. Nếu không phải nàng nóng tính đanh đá lại thích hành hiệp trượng nghĩa, mẫu thân làm sao cố ý sắp đặt tình tiết kia để nàng gai mắt mà phản ứng chứ.
Tiết Nhu ngồi ở bục để hài, hai tay phủng mặt chống trên giường, nghe rất chăm chú. Sau khi nghe xong thì mãn nhãn kinh ngạc hỏi: “Vì sao mẫu thân lại phải làm như vậy?”
“Bởi vì thân nương của đại ca là người mẫu thân hận nhất.” Nói đến vấn đề này, Chung Hạng Siêu cũng nặng lòng mà thở dài.
Phụ mẫu hắn từ nhỏ sớm có hôn ước, lòng mẫu thân toàn tâm toàn ý dành cho phụ thân, thế nhưng trong lòng của phụ thân chỉ có trung quân báo quốc. Do đó, lúc đầu phụ thân nghĩ, cho dù thú người nào cũng vậy, nhất là một nữ tử đã sớm được chỉ phúc vi hôn với mình.
Thượng thiên lại đùa người, đột nhiên để phụ thân để mắt đến một nữ tử sơn dã, sau đó còn vì vậy mà muốn từ hôn với mẫu thân.
Cũng vì tổ phụ tổ mẫu phản đối, không chỉ nói đến hôn ước của cả hai mà còn là vì nữ nhân kia không môn đăng hộ đối. Phụ thân còn vì vậy mà nháo thật lớn, sau đó đoạn tuyệt quan hệ với mọi người trong Chung gia nữa. Thế nhưng nữ nhân kia lại không may mắn, lúc hạ sinh đại ca lại băng huyết mà qua đời.
Nghe được tin có trưởng tử đích tôn, tổ mẫu tổ phụ lập tức xuống nước hạ ngựa gọi phụ thân trở về. Sau này, dưới sự ép của hai nha Chung Đàm, phụ thân đồng ý thú mẫu thân với điều kiện để đại ca làm thế tử.
Mà cũng chính vì như vậy, cả hắn cùng đại ca đều không hề có hôn ước trong người. Phụ thân sợ bọn hắn cũng sẽ giống mình, không thể cùng nữ nhân mình yêu thích đi đến bạc đầu.
“Chuyện này chỉ có nàng biết, không nên ra ngoài nói lung tung biết không?” Hắn sợ mẫu thân sẽ còn lợi dụng nàng gây khó dễ cho đại ca, vì vậy mới nói hết với nàng, cũng hy vọng nàng có thể đứng ở bên hắn, âm thầm giúp đại ca.
Tiết Nhu nghe đến đây lòng như bị cột vào tảng đá nghìn cân, chìm xuống đáy hồ không thể nổi lên được nữa. Vì sao mọi chuyện lại bi đát như thế, nếu như nữ nhân kia không xuất hiện, vậy có phải sẽ tốt hơn không.
“Chàng không ghét đại ca sao?”
“Vì sao phải ghét đại ca?” Chung Hạng Siêu tuy mệt mỏi nhưng vẫn cố đi hết chủ đề này với nàng. Sớm nói hết một lần, sau này không thể xảy ra loại chuyện như thế này nữa.
“Bởi vì. . .” Tiết Nhu cắn môi một hồi, mí mắt rũ xuống mới đáp, “Bởi vì vị trí kia đáng lẽ nên thuộc về chàng.”
“Nàng cảm thấy ta xứng đáng với vị trí đó, hay chỉ đơn giản là vì nếu không có đại ca nó sẽ là của ta?” Chung Hạng Siêu áp mặt lên chăn bông, ánh mắt đầy si mê thưởng thức vẻ mặt xinh đẹp của nàng lúc này, đây là vẻ mặt lo lắng của ‘Nhu nhi’ dành cho hắn, chỉ của một mình hắn thôi.
Tiết Nhu đáp không được, chỉ có thể im lặng cắn môi, rũ đầu.
“Vị trí kia không phải chỉ mang ra dọa người, phát oai, đó là trọng trách bảo vệ quốc gia.” Sợ Tiết Nhu không hiểu, hắn còn đặc biệt giải thích thế tử không phải dễ làm. “Mà bản thân ta vốn không muốn lo lắng chuyện của người khác, chỉ muốn cùng Nhu nhi sống đến bạc đầu mà thôi.”
Lòng của Tiết Nhu khẽ động, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ thấy hắn cười với mình. Lúc này nàng chợt phát hiện, thực ra hắn cũng không xấu xa, cũng không ghê tởm gì như trong miệng của người khác. Nhưng do ngoại hình không tốt, lại phải giả trang bản thân nên mới bị người ta thêu dệt lung tung mà thôi.
Bên tai nàng còn nghe hắn nói tiếp, “Lại nói, đại ca sinh ra đã không có thân nương bên cạnh, hắn đã đủ tội nghiệp rồi. Ta có mẫu thân, có phụ thân, tổ phụ tổ mẫu đều rất yêu thương ta mà không nhìn đến đại ca. Hiện tại ta còn có cả Nhu nhi nàng nữa, vậy đã đủ rồi.” Thực sự lúc này đây, trong lòng hắn đã không còn cách nghĩ Lạc Bích Nhu sẽ hồi tâm chuyển ý nữa, mà toàn tâm toàn ý xem Tiết Nhu là ‘nàng’ rồi.
Tiết Nhu xúc động gật đầu mỉm cười, “Chàng thoa dược xong liền ngủ một chút đi. Thiếp nhất định không giúp mẫu thân hại đại ca đâu, sau này mẫu thân có nói gì bảo gì, thiếp nhất định nói cùng chàng trước.” Vậy nên lúc này, nàng cũng không giúp Chung Lâm khuyên hắn đi thi công danh nữa.
“Vẫn là Nhu nhi hiểu ta nhất.” Chung Hạng Siêu an lòng, có được đáp án từ Tiết Nhu, hắn an tâm chậm rãi nhắm mắt ngủ.
Trong suốt lúc hắn nằm trên giường như vậy, luôn là Tiết Nhu cẩn thận chăm sóc, bón từng thìa nước, từng thìa cơm. Thậm chí đến lúc ngủ nàng cũng sợ vô tình động đến vết thương của hắn mà ngủ cũng không sâu giấc nữa.
Đàm thị cùng Chung Hạng Sâm, Bỉnh Chi cũng có đến thăm, Tiết Nhu viện cớ phải chăm sóc Chung Hạng Siêu nên đều cự tuyệt đề nghị đi cùng Đàm thị. Vì lúc này hắn đang bị thương, nhỡ như xảy ra ngoài ý muốn gì thì làm sao có thể giải quyết được.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Thời gian lại trôi qua.
Có một hôm Tiết Nhu ngồi trước gương đồng chải tóc, thông qua gương đồng nàng thấy được Chung Hạng Siêu tay cầm chiếc vòng bạch ngọc nàng ngày nhớ đêm mong. Mắt nàng phát sáng nhìn chằm chằm gương, tâm nhảy thình thịch mong đợi hắn mang đến đeo cho mình.
Chỉ là nàng thấy hắn đắn đo nhìn vòng một lúc, cuối cùng lại cất vào trong hộp giấu đi. Ánh sáng cùng mong đợi trong mặt nàng tắt ngấm trong chớp mắt. Vì sao hắn lại cất đi, vì sao hắn lại không tặng nàng?
Chung Hạng Siêu cầm vòng đắng đo rất lâu xem có nên trao nó cho Tiết Nhu hay không. Bởi chiếc vòng này, là tổ mẫu trước khi lâm chung đích thân trao cho hắn. Lúc đó, tổ mẫu còn nói với hắn, chiếc vòng này là gia truyền của Chung gia, đáng lẽ phải do phụ thân đeo cho mẫu thân nhưng phụ thân không đáp ứng. Thân nương của đại ca lại không phải minh thú minh gả vào phủ, nên đại ca không có được chiếc vòng này.
Chính vì vậy tổ mẫu giữ đến hiện tại, hy vọng sau này hắn có thể chính tay đeo cho nữ nhân mà hắn yêu. Đáng tiếc, người hắn thú cùng người trong lòng hắn lại không phải cùng một người, nên hắn mới chừng chừ để đó không mang ra.
Suy xét một lúc, cuối cùng quyết định không tặng, bởi trong lòng hắn tuy xem nàng như ‘Nhu nhi’ nhưng cuối cùng vẫn không phải. Do đó, hắn quyết định, đợi sau nay đại ca có được trưởng tử, hắn sẽ đưa lại cho trưởng tử kia, bởi hắn vốn không hề có ý định cùng Tiết Nhu viên phòng.
Suy tới xét luôi hắn vẫn là mang chiếc vòng kia cất đi. Hắn nào biết Tiết Nhu sớm lưu ý chiếc vòng kia rồi.
Tiết Nhu bĩu môi sắp khóc, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó nàng lại lên tiếng, “Phải rồi, băng dải của thiếp lúc trước đâu?”
Chung Hạng Siêu đang cất vòng đột nhiên mặt đờ lại, năm đó lợi dụng xong băng vải kia hắn vứt ở nơi nào bản thân còn không nhớ, ai biết đột nhiên nàng sẽ đòi lại đâu. Có chút chột dạ, hắn nuốt ngụm nước bọt nói, “Ta cất ở một nơi rất bí mật, vài hôm nữa sẽ đưa nàng.”
“Nhớ đó.” Tiết Nhu buồn bã tiếp tục chải tóc, nghĩ nghĩ vẫn rất ấm ức cái vòng kia.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Mấy ngày sau, Tiết Nhu nghĩ không thông vẫn bực bội trong lòng liền mang chuyện này đi kể với Thu Thủy Thanh Sơn. Thanh Sơn vì an ủi tiểu thư liền nói: “Có lẽ cô gia đang tìm dịp đặc biệt mới tặng người, người không nên nghĩ xấu cô gia như vậy.”
Mà Chung Hạng Siêu tìm không được băng dải cũng không có bao nhiêu tâm tư tìm, mà là đến Y Gia trang đặt lại một cái, hệt như trong trí nhớ của hắn. Lúc hắn đưa cho Tiết Nhu, nàng cầm lên ngắm nhìn một chút, vì tâm tư không đặt trên băng vải nên cảm thấy nó khác lại không biết khác ở nơi nào, vì vậy chỉ cuốn lại đặt trong hộp trang sức.
Chung Hạng Siêu đối với Tiết Nhu thế nào, mọi người đều có thể thấy rõ. Vì vậy, Thanh Sơn cũng không còn bài xích hắn như trước nữa, ngược lại cảm thấy tiểu thư sau khi gả đến đây thứ gì cũng tốt hơn, thậm chí còn xinh đẹp hơn trước nữa.
Ngược lại, Thu Thủy không lấy được lòng của Lĩnh Hồ, lại thêm chuyện Chung Hạng Siêu do dự không chịu tặng vòng để đầu nàng toát ra một cách nghĩ không an phận. Nàng muốn sống tốt hơn, lỡ như Tiết Nhu đầu gỗ kia không lấy được lòng của Chung Hạng Siêu nhưng nàng lấy được thì sao.
Nếu là có được lòng của hắn, biết đâu có một ngày nàng chính là người thay thế vị trí của Tiết Nhu. Cho dù hắn xấu xí một chút nhưng vì sung sướng sau này nàng không thể bỏ lỡ cơ hội tốt này được.
Nghĩ là làm, trưa một hôm Tiết Nhu phải theo Đàm thị học tính sổ sách, Thu Thủy mượn cớ nói nàng(TN) phân phó mang trà đến cho Chung Hạng Siêu. Y phục trên người đều bị kéo xuống một ít, để lộ một ít da thịt, cử chỉ lại mị hoặc kệch cỡm, ngôn hành cợt nhã mà chậm rãi dán đến gần hắn.
Chung Hạng Siêu chán ghét nói: “Nhu nhi làm gì cũng nghĩ đến ngươi thế mà ngươi cư nhiên làm như vậy sau lưng của nàng, không cảm thấy áy náy sao?”
Thu Thủy chỉ nghĩ Chung Hạng Siêu muốn thử mình, vì vậy ưỡn ẹo tiến đến vài bước , âm thanh nũng nịu dễ nghe nói, “Thu Thủy biết mình làm vậy là có lỗi với tiểu thư, thế nhưng lòng của Thu Thủy sớm có cô gia người. . .nên. . .”
Không để Thu Thủy nói hết, Chung Hạng Siêu liền tiếp lời: “Nên muốn thay Nhu nhi hầu hạ tiểu gia?” Khinh bỉ trong lòng hắn mọc tràn lan, lời buồn nôn như vậy cũng nói ra được a.
Cái gì mà lòng sớm có hắn chứ, chuyển mắt khắp kinh thành này cũng chẳng có ai thèm lưu ý đến hắn đâu. Ngay cả Tiết Nhu, lúc đầu nàng cũng cực kỳ không thích hắn, sau này bởi từ nhỏ nàng không được quan tâm lo lắng vì vậy hắn mới mau chóng có thể lấy được lòng nàng mà thôi.
Lại nói, nàng hoàn toàn không có tâm cơ, càng không có đề phòng quá nhiều, vì vậy hắn mới mau chóng có được tín nhiệm của nàng. Còn người trước mắt này lại bất đồng.
Thu Thủy vẫn chưa nhận ra thần xui xẻo đang đến gần mình, lại quỳ xuống bên chân hắn, tay cố ý kéo phần áo xuống một chút để lộ ra gần một nửa phần phong mãn của nữ tử. “Thu Thủy chỉ muốn có thể hầu hạ cô gia, những lúc tiểu thư không ở bên người, tránh người tịch mịch.”
“Thế ngươi muốn hầu hạ tiểu gia thế nào? “Chung Hạng Siêu đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn, tâm thanh tịnh vẫn cầm bút viết chữ hệt như Thu Thủy cũng chẳng qua chỉ là một hạt cát mà thôi.
Nghe câu hỏi, Thu Thủy còn tưởng bản thân có cơ hội, nàng bạo gan đưa tay đặt lên chân hắn chậm rãi vuốt ve, “Thu Thủy muốn. . .”
Âm thanh nhẹ nhàng lại quyến rũ kia còn chưa rơi hết, Chung Hạng Siêu đã cười lạnh cắt đứt, “Hiểu rồi, tiểu gia thành toàn ngươi.”
Nói xong, hắn cao giọng gọi Chu Nhụ đến, sau đó Thu Thủy liền bị người kéo đi thanh lâu.