Chương 49: C49: 67

Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Ở Giới Giải Trí

Post on: 11 tháng ago

.

Chương 67

Editor: Dứa

Beta: Thuỷ Tiên

Đó là gương mặt của một người phụ nữ.

Trần nhà tuyết trắng có hình dạng ô vuông, mà gương mặt đó lại chiếm cứ toàn bộ ô vuông, bị đè ép trong các đường viền, vặn vẹo, dường như ra không được mà vào cũng không xong, chỉ có thể chuyển động trong ô vuông đó mà thôi.

Đường nét trên gương mặt vặn vẹo lộn xộn kia rất kỳ lạ, da mặt trắng như tuyết dưới ánh đèn pin, nhưng cũng không bị lu mờ trên trần nhà màu trắng.

Cặp mắt tràn ngập ác ý kia hằn học nhìn anh ta chằm chằm, khóe miệng cong lên thành nụ cười âm u lạnh lùng, như thể đã nhìn thấy thức ăn ngon.

Tam Hòa dời đèn pin sang chỗ khác, ôm ngực thở d0c.

Cảnh tượng này thật sự quá khủng b0, khiến anh ta không khỏi suy nghĩ nhiều hơn, sau một hồi thuyết phục bản thân mình, cuối cùng anh ta cũng dám soi ánh sáng của đèn pin vào chỗ trần nhà khi nãy.

Nơi đó đã trở lại bình thường.

Như thể chưa từng xuất hiện thứ gì cả, nhưng nơi này lại khiến anh ta thấy lạnh lẽo từ tận đáy lòng, sợ phải nhìn thấy gương mặt kỳ lạ xuất hiện trên đỉnh đầu, anh ta bắt đầu chạy trên hành lang.

Theo bước chân của anh ta, hình dáng đại khái của hành lang cũng hiện rõ trong tâm trí.

Hóa ra hành lang này hướng lên trên, góc nghiêng cũng không đặc biệt rõ ràng, nhưng một khi quay đầu lại sẽ phát hiện phía sau đang xuống dốc, nếu không cẩn thận có thể trượt về phía sau.

Mà trên vách tường hành lang lại sơn màu đen, thô ráp hơn phòng ngủ của anh ta rất nhiều, thậm chí còn có thể nhìn thấy mặt tường không bằng phẳng dưới lớp sơn, giống như một căn nhà cũ.

Không có gương mặt khủng b0 kia, trong lòng Tam Hòa yên tâm hơn khá nhiều, đối với hành lang đen như mực kia cũng không còn quá sợ hãi nữa.

Anh ta chiếu đèn pin về phía trước, có vẻ như, chỉ cần không nhìn thấy điểm cuối ở đầu kia của hành lang sẽ không khiến anh ta muốn lùi bước, dù sao, so với nơi đó, căn phòng mình từng ở vẫn an toàn hơn.

Nghĩ đến đây, anh ta hạ quyết tâm rồi xoay người, nhưng mọi thứ trước mắt khiến anh ta suýt chút nữa đã kêu lên thành tiếng.

Bên dưới hành lang dốc ban đầu phân ra thành vô số ngã rẽ, mỗi một ngã rẽ đều uốn lượn khúc khuỷu, không rõ nó kết thúc ở điểm nào.

Đèn pin chỉ chiếu sáng phía trước, bóng tối phía sau ẩn hiện trong màn sương mù, toả ra hơi thở âm u lạnh lẽo, giống như phía sau có một con quái thú đang há to miệng.

Tam Hòa lùi về phía sau vài bước, hoảng sợ xoay người, lại thấy trần nhà phía trước xuất hiện một gương mặt, lần này là gương mặt người đàn ông, cũng vặn vẹo như vậy.

Gương mặt này lớn hơn gương mặt trước, biểu cảm tràn đầy sự vui mừng, như thể rất phấn khích khi nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của anh ta, miệng khép khép mở mở không biết đang nói gì, dường như âm thanh không thể truyền tới chỗ anh ta được.

Quan sát trong chốc lát, Tam Hòa phát hiện hai gương mặt này có phần tương tự nhau, các đường nét trên gương mặt như được khắc ra từ một khuôn mẫu.

Anh ta siết tay, nắm chặt đèn pin, quyết định đến gần nhìn xem rốt cuộc gương mặt này đã xảy ra chuyện gì, ai ngờ đâu, anh ta chỉ vừa đến bên dưới thì gương mặt đó lại biến mất!

Dù đèn pin có rọi đến đâu cũng không thấy mặt, khi anh ta quay đầu nhìn lại, con đường vừa đi qua đã biến thành ngã rẽ.

Tam Hòa do dự đứng tại chỗ.

Nếu tiến về phía trước có lẽ sẽ đụng phải bộ da mặt kia, nhưng phía sau có nhiều ngã rẽ như vậy, anh ta phải lựa chọn thế nào mới có thể rời khỏi nơi này đây?

Thật lâu sau, anh ta chọn một trong số những ngã rẽ, né tránh con đường tối tăm, cắn răng tiến về phía trước, quyết định không quay đầu lại.

Ngay lúc anh ta bước lên ngã rẽ để quay trở về, gương mặt lại xuất hiện trên trần nhà.

Hai khuôn mặt đột nhiên từ trần nhà rơi xuống đất, giống như tờ giấy không có chút độ dày nào, đôi mắt trên hai gương mặt xoay tròn trợn ngược, miệng cười toe toét, như thể đang nở nụ cười cười nhạo vậy.

Một lát sau, hai gương mặt bắt đầu trượt trên mặt đất, tiến thẳng về phía ngã rẽ, bị bóng tối khuất lấp.

Tam Hòa chậm rãi đi trên đường, không biết điểm cuối là ở đâu, cảm giác như không thể tìm thấy bất cứ nơi nào quen thuộc, đèn pin cũng đã hết điện, trước mắt tối om, chỉ có thể dựa vào trực giác mà tiến về phía trước.

Tiếng bước chân che giấu những âm thanh nhỏ vụn.

Hai bộ da mặt trượt trên mặt đất, đến gần người phía trước, nương theo sức nhẹ bám vào quần áo, chậm rãi bò lên trên.

Tam Hòa mò mẫm đi đường, cảm thấy có điều gì đó không ổn, sao mặt lại ngứa vậy?

Anh ta đưa tay lên gãi mặt, lại đụng phải thứ gì đó lạnh băng, bàn tay chợt khựng lại, chợt thấy kinh hoàng, s0 soạng lần nữa thì anh ta phát hiện mình mở miệng nhưng lại phát ra tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ, anh ta trực tiếp dùng sức nắm lấy nó rồi ném mạnh xuống đất.

Hai bộ da mặt bị ném xuống đất, phát ra âm thanh bất mãn.

Tam Hòa cũng không dừng lại, bỏ chạy thật mau.

Không ngờ hai gương mặt này lại muốn sinh trưởng trên người anh ta!

Không biết bọn chúng bắt kịp từ khi nào, nếu vừa rồi động tác không nhanh, nói không chừng bây giờ đã bị chúng nó dính sát vào da mặt rồi.

Anh ta sợ tới mức ứa đầy mồ hôi lạnh, nếu gương mặt đó kề sát da mặt anh ta, chỉ sợ anh ta sẽ không còn là bản thân mà mình nữa, phải chăng thân thể sẽ bị hai gương mặt thao túng hay không?

Xem ra gương mặt đó không có thân thể cho nên mới muốn dán lên mặt anh ta.

Sợ hai gương mặt đuổi kịp, anh ta chạy như điên về phía trước, dù sao thì bây giờ cũng chưa đến điểm cuối, phía sau chắc chắn có đường, chỉ cần không để chúng đuổi kịp là được.

Hai gương mặt thấy anh ra bỏ chạy thì tốc độ trượt càng nhanh hơn, khoảng cách giữa bọn họ dần thu hẹp.

Ngay khi bọn chúng sắp đuổi kịp, phía trước đột nhiên xuất hiện một cái cửa sổ rất nhỏ, ánh trăng sáng ngời tiến vào, Tam Hòa như thấy được hy vọng, đột nhiên nhảy bật dậy mở tung cửa sổ ra, trực tiếp nhảy xuống hiên phơi đồ bên ngoài, sau đó dùng sức đóng cửa sổ.

Nương theo ánh trăng, anh ta nhìn thấy hai bộ da mặt đang gào thét ở bên dưới, nhanh chóng dính lên tấm kính, lớp da cọ xát vào mặt kính phát âm thanh chói tai, miệng khép khép mở mở chẳng biết đang nói gì.

Tam Hòa đưa mắt nhìn hiên phơi đồ vài lần, thấy được thứ gì đó, trước mắt anh ta ngời sáng, cầm lấy bật lửa đứng sững sờ tại chỗ vài giây, sau đó cắn răng đẩy cửa sổ ném vào trong.

Vài giây sau, nơi đó phát ra một tiếng động lớn, thủy tinh vụn vỡ, dưới ánh lửa lập lòe, hai bộ da mặt giống như gốm sứ bị nứt thành vô số vết nứt, viền da bị cháy đen, trong cơn đau buốt thống khổ, hai cái miệng kia hét to, phát ra những thanh âm chói tai khó nghe.

Bốn con mắt đồng thời trợn trừng nhìn Tam Hòa chòng chọc, tròng mắt như muốn phá vỡ khỏi trói buộc từ gương mặt, tốc độ rạn nứt khiến bọn chúng phải kêu to, lực chú ý nhanh chóng bị chuyển hướng.

Chỉ là, cùng lúc đó, tiếng nói chuyện nhỏ vụn tràn ra cùng tiếng thét chói tai, mơ hồ không rõ ràng.

Tam Hòa áp lên tấm kính vỡ nhìn hai khuôn mặt thống khổ vặn vẹo biến dạng, cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh.


Hai gương mặt nằm bẹp dí trên mặt đất, đôi mắt vốn tràn ngập ác ý đã nhắm chặt lại, miệng há to, da mặt hiện ra vô số vết nứt, mỗi vết nứt đều để lại một vệt đen, trải rộng khắp gương mặt, kinh khủng lạ thường.

Lúc anh ta đang chuẩn bị rời đi, dường như đá phải thứ gì đó, cúi đầu nhìn xuống.

Bốn con mắt lăn lóc dưới chân.



Sau khi rời khỏi căn biệt thự, Tam Hòa cảm thấy cuộc sống rất tươi sáng, kể từ đó, dường như không còn đêm đen, cả ngày đắm mình dưới ánh mặt trời.

Anh ta vốn tưởng rằng mình sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, chỉ là, không nghĩ tới từ đó về sau, anh ta lại bị thứ gì đó quấn lấy.

Tối nào mặt anh ta cũng ngứa ngáy, dù có gãi thế nào cũng không khỏi, soi gương lại không thấy gì bất thường, chỉ có dấu vết do mình gãi ra.

Buổi tối, khi đi ngủ, anh ta luôn cảm thấy cổ đau đau, nhưng hôm sau lại không có cảm giác gì cả, ngay cả một dấu vết nhỏ cũng không hề để lại.

Cho đến một đêm nọ, anh ta mò mẫm đi vệ sinh, gương phòng tắm ở bên ngoài, bởi vì bên ngoài có ánh sáng mỏng manh, lúc đi ngang qua chiếc gương, tình cờ liếc mắt nhìn vào đó đã khiến anh ta lập tức tỉnh ngủ.

Không ngờ mặt anh ta lại biến thành mặt phụ nữ!

Gương mặt của người phụ nữ trong biệt thự vẫn còn ở trên người anh ta, hốc mắt trống không nhìn vào trong gương, miệng mở ra cười khúc khích, nghe sởn tóc gáy.

Anh ta run rẩy bật đèn, gương mặt mình xuất hiện trong gương, dấu vết gãi trước đó vẫn còn, mọi thứ vừa rồi dường như chỉ là ảo giác.

Tam Hòa quan sát gương mặt mình nửa ngày, cắn răng nhắm mắt tắt đèn lần nữa, sau đó đột nhiên mở mắt ra, ánh trăng bên ngoài chiếu rọi vào, trong gương vẫn là khuôn mặt anh ta, không có chỗ nào khác thường.

Anh ta thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy trước kia mình quá sợ hãi nơi đó, tới mức bây giờ vẫn còn bóng ma, hai khuôn mặt kia bị nứt vỡ trong biệt thự rồi, sao có thể ở trên mặt anh ta được.

Anh ta lắc đầu trở về giường, vứt bỏ những suy nghĩ không tưởng ra khỏi tâm trí, chìm vào giấc ngủ.

Trong bóng đêm, hai bóng dáng dần hiện ra, nhìn chăm chú vào Tam Hòa đang ngủ say trên giường.

Một lúc lâu sau, một bóng dáng thấp bé trong đó vươn hai tay về phía cổ anh ta, bóp chặt!

Bóng ma dần tăng thêm sức lực, đôi tay siết chặt.

Tam Hòa đột nhiên tỉnh dậy, đúng lúc tấm rèm bị gió thổi bay, ánh trăng chiếu vào hai bóng ma, bay bay mù mịt mờ ảo trong suốt, gương mặt đang cười âm hiểm kia chẳng phải là hai gương mặt ở biệt thự đó hay sao?

Sao hai gương mặt đó lại đến đây, anh ấy ta giãy giụa, khua tay nhưng không chạm được thứ gì, mà cổ lại bị bóp chặt hơn, dần dần không thở nổi.

Hai tên này rõ ràng là yêu ma, anh ta không thể chạm vào đối phương, nhưng đối phương lại có thể chạm vào anh ta, mặt tìm được thân thể, chúng ghi hận hành vi lúc trước của anh ta nên mới tới trả thù!

Tam Hòa mất đi ý thức.



“Đây là giấc mơ của cậu?” Lục Hành Vân hỏi, giọng nói có phần run rẩy.

Cứ như xem phim kinh dị buổi tối vậy, Lục Hành Vân tự nhận mình không sợ gì cả, kết quả là bây giờ không dám đi vệ sinh, chỉ sợ lát nữa soi gương lại phát hiện ra một gương mặt phụ nữ.

Tam Hòa không hề ý thức được rằng bản thân mình đã dọa đến người khác, chỉ bình tĩnh uống nước, đáp: “Đúng vậy, cảm giác thế nào? Nếu là cậu, mấy năm qua đều mơ một giấc mơ như vậy, cậu sẽ làm gì?”

Bị hỏi đột ngột như vậy, Lục Hành Vân không kịp phản ứng.

Một lát sau, anh ấy mới trả lời: “Tôi sao có thể mơ thấy giấc mộng kinh khủng như vậy, sẽ không đâu.”

Từ nhỏ đến lớn, anh ấy chưa từng gặp ác mộng, có lẽ vì tâm tính tốt nên giấc mơ mà anh ấy gặp phải cũng tương đối bình thường, giấc mơ kỳ lạ nhất chính là giấc mơ được Cơ Thập Nhất giải mã trước đó.

Nếu đêm nào cũng bị quỷ đánh thức, sợ rằng anh ấy cũng bị suy nhược thần kinh từ lâu lắm rồi.

“Cũng đúng, sao cậu mơ thấy nó được.” Tam Hòa khẽ nói, “Trong mơ, gương mặt không còn là của tôi, mà đã bị người phụ nữ kia lấy mất, không thuộc về tôi nữa…”

Lục Hành Vân thấy anh ta càng nói càng khiếp sợ, chỉ đành khuyên nhủ: “Chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, mơ thấy ma quỷ rất bình thường, cậu đừng để trong lòng, lần sau trước khi đi ngủ hãy uống một ly sữa bò.”

Tam Hòa không nói lời nào, đối với Lục Hành Vân mà nói, đó chỉ là một giấc mộng, nhưng đối với anh ta mà nói, đây chính xác là chuyện đã xảy ra.

“Cậu nghỉ ngơi sớm một chút.” Tam Hòa đột nhiên đứng dậy, đặt cốc nước xuống rồi trở về phòng.

Đợi bóng dáng anh ta khuất dần sau cánh cửa, Lục Hành Vân lại nghĩ tới giấc mơ mà anh ta vừa kể, ngược lại càng nghĩ càng thông suốt, trong lòng cũng dâng lên cảm giác lạ kỳ.

Ngẫm nghĩ một chút, anh ấy vào danh bạ, tìm tên Cơ Thập Nhất.

- -----oOo------

*** 67 ***