Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Đăng vào: 12 tháng trước
CHƯƠNG 493
Nghe thấy cái tên này, Tống Vy trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc và vui mừng: “Hạ Bảo Châu? Cậu là Hạ Bảo Châu?”
Hạ Bảo Châu cũng là bạn cùng phòng đại học ở thành phố Giang của cô, giống với Hàn Thư, đều học khoa nghệ thuật.
Trong số bốn bạn cùng phòng, cô thân với Hạ Bảo Châu nhất. Năm đó như hình với bóng, chỉ là sau khi cô ra nước ngoài, không còn liên lạc nữa, không ngờ hôm nay lại gặp nhau.
“Đúng!” Hạ Bảo Châu gật đầu.
Tống Vy vui mừng đi tới, kéo tay cô ấy: “Đúng là cậu này, cậu thay đổi nhiều quá, còn cao lên như vậy nữa, tớ hoàn toàn không nhận ra cậu.”
“Đúng vậy.” Hạ Bảo Châu bật cười, cũng ôm lấy Tống Vy: “Đừng nói về tớ nữa, cậu cũng thay đổi rất nhiều mà, đẹp hơn rồi.”
Tống Vy được cô ấy khen có chút ngại ngùng, thích thú cười: “Giờ cậu đang là người mẫu à?”
“Ừ.” Hạ Bảo Châu gật đầu: “Làm người mẫu là ước mơ của tớ đấy.”
“Tốt quá, chúc mừng cậu.” Tống Vy mừng thay cô ấy.
Hạ Bảo Châu buông tay Tống Vy ra: “Thế cậu thì sao Vy Vy? Cậu làm nhà thiết kế thời trang rồi chứ?”
“Đương nhiên!” Tống Vy gật đầu.
“Tốt quá!” Hạ Bảo Châu vui mừng, ôm chầm lấy cô: “Vy Vy, sau này tớ nhất định sẽ diện thiết kế của cậu trên sàn catwalk.”
Tống Vy mỉm cười, đang định lên tiếng thì lại nghe thấy một giọng nữ vang lên, giọng điệu đầy vẻ khinh thường: “Một nhà thiết kế vô danh không có tác phẩm nổi tiếng nào thì có thể lên được sàn catwalk sao, không phải quá nực cười à?”
Nghe thấy lời cô gái nói, Tống Vy và Hạ Bảo Châu đồng thời nhíu mày.
Hạ Bảo Châu nhẹ nhàng đẩy Tống Vy ra, quay đầu nhìn về phía xe bus, nhìn cô gái đứng ở bậc trước cửa xe, lạnh lùng ghét bỏ nói: “Hàn Thư, cô không nói cũng không ai bảo cô câm đâu!”
Hàn Thư chậm rãi bước từ trên xe xuống: “Sao hả? Không phục sao? Tôi nói sai à? Tống Vy chỉ là một nhà thiết kế gà rừng vô danh, đây còn là bạn cô ta dạy tôi đấy, không có danh tiếng thì chính là gà rừng!”
“Cô…” Hạ Bảo Châu tức giận muốn dạy dỗ cô ta.
Tống Vy giữ chặt tay Hạ Bảo Châu, ngăn cô ấy lại, lắc đầu nói: “Được rồi Bảo Châu, cô ta muốn sủa thì cứ để cô ta sủa đi, chúng ta còn có thể ngăn cô ta không sủa sao?”
“Ha ha!” Hạ Bảo Châu bật cười nói: “Vy Vy cậu nói đúng, mặc kệ cô ta sủa đi.”
“Không sai.” Tống Vy liếc nhìn Hàn Thư, gật đầu.
Ban đầu Hàn Thư không hiểu ý họ nói, nhưng nghe thấy tiếng cười của Hạ Bảo Châu và những người mẫu khác xung quanh, lập tức hiểu ra.
“Cô dám chửi tôi là chó?” Hàn Thư nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với Tống Vy.
Tống Vy xua tay: “Đâu có, tôi chửi cô là chó khi nào?”
“Đúng vậy, Vy Vy đâu có nói gì, là bản thân cô tự nói mình là chó đấy.” Hạ Bảo Châu chắn trước người Tống Vy, cũng phụ họa nói.
Hàn Thư há hốc mồm nhưng không nói nên lời, tức đến mức đỏ mặt, ngực phập phồng kịch liệt: “Các người… các người…”
“Được rồi, các người mẫu tập hợp!” Lúc này, một nhân viên đứng cách đó không xa cầm còi, hô về phía bên này.
Nhóm người mẫu nghe vậy, sôi nổi đi tới.
Hàn Thư nắm chặt tay, hung tợn nhìn chằm chằm Tống Vy và Hạ Bảo Châu: “Các người đợi đó, tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu.”
CHƯƠNG 494
Tống Vy vỗ vai cô ấy: “Tớ thật sự không biết hai người cùng một công ty đấy, không sao, đợi sau này cậu nổi tiếng rồi là có thể cách xa cô ta.”
“Nổi tiếng đâu phải chuyện dễ đến vậy, trong nước có nhiều người mẫu thế, có mấy ai có thể vươn ra quốc tế, hầu như đều chụp tạp chí nhỏ trong nước thôi.” Hạ Bảo Châu cười khổ nói.
Ánh mắt Tống Vy thoáng động, không biết nghĩ tới điều gì, một lát sau, đưa một tấm danh thiếp cho cô ấy: “Đây là phương thức liên lạc của tớ.”
“Được, tớ nhận, hôm khác chúng ta lại nói chuyện, tớ đi trước đây, ngày mai còn phải ra nước ngoài huấn luyện nữa.” Hạ Bảo Châu chỉ về nơi tập hợp.
Tống Vy khẽ gật đầu: “Đi đi, tạm biệt!”
“Tạm biệt!” Hạ Bảo Châu vẫy tay, đi tới chỗ tập hợp.
Tống Vy nhìn cô ấy nhập vào hàng ngũ, lúc này mới đi về phía xe ở ven đường, lái xe rời đi.
Buổi tối, ăn cơm xong, Tống Vy về phòng sắp xếp hành lý.
Đường Hạo Tuấn vào phòng tắm rửa.
Khi anh tắm xong, lau tóc đi ra từ nhà tắm thì lập tức thấy cảnh tượng Tống Vy quỳ rạp trên mặt đất, cong mông lên, duỗi tay thò vào gầm giường.
Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng đi tới, dừng lại phía sau cô rồi nhìn xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm: “Em đang làm gì thế?”
Anh đột nhiên lên tiếng khiến Tống Vy giật mình, cả người đều hơi run lên.
Cô đụng phải mép giường, đau đến nỗi kêu lên thành tiếng, nước mắt cũng chảy ra.
Đường Hạo Tuấn biết là do mình, đôi mắt ánh lên vẻ áy náy, sau đó ngồi xổm xuống, kéo cô từ dưới gầm giường ra.
“Sao anh đi mà không có tiếng động gì thế?” Tống Vy ngồi khoanh chân dưới đất, che lại cái trán bị đau, ai oán nhìn người đàn ông.
Đôi môi mỏng của người đàn ông mấp máy: “Xin lỗi, để anh xem có sao không?”
Anh ngồi xổm xuống, nhấc tay cô ra.
Thấy một vết bầm trên cái trán trơn bóng của cô, sắc mặt Đường Hạo Tuấn lập tức ánh lên vẻ đau lòng.
“Có phải đỏ rồi không?” Tống Vy nhìn vẻ mặt anh, đại khái có thể đoán ra được tình hình trán mình.
Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng: “Đỏ rồi, để anh đi lấy thuốc.”
Dứt lời, anh đứng lên, đi ra khỏi phòng.
Tống Vy day day cái trán vẫn còn rất đau, sau đó nằm sấp người xuống, ghé sát vào gầm giường, lấy đồ vật ở dưới ra.
Làm xong những việc này, Đường Hạo Tuấn cũng quay lại.
Anh nhìn đầu tóc lộn xộn của cô cùng với dáng vẻ thở hổn hển, không khỏi nheo mắt lại: “Em lại chui vào gầm giường sao?”
Tống Vy có chút ngượng ngùng gật đầu.
Đường Hạo Tuấn đi tới, kéo cô lên từ mặt lên, để cô ngồi xuống mép giường: “Em chui vào gầm giường làm gì thế?”
“Nhặt đồ.” Tống Vy chỉ vào rương hành lý mở ra trên mặt đất: “Vừa rồi lúc em dọn đồ, có một thỏi son lăn vào gầm giường.”
Khóe mắt Đường Hạo Tuấn khẽ giật.
Thế nên, cô vất vả lâu như vậy, chỉ vì nhặt một thỏi son?