Chương 65: Anh Không Nỡ

Cô Vợ Bí Ẩn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sau khi dẫn Bạch Lăng Diệp lên phòng tổng giám đốc, Lục Hạo liền lập tức lui ra ngoài.

Hàn Trạch Dương đang có một cuộc họp online với đối tác nước ngoài, thấy Lục Hạo dẫn Bạch Lăng Diệp vào, anh chỉ dùng ánh mắt ra hiệu với Bạch Lăng Diệp để cô ngồi xuống sô pha đợi anh rồi lại tiếp tục làm việc.

Bạch Lăng Diệp mỉm cười đặt hộp cơm lên bàn sau đó ngồi xuống, thấy có mấy quyển sách trên bàn cô tiện tay cầm lấy, lật ra xem.

Sau khi Hàn Trạch Dương họp xong, tắt máy tính, ngoảnh lại đã thấy Bạch Lăng Diệp ngủ gục trên ghế sô pha từ lúc nào.

Anh mỉm cười đi về phía cô, nhìn cô nằm gọn trên chiếc ghế sô pha, trông cứ như một chú mèo nhỏ đáng yêu vậy.

Hàn Trạch Dương muốn đưa tay vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của cô nhưng thấy cô khẽ cau mày, anh liền dừng lại động tác, đi vào phòng nghỉ lấy chăn ra nhẹ nhàng đắp cho cô.

Nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu của cô, trong đầu Hàn Trạch Dương bỗng nảy ra một ý tưởng, anh lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh sau đó lặng lẽ đặt làm hình nền điện thoại.

Khi Bạch Lăng Diệp thức dậy thì đã gần hết giờ nghỉ trưa, cô cau mày nhìn người đàn ông ở phía đối diện: "Sao anh không gọi em?"

"Nhìn em ngủ đáng yêu quá, anh không nỡ đánh thức!"Hàn Trạch Dương thản nhiên trả lời.

Khuôn mặt của Bạch Lăng Diệp hơi phiếm hồng, cô cúi đầu nhìn đồ ăn trên bàn: "Nhưng mà, đồ ăn đều nguội cả rồi!"

"Không sao! Để anh đi hâm nóng lại! Em uống tạm chút sữa nóng đi!"

Nói xong Hàn Trạch Dương đưa cốc sữa tới trước mặt cô rồi cầm hộp cơm đi đến phòng pha trà, bên trong có lò vi sóng nên chỉ cần cho đồ ăn vào đó hâm lại một lát là được.

Khi Hàn Trạch Dương trở lại, Bạch Lăng Diệp đã nhanh chóng gấp chăn lại gọn gàng sau đó đem đi cất.

Hàn Trạch Dương mỉm cười đặt hộp cơm xuống trước mặt cô sau đó cả hai vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.

Vì đã quá giờ nghỉ trưa, vừa ăn xong, Bạch Lăng Diệp đã tức tốc quay trở lại bệnh viện, Hàn Trạch Dương muốn lái xe đưa cô đi nhưng Bạch Lăng Diệp lập tức từ chối, cô sợ làm phiền đến anh, hơn nữa là cô tự lái xe đến đây nên bây giờ phải lái xe trở về.

Hàn Trạch Dương chỉ đành tiễn cô đến cửa thang máy.

Vừa xuống đến sảnh chính, cô đụng ngay Hạ An An ở cửa thang máy.

Hạ An An liếc nhìn cô khẽ nói một câu: "Đồ hồ ly tinh!" sau đó ôm chồng tài liệu đi thẳng vào thang máy.

Bạch Lăng Diệp cũng chẳng để ý nhiều chỉ khẽ nhướng mày một cái liền rời đi.

...****************...

Thời gian cứ thế trôi đi, hôm nay đã là ngày giáng sinh, khắp đường phố được trang hoàng lộng lẫy dưới cái lạnh giá của thời tiết mùa đông.

Bạch Lăng Diệp vừa tan làm, cô đang nghĩ xem hôm nay nên tặng quà gì cho Hàn Trạch Dương.

Vì thời gian này quá bận rộn nên cô cũng không nhớ hôm nay là giáng sinh, nếu không phải hôm qua Vương Giai Kỳ gọi điện hỏi cô đã chuẩn bị quà gì chưa thì có lẽ cô cũng quên béng đi mất.

Bạch Lăng Diệp thở dài, cô lái xe đi tới một cửa hàng đồ lưu niệm ở góc phố nhỏ phía đông cạnh nhà hát.

Vừa bước vào cửa hàng đã thấy không khí cổ kính của nơi này, chắc hẳn cửa hàng này đã có từ rất lâu rồi.

Nhân viên niềm nở chào hỏi với cô, Bạch Lăng Diệp gật đầu đi xung quanh ngắm nhìn một vòng quanh cửa hàng, trên kệ có rất nhiều đồ vật được sắp xếp chỉnh tề.

Nhìn qua một vòng, cũng không thấy cái gì ưng ý cả, cô lại quay sang xem tủ kính bên cạnh, ánh mắt cô dừng lại trước chỗ bày ghim cài áo, cô liếc mắt liền nhìn trúng chiếc ghim cài hình lá kim bằng vàng nằm trong hộp kính, cô cảm thấy chiếc ghim cài áo này rất phù hợp với khí chất của Hàn Trạch Dương.

Không do dự nữa cô liền chọn mua nó, nhân viên bán hàng liền nhanh chóng gói lại giúp cô.

Bạch Lăng Diệp lại nhìn thêm một chút, cô cũng nên chọn quà cho mọi người nữa.

Sau một hồi chọn lựa kỹ càng, cuối cùng cô cũng chọn được những món quà vừa ý.

Cô chọn cho mẹ cô một đôi găng tay len, chọn cho mẹ của Hàn Trạch Dương một chiếc khăn quàng cổ, chọn cho tiểu Hiên một chiếc bút máy.

Sau khi nhân viên bán hàng thanh toán, Bạch Lăng Diệp liền xách đồ đi ra ngoài, đúng lúc này điện thoại của cô vang lên.

"Alo, Trạch Dương!"

"Em tan làm chưa? Anh tới đón em!"

"Không cần đâu! Em tan làm rồi! Đang trên đường về!"

"Ừm!"

"A!" Bạch Lăng Diệp vô tình va phải một cô gái ở cửa ra vào của cửa hàng, cô vội vã nói: "Xin lỗi cô có sao không?"

Cô gái kia không nói gì chỉ lắc đầu.

"Có chuyện gì vậy?" Hàn Trạch Dương vừa nghe tiếng kêu của cô liền vội vàng hỏi.

"Không có gì! Em cúp máy trước đây! Lát gặp!" Nói xong cô liền cúp máy.

Hàn Trạch Dương bên này còn đang định nói gì đó thì đã không kịp nữa.

"Xin lỗi, cô không sao chứ? Vừa rồi là lỗi của tôi!"

"Tôi không sao!" Cô gái mỉm cười đáp lại.

"Vậy được, vậy tôi đi trước đây! Thành thật xin lỗi cô!" Bạch Lăng Diệp nói xong liền quay người rời đi, vừa rồi cô vội vã cúp điện thoại, không biết Hàn Trạch Dương có giận cô không nữa.