Chương 13: Tôi Đợi Cô Dưới Lầu

Cô Vợ Bí Ẩn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sáng hôm sau, Bạch Lăng Diệp thức dậy, đang ăn sáng, cô nhận được tin nhắn, là Hàn Trạch Dương nhắn cho cô: "Tôi đợi cô dưới lầu!"

Vừa đọc được tin nhắn, Bạch Lăng Diệp đang liền chạy tới ban công phòng khách ngó xuống dưới, cô thấy Hàn Trạch Dương đang đứng cạnh xe đợi cô.

Bạch Lăng Diệp vội vã chạy tới bàn cầm cốc sữa nhanh chóng uống hết sau đó chào tạm biệt mẹ rồi ra khỏi nhà, nhanh đến nỗi, Bạch Tuấn Hiên và Hạ Mộng Di vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Bạch Tuấn Hiên đứng dậy, đi tới ban công nhìn xuống, thấy cô bước lên xe Hàn Trạch Dương thì đã biết vì sao chị gái lại đi nhanh như vậy.

Cậu đi tới bàn dùng nốt bữa sáng sau đó cũng tạm biệt mẹ rồi đi học.

Bạch Lăng Diệp sau khi lên xe thì ngồi một chỗ bấm điện thoại, cô đang tìm địa điểm để mở cửa hàng hoa cho mẹ.

Hàn Trạch Dương nhìn thấy cô đang tìm kiếm địa điểm thì chợt hỏi: "Cô muốn mở cửa hàng sao?"

"Hả?" Bạch Lăng Diệp giật mình hả một tiếng, sau đó mới phản ứng lại mà đáp: "Ừ, tôi đang muốn tìm một chỗ để mở cửa hàng hoa giúp mẹ tôi!"

"Thật trùng hợp, chỗ của bạn tôi gần đây có cho thuê, rất thích hợp để mở cửa hàng, để bữa nào tôi đưa cô đi xem được chứ?"

"Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi, để bữa nào tôi sắp xếp được thời gian rồi tôi sẽ báo với anh!" Bạch Lăng Diệp vui mừng nói. Cô còn đang đau đầu vì chuyện tìm địa điểm, thật không ngờ anh lại giúp cô giải quyết luôn rồi.

Rất nhanh, xe liền tới bệnh viện, Hàn trạch Dương bảo cô vào trong trước vì anh còn phải đi đỗ xe.

Bạch Lăng Diệp gật đầu chào anh sau đó đi vào trong. Công việc của ngày hôm nay cũng khá nhiều, hơn nữa hôm nay cô còn nhận một ca phẫu thuật đến quá trưa mới xong.

Bạch Lăng Diệp uể oải bước ra khỏi phòng phẫu thuật, cô tiến bước về phía phòng làm việc, đang định thay đồ để đi ăn trưa thì cô lại bất ngờ khi thấy có người ở trong phòng làm việc của mình.

Người đó là Hàn Trạch Dương, thấy cô vào, Hàn Trạch Dương liền đứng dậy sau đó nhìn cô nói: "Nghe Hạo Thiên nói, cô vừa làm phẫu thuật xong, chắc hẳn là chưa ăn trưa đi? Mẹ tôi có bảo tôi mang chút đồ ăn cho cô, cô mau ăn đi!"

Bạch Lăng Diệp nhìn hộp cơm để trên bàn sau đó nhìn anh: "Cho tôi sao?"

"Đúng vậy, mẹ tôi nói phải cảm ơn cô, hơn nữa bà ấy cũng rất thích cô, nghe nói cô chưa ăn trưa, bà liền bảo tôi mang cơm tới cho cô!" Hàn Trạch Dương nói.

"Vậy anh giúp tôi chuyển lời cảm ơn đến bác gái!" Bạch Lăng Diệp ngại ngùng nói sau đó đi tới ngồi xuống ghế, mở hộp cơm ra.

"Anh còn chuyện gì nữa sao?" Thấy Hàn Trạch Dương vẫn còn ở đây, Bạch Lăng Diệp vừa cầm đũa lên liền bỏ xuống ngẩng đầu nhìn anh.

"Ừ, mấy ngày nay tôi có chút việc phải tới công ty để xử lý, vì vậy tôi mong cô khi nào có thời gian rảnh có thể tới trò chuyện với mẹ tôi được không? Để bà ấy ở một mình tôi không yên tâm!" Hàn Trạch Dương vốn muốn thuê hộ lý tới chăm sóc cho Trần Nhã Tịnh, nhưng bà nhất quyết không chịu, mẹ anh vốn là người có tính tiết kiệm, mặc dù anh kiếm được rất nhiều tiền nhưng bà lại không muốn lãng phí, anh chỉ có thể nhờ cô thường xuyên tới nói chuyện với bà thôi.

"Được, anh yên tâm đi, khi nào có thời gian rảnh, tôi sẽ tới trò chuyện với bác ấy!" Bạch Lăng Diệp mỉm cười nói.

"Cảm ơn cô, vậy tôi ra ngoài trước đây, cô ăn ngon miệng!" Hàn Trạch Dương nói xong liền đi ra ngoài.

Bạch Lăng Diệp lúc này mới lại cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.

Buổi chiều, Bạch Lăng Diệp có ghé qua phòng bệnh thăm Trần Nhã Tịnh, Hàn Trạch Dương đã trở về công ty.

Vừa vào cửa, cô đã cười nói: "Bác gái, bác đã cảm thấy khỏe hơn chưa ạ?"

"Bác thấy khỏe hơn rất nhiều rồi, con đến thăm bác sao, nào, mau tới đây ngồi đi!" Trần Nhã Tịnh thấy cô đến thì niềm nở vẫy vẫy tay với cô.

"Vâng, con thấy sắc mặt bác đã hồng hào hơn rất nhiều rồi, bác nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa là có thể xuất viện rồi!"

"Thật sao? Bác sắp được xuất viện rồi sao? Ở đây quá buồn chán, bác muốn mau chóng về nhà chút!" Trần Nhã Tịnh nghe tin này thì vui vẻ hỏi lại.

"Vâng, nếu bác nghỉ ngơi tốt thì vài ngày nữa, con sẽ cho bác xuất viện! À phải rồi, cảm ơn bác vì hộp cơm trưa nay của con, nó rất ngon đấy ạ!"

"Hộp cơm?" Trần Nhã Tịnh ngơ ngác hỏi lại.

"Vâng, là hộp cơm trưa nay bác nhờ anh Hàn đưa tới cho con đó ạ!" Bạch Lăng Diệp thấy bà ngơ ngác thì nói rõ hơn.

"À, à, là hộp cơm trưa nay, bác nhớ ra rồi, con thích là tốt rồi!" Trần Nhã Tịnh mỉm cười nói, trong lòng bà thì đang mắng thầm Hàn Trạch Dương, cái thằng con của bà đúng là, mang cơm cho người ta thì thôi đi, sao còn phải dùng danh nghĩa của bà làm gì chứ? Tự nó làm cơm mang cho người ta, lại nói là bà nhờ nó đưa tới? Đây là phương pháp theo đuổi gì vậy hả?