Chương 10: Con Có Bạn Trai Chưa?

Cô Vợ Bí Ẩn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lăng Hạo Thiên vào phòng, nhìn Hàn Trạch Dương đang ngồi ở cạnh giường gọt táo sau đó quay sang nhìn Trần Nhã Tịnh đang nằm trên giường nói: "Dì Trần, dì thấy đã khỏe hơn chưa? Dì xem con dẫn ai tới thăm dì này!"

Anh vừa nói xong thì Bạch Lăng Diệp liền bước vào, từ lúc cô bước vào thì ánh mắt của Hàn Trạch Dương luôn để ở trên người cô, đây là lần đầu tiên anh thấy cô mặc áo blouse, bộ đồ này khiến cô trở nên nghiêm túc và tự tin hơn so với thường ngày.

"Dì Trần, vị này chính là bác sĩ Bạch, người mà hôm qua con đã nói với dì đó!" Lăng Hạo Thiên lên tiếng giới thiệu.

"Chào bác, con là Bạch Lăng Diệp, hôm nay bác thấy sức khỏe thế nào rồi ạ?" Bạch Lăng Diệp lễ phép chào hỏi sau đó hỏi thăm tình hình sức khỏe của bà.

"A, con chính là bác sĩ đã làm phẫu thuật giúp bác sao? Cảm ơn con, bác đã thấy khỏe hơn rất nhiều rồi, nào con mau lại đây ngồi đi!" Nói rồi, bà quay sang nhìn Hàn Trạch Dương nói: "Trạch Dương, mau lấy ghế cho bác sĩ Bạch ngồi đi!"

Hàn Trạch Dương bị mẹ mình gọi tên liền đứng dậy nhường chỗ cho Bạch Lăng Diệp rồi nói: "Vậy hai người nói chuyện, con đi mua nước cho hai người!"

Hàn Trạch Dương nói xong liền kéo theo Lăng Hạo Thiên rời khỏi phòng.

"Cái thằng này, sao tự dưng lại chạy đi vậy chứ, không phải trong phòng cũng có nước sao?" Trần Nhã Tịnh nhìn cánh cửa rồi nói. Sau đó bà quay lại nhìn Bạch Lăng Diệp cười nói: "Thôi kệ chúng nó đi, nào con mau lại đây trò chuyện với bác đi, mấy ngày nằm viện, không có ai để nói chuyện, bác thấy buồn chán chết đi được!" Không hiểu sao, bà vừa thấy cô gái này liền thấy thích, không nhịn được mà muốn trò chuyện với cô.

Bạch Lăng Diệp mỉm cười: "Không phải còn có anh Hàn ở đây cùng với bác sao?"

"Ai da, con đừng nhắc tới nó nữa, cái thằng con này của bác, suốt ngày chỉ ngồi một chỗ, nói chuyện với nó thì nói được mấy câu cơ chứ?" Trần Nhã Tịnh thở dài rồi nói tiếp: "Mà bác phải cảm ơn con vì con đã chữa bệnh cho bác, nếu không có con thì chắc bác cũng không thể sống được bao lâu nữa!"

"Ấy, bác nói gì vậy chứ, bây giờ chẳng phải sức khỏe của bác đã tốt rồi sao? Hơn nữa bác cũng không cần phải cảm ơn con đâu, đây là trách nhiệm của con mà, hơn nữa con là được sự nhờ vả của anh Hàn, hơn nữa anh ấy cũng đã cảm ơn con rồi!" Bạch Lăng Diệp vội vàng nói.

"À phải rồi, con với Trạch Dương nhà bác có quen nhau sao?" Trần Nhã Tịnh đột nhiên nhớ ra gì đó liền hỏi.

"Thực ra thì bọn con cũng không tính là quen biết, con vừa mới trở về nước hai ngày, hơn nữa nhà con ở ngay cạnh nhà bác nên con mới biết anh Hàn."

"Hóa ra là vậy! Vậy sau này khi bác xuất viện, con nhớ thường xuyên sang nhà bác, một mình bác ở nhà cảm thấy rất buồn chán!" Trần Nhã Tịnh vui vẻ nói.

"Vâng con sẽ thường xuyên qua chơi, ở nhà mẹ con cũng như vậy, nhà có ba mẹ con mà con với em trai đều thường xuyên không ở nhà, nên bà ấy cũng cảm thấy buồn chán." Bạch Lăng Diệp nói, dường như đối với bà, cô không có cảm giác bài xích như đối với người lạ, cảm giác như đang nói chuyện với mẹ mình vậy. Chắc có lẽ do bà cũng trạc tuổi mẹ cô hơn nữa cũng có hoàn cảnh gần giống với mẹ cô.

"Vậy sau này có thể nói mẹ con thường xuyên tới chơi cùng bác, dù sao hai bà già nói chuyện với nhau cũng sẽ vui hơn mà!" Trần Nhã Tịnh vui vẻ nói sau đó hỏi: "Mà Lăng Diệp này, con mới trở về nước phải không? Vậy con đã có bạn trai chưa?"

Bạch Lăng Diệp bị bà hỏi thì có hơi ngại ngùng trả lời: "Vâng con mới trở về, trước mắt thì vẫn chưa có ạ!"

"Vậy con thấy Trạch Dương nhà bác như thế nào?" Vừa nghe cô nói chưa có bạn trai, Trần Nhã Tịnh liền vui vẻ hơn lại tiếp tục hỏi. Vừa nãy lúc cô gái này bước vào, ánh mắt con trai bà cứ dán trên người cô, bà làm sao mà không biết tâm ý của con trai cho được. Nếu có thể bà cũng muốn giúp con trai bà một chút. Qua nói chuyện, bà cảm nhận được cô gái này thực sự rất tốt, nếu có thể trở thành con dâu của bà thì còn gì bằng chứ.

Bạch Lăng Diệp không biết nên trả lời như thế nào, cô biết ý của bà, nhưng cô cũng không biết mình có thích Hàn Trạch Dương hay không, cô chỉ cảm thấy mình không có ghét anh.

Bạch Lăng Diệp ngại ngùng nói: "Anh Hàn quả thực là một người rất tốt ạ!"

"Chỉ có vậy thôi sao? Vậy con thấy tính cách của nó như thế nào? vẻ ngoài thì sao?" Trần Nhã Tịnh lại hỏi liên tục, bà muốn biết cô gái này nghĩ sao về con trai bà.

"Con......" Bạch Lăng Diệp không biết nên trả lời như thế nào.

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Hàn Trạch Dương từ bên ngoài xách một túi nước đi vào rồi đi tới cạnh giường của Trần Nhã Tịnh nói: "Mẹ, hai người nói chuyện đã lâu, chắc cũng khát rồi, mẹ uống chút nước rồi mau nằm xuống nghỉ ngơi chút đi."

Bạch Lăng Diệp cũng nhanh chóng phụ họa theo, "Đúng vậy, bác gái, chúng ta nói chuyện đã lâu, chắc bác cũng đã mệt mỏi rồi, con còn có việc, con xin phép ra ngoài trước!" nói xong Bạch Lăng Diệp quay sang nói với Hàn Trạch Dương: "Anh Hàn, vậy anh giúp mẹ anh nghỉ ngơi đi, tôi xin phép đi trước!"

Hàn Trạch Dương gật gật đầu, sau đó dìu Trần Nhã Tịnh nằm xuống.