Chương 134: Quyền quản gia

Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vốn dĩ tâm trạng của Ninh Như Ngọc không tốt, lại nghe bà ta nói lời khiêu khích như này thì càng không vui, học dáng vẻ lạnh lùng của Hoắc Viễn Hành mà liếc mắt nhìn bà ta một cái, quay đầu không thèm để ý tới bà ta, đầu tiên đi tiếp về phía trước thỉnh an lão phu nhân Khương thị, cười ngọt ngào, nói: “Tổ mẫu, Đình Đình thỉnh an tổ mẫu, buổi sáng hôm nay, Minh Tông có việc nên ra ngoài từ sớm, tôn tức tiễn chàng rồi mới tới đây, vì vậy đến muộn một chút, để tổ mẫu chờ lâu rồi, tổ mẫu sẽ không giận tôn tức chứ?”

Lão phu nhân Khương thị nghe vậy thì quét mắt nhìn Đường thị bên cạnh, trong ánh mắt tràn ngập ý cảnh cáo, quay đầu lại cười với Ninh Như Ngọc: “Đây cũng không phải việc to tát gì, chỉ muộn một lát mà thôi, sao tổ mẫu lại tức giân chứ? Minh Tông cũng thật là, tại sao vừa thành thân đã chạy ra ngoài rồi, vất vả cho cháu rồi, mau tới đây với tổ mẫu, để tổ mẫu nhìn xem.”

“Cảm ơn tổ mẫu.” Ninh Như Ngọc hành lễ với lão phu nhân Khương thị, bước nhanh đi ra phía trước, được lão phu nhân Khương thị lôi kéo ngồi xuống giường.

Đường thị thấy thế thì tức giận muốn chết, bà ta vốn là muốn mượn cớ Ninh Như Ngọc tới muộn để làm mất mặt nàng, lại không ngờ bởi vì Ninh Như Ngọc tiễn Hoắc Viễn Hành ra cửa nên mới tới muộn, nàng nói như vậy, ngược lại khiến bà ta có vẻ hà khắc, cố ý khó xử con cháu, còn khiến lão phu nhân Khương thị nhớ một bút cho bà ta, thật đúng là tự vác đá nện vào chân mình.

Trong khi Đường thị tức giận đến muốn chết thì Ninh Như Ngọc trộm ngó bà ta một cái, cảm thấy rất buồn cười, tiếp tục cười dỗ dành lão phu nhân Khương thị vui vẻ.

Trong lòng lão phu nhân Khương thị rất cao hứng, lập tức ra một quyết định lớn, bà nói với Đường thị: “Nhị tức phụ, mấy năm nay thân thể ta không tốt, khiến ngươi phải giúp đỡ Minh Tông quản việc nhà trong phủ Vũ An Hầu, ngươi quản ngần ấy năm, thật sự vất vả cho ngươi rồi, hiện tại tức phụ của Minh Tông đã vào cửa, cũng nên học việc quản gia, dù sao về sau phủ Vũ An Hầu cũng nên giao cho hai người bọn họ, vậy ngươi sửa sang lại sổ sách một chút rồi giao cho tức phụ của Minh Tông đi.”

Đường thị nghe nững lời này thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía lão phu nhân Khương thị, hai tròng mắt trợn to lộ ra vẻ khiếp sợ, trong lòng kinh hoảng mà thống khổ gào thét, đến đến, việc bà ta sợ hãi rốt cuộc cũng đến rồi, bà ta biết ngay mà, chỉ cần Ninh Như Ngọc vào cửa lớn của phủ Vũ An Hầu, ngày lành của bà ta cũng kết thúc, một khi giao quyền quản gia ra thì bà ta triệt triệt để để biến thành người rảnh rỗi, việc bà ta muốn làm, việc bà ta lấy được chỗ tốt ở giữa đã không cánh mà bay, chắp tay dâng người.

Không, không được, bà ta không muốn, vì sao bà ta phải nhường chỗ tốt cho người khác, Ninh Như Ngọc chỉ là một nha đầu mới lớn không hiểu sự đời, cái gì cũng không biết, nàng ta dựa vào cái gì mà tranh đấu với bà ta, bà ta không giao, kiên quyết không giao.

Đường thị nói: “Nương, không phải ta nói quá, nhưng tức phụ của Minh Tông vừa mới gả vào hầu phủ không tới hai ngày, người trong phủ còn chưa nhớ hết mặt, cũng không biết tình huống trong phủ, từ trong ra ngoài có vô số việc cần lui tới, hiện tại để nàng quản gia, chỉ sợ có chút không ổn, vạn nhất xảy ra sai lầm thì làm như thế nào?” Ẩn ý chính là Ninh Như Ngọc làm sao có thể quản gia được, vẫn không nên để nàng quản, tiếp tục để bà ta quản gia không phải tốt hơn sao.

Lão phu nhân Khương thị trầm mặt nói: “Năm đó ngươi mới gả vào hầu phủ, không phải cũng không biết gì đó sao? Ngươi không có trưởng tẩu, ta liền giao việc quản gia cho ngươi, cũng là ta tay cầm tay dạy ngươi. Hiện tại tức phụ của Minh Tông vào cửa, nàng là Hầu phu nhân danh chính ngôn thuận của phủ Vũ An Hầu, quản gia là việc đương nhiên, hiện tại không quản, học sẽ biết, người mới chưa quen tay có chỗ nào chưa biết, không phải còn có ngươi ở bên cạnh nhìn sao? Ngươi giúp nàng nhiều hơn một chút, dạy bảo nàng, có chỗ nào không thỏa đáng thì ngươi làm bù một chút, ta không tin còn không quản được một cái hầu phủ.”

Lời này nói có chút nghiêm trọng, hung hăng mà trách mắng Đường thị một trận, nói cho bà ta biết đừng nghĩ linh tinh, phủ Vũ An Hầu chính là của Hoắc Viễn Hành và Ninh Như Ngọc, bà ta đừng suốt ngày tính kế lăn đi lộn lại, thà rằng giúp đỡ Ninh Như Ngọc còn hơn, về sau bọn họ nể tình cũ, sẽ không bạc đãi bà ta.

Đáng tiếc Đường thị căn bản không nghĩ ra điểm này, không hề muốn giao lại quyền quản gia, nói: “Việc quản gia đâu có dễ dàng như vậy, vạn nhất xảy ra sai……”

“Ngươi nói thẳng xem ngươi có đồng ý không?” Sắc mặt của lão phu nhân Khương thị trở nên rất khó coi, ngữ khí cũng căng cứng lên, dáng vẻ lười dong dài với Đường thị.

Đường thị ngẩn người, nhìn thái độ này của lão phu nhân Khương thị, chính là mặc kệ bà ta có đồng ý hay không, đều phải giao quyền quyển gia ra!

Đường thị nhanh chóng suy tư cân nhắc một chút, cảm thấy bây giờ mà cứng đối cứng với lão phu nhân Khương thị thì không phải là hành động sáng suốt, lập tức đổi miệng nói: “Chút nữa ta trở về sẽ chuẩn bị đồ đưa tới Sùng An Đường.”

“Vậy ngươi đi đi.” Lão phu nhân Khương thị vẫy vẫy tay đuổi Đường thị đi.

Khi Đường thị rời đi, lão phu nhân Khương thị cười với Ninh Như Ngọc: “Về sau cháu quản gia, có cái gì không hiểu thì có thể tới hỏi ta.”

Ninh Như Ngọc gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Tôn tức đã biết, cảm ơn tổ mẫu, có chỗ nào không hiểu, tôn tức nhất định sẽ tới hỏi người, đến lúc đó tổ mẫu đừng chê tôn tức phiền là được.”

“Đứa nhỏ ngốc, ta còn ước gì cháu tới làm phiền ta đấy!” Lão phu nhân Khương thị cười nói, vẻ mặt từ ái ôn hòa.

Đời trước Ninh Như Ngọc đã từng quản của hồi môn của chính mình, còn quản rất tốt, tiền lời một năm sau cao hơn năm trước, đời trước nàng đi theo Từ thị, Từ thị cũng đã dạy nàng quản gia, cuối cùng nàng còn làm tốt hơn cả Từ thị, khi nàng còn ở thư viện Đức Nhã dành cho nữ tử, cũng được dạy rất nhiều tri thức về phương diện này, quản gia không khó, bởi vì có ký ức đời trước, Ninh Như Ngọc cũng có hiểu biết tương đối về phủ Vũ An Hầu, hiện tại phải quản gia hẳn cũng không thể làm khó được nàng.

Khi thỉnh an lão phu nhân Khương thị xong, Ninh Như Ngọc quay lại Sùng An Đường.

Sau khi vào nhà, Ninh Như Ngọc ngồi ở trên giường nhớ lại mọi việc một lượt, buổi sáng nàng không có tâm trạng dùng bữa, Bích Hà đi lên hỏi nàng muốn ăn cái gì, Ninh Như Ngọc nghĩ một chút, bảo các nàng mang một bát cháo gạo kê lên.

Ninh Như Ngọc uống cháo gạo kê, nói với Bích Hà nói: “Đi mời Trần ma ma lại đây một chuyến.”

Bích Hà trả lời một tiếng rồi đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã dẫn theo Trần ma ma tới đây, Trần ma ma tiến vào, cười hành lễ với Ninh Như Ngọc: “Nô tỳ thỉnh an phu nhân.”

“Trần ma ma, mau ngồi đi.” Ninh Như Ngọc miễn lễ cho bà, bảo Bích Hà bưng ghế lại đây cho bà ngồi.

Trần ma ma chối từ một chút rồi mới ngồi xuống, chẳng qua vẫn tuân theo lễ nghĩa, chỉ ngồi non nửa trên ghế, nói: “Không biết phu nhân gọi nô tỳ tới đây là có chuyện gì?”

Ninh Như Ngọc nhíu mày nói: “Ta gặp một ít việc khó nghĩ, hôm nay đi thỉnh an lão phu nhân, lão phu nhân giao việc quản gia cho ta, đã bảo Nhị thẩm trở về sửa sang lại sổ sách rồi đưa lại đây cho ta, nhưng trước đó ta chưa từng quản việc trong hầu phủ, hầu phủ đông người, quan hệ lui tới giao tiếp ở bên ngoài cũng nhiều, ta sợ ta làm không tốt. Nhưng ma ma là người làm lâu năm ở hầu phủ, biết nhiều, hiểu nhiều hơn so với ta, mong ma ma chỉ dạy ta.”

Trần ma ma nói: “Phu nhân khiêm tốn rồi, phu nhân là người tài giỏi nhiều mặt, quản lý một cái hầu phủ thì không thành vấn đề, trước đây Hầu Gia đã dặn dò nô tỳ, hết thảy đều nghe phu nhân sắp xếp. Nếu nô tỳ giúp được việc gì thì nô tỳ nhất định sẽ biết gì nói nấy, tuyệt không giấu giếm nửa lời.”

Có những lời này của Trần ma ma, Ninh Như Ngọc lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng nói: “Vậy cảm ơn ma ma.”

Trần ma ma vội nói: “Phu nhân quá khách sáo rồi, đây đều là việc mà nô tỳ nên làm.”

Sau đó, Ninh Như Ngọc nói thêm vài chuyện với Trần ma ma, hỏi một số việc trong phủ, Trần ma ma đều trả lời rõ ràng từng chuyện, ngay cả có những việc mà Ninh Như Ngọc không hỏi, nhưng Trần ma ma cảm thấy đây là việc quan trọng thì cũng đều tinh tế nói ra một cách kỹ càng tỉ mỉ, khiến trong lòng nàng hiểu biết đại cục, không đến mức không biết cái gì.

Cuối cùng, Ninh Như Ngọc phát sầu nói: “Ta thấy dáng vẻ của Nhị thẩm tựa hồ cũng không muốn giao việc quản gia cho ta, khi bà ấy rời đi, vẻ mặt rất không vui.”

Trần ma ma nghe xong, an ủi Ninh Như Ngọc: “Phu nhân không cần phải buồn lo vì người khác, việc quản gia là do lão phu nhân sắp xếp, cho dù Nhị phu nhân có ý kiến, đó là do bà ta có tâm tư không trong sáng, phu nhân không cần để ở trong lòng, chỉ cần làm tốt việc của mình là được, Hầu Gia nhất định sẽ giúp người.”

Ninh Như Ngọc nghe vậy thì mỉm cười: “Ma ma nói đúng, vậy ta an tâm rồi.”

Trần ma ma nói rất đúng ý với Ninh Như Ngọc, chỉ cần Hoắc Viễn Hành đứng về phía nàng, nàng không có gì phải lo sợ, nơi này là phủ Vũ An Hầu, Hoắc Viễn Hành đường đường chính chính là Vũ An Hầu, nàng là Vũ An Hầu phu nhân, nơi này chính là nhà của bọn họ, nàng cần thiết phải làm tốt việc quản gia này.

Bên này Ninh Như Ngọc thầm nghĩ phải quản gia thật tốt, nhưng Đường thị bên kia lại hận không thể cho nàng thêm phiền phức, tốt nhất là nàng quản không được cái nhà này mới tốt.

Đường thị đang giận dữ ngồi trên ghế, nhìn các quản sự giao nộp thẻ bài và sổ sách, đồ vật bày đầy trên bàn, bà ta không hề muốn giao ra một chút nào, từ cái nhìn của bà ta, giao ra việc quản gia mà bà ta phải vất vả làm nhiều năm như vậy chính là làm áo cưới cho người khác, trong lòng cực kì khó chịu.

“Ninh Như Ngọc vừa gả vào phủ đã muốn quản gia, đã muốn đoạt đồ vật trong tay ta, quả thật là khinh người quá đáng!” Đường thị nặng nề nện một quyền lên mặt bàn, đôi mắt trợn lên, dường như sắp phun ra lửa.

Tô ma ma nói: “Nhị phu nhân, người đừng gấp, không bằng chúng ta cứ làm như lúc trước đã thương lượng tốt, lão phu nhân bảo ngài giao sổ sách cho nàng ta, chúng ta cứ giao cho nàng ta, trong phủ dây dưa rễ má không đơn giản, tới tới lui lui rườm rà như vậy, nàng ta chỉ là một nha đầu mới lớn thì có thể biết cái gì, tùy thời đều có thể phạm lỗi, một lần hai lần thì không sao, nếu ngày nào đó có lỗi lớn, người nói sẽ như thế nào? Đến lúc đó chúng ta thêm mắm dặm muối, lão phu nhân còn có thể để nàng ta tiếp tục quản gia ư?”

Làm sao mà Đường thị không hiểu đạo lý này, chính vì bà ta nghĩ tới việc không thể cứng đối cứng với lão phu nhân nên mới quyết định nhịn xuống cơn tức này, đầu tiên giả vờ đồng ý giao ra việc quản gia, sau đó âm thầm gây khó dễ cho Ninh Như Ngọc, chỉ cần Ninh Như Ngọc không xử lý tốt mọi việc trong phủ, tất nhiên nàng ta không thể tiếp tục quản gia, đến lúc đó quyền quản gia vẫn nằm trong tay bà ta.

“Vậy đem mọi thứ sang cho nàng ta đi.” Đường thị nói: “Ta nhớ rõ mấy ngày nữa chính là đại thọ 60 tuổi của Dương lão thái quân, năm trước chúng ta lui tới rất nhiều với Dương phủ, lúc này nhất định sẽ phải tặng lễ mừng thọ, tặng lễ vật chính là một môn học vấn quan trọng, nếu đưa sai, chắc chắn sẽ bị mất mặt, Tô ma ma, ngươi ửa sang lại danh mục quà tặng rồi hãy đưa qua cho nàng ta, lần này nàng ta quản gia, ta muốn nhìn xem nàng ta định chuẩn bị tặng lễ như thế nào?”

“Đúng vậy.” Tô ma ma nhanh chóng trả lời một tiếng, trên khóe mắt đuôi lông mày đều lộ ra dáng vẻ hưng phấn.

Một canh giờ sau, Tô ma ma đưa một danh sách quà tặng “mới”, còn có sổ sách, thẻ bài tới Sùng An Đường.