Chương 132: Có người chờ chàng trở về dưới ánh đèn

Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Từ thị thương tiếc ôm lấy Ninh Như Ngọc, nói: “Con sống tốt thì tốt rồi, gả đến nhà người khác khẳng định không thể so với ở trong nhà mình, nhưng bị ủy khuất cũng không cần nhẫn nhịn, có chuyện gì thì nhất định phải nói cho cha nương biết, nương và cha của con chắc chắn sẽ luôn che chở bảo vệ con.”

“Cảm ơn nương, con biết, con sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, nương cứ yên tâm đi.” Ninh Như Ngọc cảm động không thôi, đời trước chính vì nàng không có người nhà mẹ đẻ che chở trong bất kì tình huống nào nên Đường thị mới bắt nạt nàng như vậy, đời này sẽ không bao giờ xảy ra những chuyện kia nữa, nàng có cha mẹ thương yêu, có phu quân hướng về nàng, những thiệt thòi đã từng phải chịu đựng, nàng tuyệt đối sẽ không nhận không.

Thời tiết oi bức, mặt trời chói chang chiếu xuống mặt đất, ve kêu không ngừng trên cành cây, bốn phía trong phòng đặt chậu băng mới làm giảm bớt cái nóng oi ả, gian phòng trở nên hơi mát mẻ hơn một chút.

Trên bàn tròn lớn bày đầy thức ăn ngon, cá kho, vịt rang muối, vịt Đông Pha, cá chua Tây Hồ, gà hầm nấm hương, rau trộn tam ti, ngó sen xào, đậu hũ Ma Bà, thịt kho tàu đầu sư tử. 

Ninh Như Ngọc, Hoắc Viễn Hành, Từ thị và Ninh Khánh An ngồi vây quanh bàn ăn, vui vẻ ăn cơm trưa, Ninh Khánh An cảm xúc dâng cao, ngay cả nữ nhi hồng trân quý nhiều năm cũng đem ra.

“Hôm nay cao hứng, chúng ta đều uống một chén.” Ninh Khánh An mạnh mẽ chụp tay lên quai bình rượu, giơ bình rượu lên rót đầy chén rượu.

“Con xin kính cha nương một ly.” Ninh Như Ngọc đứng dậy bưng một chén rượu lên, cười với Ninh Khánh An và Từ thị, nói: “Cha, nương, hai người là cha nương tốt nhất trên đời này, cảm tạ ơn dưỡng dục của cha nương.”

Từ thị đỏ hoe mắt, len lén lấy khăn lau khóe mắt, cười nói: “Đứa nhỏ này, sao lại nói lời này, con là nữ nhi của chúng ta mà.”

Ninh Khánh An cũng nói: “Đình Đình trưởng thành rồi……” Nữ nhi trở thành người nhà khác.

Một chén rượu xuống bụng, thiên ngôn vạn ngữ đều không cần nói nhiều, hết thảy đều không nói gì.

Một bữa cơm, Ninh Khánh An uống rất nhiều rượu, nói rất nhiều lời tận đáy lòng, dường như muốn nhớ lại sự quan tâm lo lắng đối với nữ nhi trong vài thập niên, sau đó ông lại uống say, lôi kéo tay Hoắc Viễn Hành, nhắc mãi câu nói ông giao nữ nhi cho chàng, chàng nhất định phải đối xử thật tốt với nàng, nếu không ông sẽ không bỏ qua chàng……

Mà càng khoa trương hơn chính là Hoắc Viễn Hành lại thành thật đồng ý với những lời Ninh Khánh An nói, ông nói cái gì thì chính là cái đó, dỗ dành ông đặc biệt vui vẻ.

Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành ở lại Ninh phủ tới chạng vạng mới rời đi.

Ngồi trên xe ngựa, xe ngựa đã chạy rất xa, Ninh Như Ngọc còn tựa người vào cửa xe ngoái đầu nhìn lại.

Hoắc Viễn Hành ngồi bên cạnh nàng, biết nàng luyến tiếc hai người Từ thị, lập tức nói: “Mấy ngày nữa ta lại về thăm nhạc phụ nhạc mẫu với nàng.”

“Không cần đâu, thường xuyên về nhà mẹ đẻ là không tốt.” Ninh Như Ngọc buông rèm cửa, quay đầu lại nói với Hoắc Viễn Hành.

Hoắc Viễn Hành nắm lấy tay nàng, nói: “Nàng là nương tử của ta, không cần phải quan tâm tới ánh mắt của người khác, nàng muốn trở về thì trở về, phủ Vũ An Hầu lại không xa Ninh phủ, đi qua đi lại cũng không mất bao nhiêu thời gian, nên thường xuyên trở về thăm nhạc phụ nhạc mẫu.”

“Thiếp biết rồi, cảm ơn chàng, Minh Tông. Khi thiếp muốn về thăm cha nương, tất nhiên thiếp sẽ về, chàng không nói thiếp cũng sẽ trở về, vì vậy chàng không cần lo lắng việc này đâu.” Cho dù trong lòng Ninh Như Ngọc luyến tiếc Từ thị và Ninh Khánh An, muốn thường xuyên ở bên hai người, nhưng nàng biết rõ nàng vừa mới gả đến phủ Vũ An Hầu, nếu thường xuyên về nhà mẹ đẻ sẽ khiến người ta nói ra nói vào, Hoắc Viễn Hành nguyện ý nuông chiều nàng, nhưng nàng cũng không thể khiến Hoắc Viễn Hành khó xử, vì thế nàng bảo chàng đừng lo lắng, nàng sẽ tự sắp xếp thỏa đáng.

“Vậy được rồi, tự nàng sắp xếp tốt là được.” Hoắc Viễn Hành suy nghĩ một chút, quyết định làm theo ý của Ninh Như Ngọc, dù sao nàng vui là được.

“Minh Tông, chàng thật tốt.” Ninh Như Ngọc mềm mại dựa vào trong lòng ngực của Hoắc Viễn Hành, hai tay ôm lấy eo chàng, cười ngọt ngào.

Hoắc Viễn Hành cúi đầu nhìn nàng, thuận thế ôm chặt nàng, cũng mỉm cười theo.

Xe ngựa rất nhanh đã trở lại phủ Vũ An Hầu, Hoắc Viễn Hành đỡ Ninh Như Ngọc xuống xe ngựa, trực tiếp trở về Sùng An Đường.

Trở lại chính viện, Hoắc Viễn Hành nói với Ninh Như Ngọc: “Ta đi thư phòng một chuyến, nàng nghỉ ngơi đi.”

“Chàng đi đi.” Vừa rồi Ninh Như Ngọc nhìn thấy Trần ma ma chờ ở cửa, nghĩ có lẽ bà có việc tìm Hoắc Viễn Hành, nàng không hỏi nhiều đã bảo Hoắc Viễn Hành rời đi.

“Ta đi một lát rồi về.” Hoắc Viễn Hành nói thêm một câu như vậy rồi mới rời đi.

Ninh Như Ngọc trực tiếp trở về phòng, ngồi xuống giường nhỏ ở gian ngoài, Hồng Châu bưng trà tiến vào.

“Phu nhân, uống trà đi.” Hồng Châu đặt chén trà vào trên bàn nhỏ bên cạnh Ninh Như Ngọc.

Ninh Như Ngọc hỏi: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì trong phủ vậy?”

Hồng Châu nói: “Trần ma ma cho người bắt một nha hoàn.”

Trong thư phòng, Trần ma ma quỳ trên mặt đất, vô cùng tự trách nói: “Hầu Gia giao những nha hoàn mới vào phủ cho nô tỳ quản giáo, nô tỳ không điều tra lai lịch của nha hoàn kia một cách rõ ràng là nô tỳ thất trách, xin Hầu Gia trách phạt.”

“Ma ma, việc này không liên quan tới ngươi, lúc trước tuyển người vào phủ, ta cũng đã xem qua.” Hoắc Viễn Hành nói.

“Hầu Gia……”

Hoắc Viễn Hành vẫy vẫy tay, nói: “Lúc ấy không điều tra ra vấn đề, do bọn họ che giấu quá giỏi, cũng do ta sơ sẩy, may mà không xảy ra việc gì lớn, hiện tại đã bắt được người, đúng lúc có thể mượn cơ hội này để kiểm tra kĩ càng một lần nữa.”

“Đúng vậy.” Trần ma ma nói: “Phải xử lý người nọ như thế nào ạ?”

“Thả.” Hoắc Viễn Hành nói.

“Thả?” Trần ma ma nghi hoặc hỏi lại.

“Ừ.” Mặt nạ trên má trái của Hoắc Viễn Hành ánh lên ánh sáng lạnh lẽo: “Thả.” Thả con săn sắt bắt con cá rô. 

Dựa theo sự phân phó của Hoắc Viễn Hành, Trần ma ma lập tức sai người thả nha hoàn vừa mới bắt được kia.

Ban đêm, sắc trời vừa ngả sang màu đen, cửa sau của phủ Vũ An Hầu mở ra, một nha hoàn búi tóc hỗn loạn, váy áo trên người rách tung tóe bị người đuổi ra ngoài.

“Cút đi!” Người phía sau đẩy nha hoàn kia một cái thật mạnh, nha hoàn kia lảo đảo một bước, ngã quỵ trên mặt đất, người phía sau không hề đồng tình một chút nào, đóng cửa sau lại vang lên một tiếng rầm.

Nha hoàn kia ngã trên mặt đất, giãy giụa bò dậy, quay đầu lại trừng mắt oán hận nhìn về phía cửa sau, kéo lê cái chân bị thương đi ra ngoài.

Lúc này một chiếc xe ngựa rách nát chạy tới ngõ sau, phu xe đội mũ rơm ngồi trên xe ngựa, mũ gục xuống dưới, che khuất hơn nửa khuôn mặt của phu xe

Nha hoàn nghe được tiếng động ở phía sau, quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhìn thấy một chiếc xe ngựa tồi tàn, toàn bộ xe ngựa đều phát ra tiếng vang kẽo kẹt, thoạt nhìn có vẻ sẽ hỏng bất cứ lúc nào, không khỏi lộ ra ánh mắt khinh thường.

Mà trong nháy mắt, phu xe mang mũ rơm động thủ, chỉ nhìn thấy trong bóng tối hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, mũi kiếm sắc nhọn cắm thẳng vào yết hầu của nha hoàn, nha hoàn mở to hai mắt, còn chưa kịp kinh hô thì đã không thể mở miệng nữa, cũng chặt đứt sinh mệnh.

Thừa dịp bóng đêm, xe ngựa tồi tàn kia chậm rãi chạy ra ngõ nhỏ, biến mất không thấy.

Tại Sùng An Đường, trong phòng thắp đèn, Hồng Châu thấp thỏm nói với Ninh Như Ngọc: “Nha hoàn kia bị đuổi đi rồi.”

Ninh Như Ngọc nghe xong thì xua xua tay, nói: “Ngươi đừng coi thường việc nhỏ, nha hoàn kia bị đuổi đi chắc chắn là vì đã làm sai chuyện, Trần ma ma nghe Hầu Gia sai bảo, nhất định có đạo lý riêng của Hầu Gia. Ngươi chỉ cần làm tốt việc của mình, quản thúc tốt hạ nhân đi theo ta đến hầu phủ là được, nếu người đi theo ta mà làm sai chuyện thì cũng bị đuổi ra ngoài như nhau, ngươi hiểu chưa?”

Hồng Châu gật đầu: “Nô tỳ hiểu rõ.”

“Ngươi đi đi, ngươi cũng là người theo ta mười mấy năm rồi, nên biết làm như thế nào.” Ninh Như Ngọc nói.

“Vâng, nô tỳ đã biết, nô tỳ cáo lui.” Hồng Châu hành lễ rồi đi ra ngoài, sau đó lập tức nhắc nhở những hạ nhân là của hồi môn đi theo Ninh Như Ngọc đến hầu phủ một lần, dặn dò bọn họ phải làm việc thật tốt, tuân thủ quy củ trong hầu phủ,  thận trọng từ lời nói đến việc làm, không được nảy sinh tâm tư không trong sáng, nếu phạm sai lầm thì không ai có thể cầu xin được. Bọn hạ nhân đều thành thật mà bảo đảm sẽ nghe lời, làm việc thật tốt, tuyệt đối sẽ không gây rắc rối cho Ninh Như Ngọc. Lúc ấy Hồng Châu mới tạm yên lòng.

Thời gian khoảng một chén trà sau, Hoắc Viễn Hành xử lý xong công vụ tồn đọng trong thư phòng, lúc này mới đứng dậy trở về phòng.

Đi đến bên ngoài chính phòng, nhìn thấy ngọn đèn dầu màu cam hồng sáng lên trong phòng, ánh đèn ấm áp lộ ra từ  khe cửa sổ, một thân ảnh mảnh khảnh xuất hiện ở bên cửa sổ, đó là Ninh Như Ngọc đang chờ chàng trở về.

Thời khắc này, Hoắc Viễn Hành cảm thấy thật hạnh phúc.

Trước kia, ngoại trừ ở binh doanh thì chính lên chiến trường, cho dù ngẫu nhiên có thời gian nhàn rỗi, cũng phải vội vàng làm chuyện khác, chưa bao giờ trải qua cảm giác có người chờ chàng trở về dưới ánh đèn.

Hiện giờ đã khác rồi, bên người chàng có Ninh Như Ngọc, một nữ nhân xinh đẹp mà chàng yêu thương, là người xinh đẹp lại thông tuệ, nàng là thê tử của chàng, chàng nguyện ý để nàng ở trong lòng, đồng thời nàng cũng đặt chàng để ở trong lòng.

Hoắc Viễn Hành bước nhanh chân, đẩy cửa đi vào phòng.

“Đình Đình, ta đã trở về.”

Ninh Như Ngọc đang xem sách, nghe được thanh âm của chàng thì đặt sách xuống rồi đứng lên đón chàng: “Chàng đã trở lại, làm xong chính sự rồi sao?”

“Ừ, đều là việc nhỏ thôi, đã xử lý tốt.” Hoắc Viễn Hành kéo tay Ninh Như Ngọc đi đến mép giường rồi ngồi xuống.

Nha hoàn dâng trà nước lên, Ninh Như Ngọc chủ động nhận lấy, nha hoàn hành lễ lui đi ra ngoài, Ninh Như Ngọc bưng chén trà đặt vào tay của Hoắc Viễn Hành, nói: “Chàng uống ngụm nước trước đi, nghỉ ngơi một chút, ta đã sai người đi phòng bếp chuẩn bị bữa tối, chờ một lát là có thể dùng bữa.”

“Vất vả cho nàng rôi.” Hoắc Viễn Hành giơ tay vuốt ve khuôn mặt phấn nộn trắng nõn của nàng.

“Không có.” Ninh Như Ngọc cười ngọt ngào với chàng.

Má lúm đồng tiền nho nhỏ trên má trông cực kì mê người, dụ hoặc người muốn âu yếm.

Hoắc Viễn Hành vừa nghĩ như vậy ở trong lòng, chàng lập tức cúi người qua, hôn một cái lên má Ninh Như Ngọc.

Ninh Như Ngọc lắp bắp kinh hãi, đưa tay lên che lại chỗ vừa bị chàng hôn, khuôn mặt nhỏ ửng hồng nhìn về phía chàng.

Hoắc Viễn Hành khẽ cười một tiếng, mặt nạ bạc trên má trái cũng trở nên nhu hòa hơn, chàng duỗi tay giữ chặt tay nàng, hơi cúi đầu, tiến sát nói bên tai nàng: “Đình Đình đẹp quá.”

Khí nóng thở ra như lông chim trêu chọc làn da ở cổ Ninh Như Ngọc, nàng không chịu nổi mà co rúm người lại một chút, vốn là muốn trốn, nhưng lại bị Hoắc Viễn Hành bắt lấy, đè ở trên giường……