Ông Xã Vô Tâm: Phu Nhân, Còn Muốn Chạy
Đăng vào: 12 tháng trước
Ở bên kia, Y Nhiên đang cố nên cơn tức giận, cô ta tức giận tới nỗi chiếc điện thoại trong tay như sắp bị bóp nát. Khi nãy cô ta mới nhận được điện thoại của Cố Thừa Duật nói là trưa nay bận nên không cùng cô đi ăn được.
Lại nghe nhân viên trong công ty xì xào bàn tán rằng hồi trưa phu nhân tới...
- Vân Vy, lại là cô...
Hồi trưa, Y Nhiên đã ngồi đó chờ Cố Thừa Duật mãi nhưng không thấy hắn đâu cả. Tới giờ thì Cố Thừa Duật mới chịu gọi lại cho, Y Nhiên trong lòng bất an vô cùng.
- Không được, mình không thể chịu thua thế này được.
Y Nhiên không cam lòng ném chiếc điện thoại ra xa, khiến nó vỡ tan tành.
...
Buổi tối, khi cả gia đình họ Cố đang ăn cơm thì đột nhiên mẹ Cố Thừa Duật lên tiếng:
- Hai con đã cưới nhau được một thời gian rồi, bao giờ mới chịu cho mẹ bế cháu đây hả?
Lúc đầu bà Cố định để cho Vân Vy và Cố Thừa Duật cứ từ từ, nhưng chờ mãi chẳng thấy tin vui đâu, bà mới bắt đầu thúc giục chuyện sinh con đẻ cái.
Ông Cố lúc nào cũng chiều bà Cố nhất, liền phụ hoạ theo:
- Đúng đó, hai con cũng nên lên kế hoạch sinh đẻ gì đó đi.
Vân Vy đang ăn thì bị những lời phàn nàn thúc giục của bố mẹ chồng làm cho khựng lại. Cô len lén liếc nhìn Cố Thừa Duật một cái thật nhanh, trái tim vô thức đập thình thịch.
Gì chứ, hắn cũng đang nhìn cô chằm chằm sao? Cô hơi hốt hoảng vội vã cúi đầu xuống giả vờ ăn tiếp.
Cố Thừa Duật nghe bố mẹ nói vậy thì cũng chỉ gật đầu:
- Vâng, bọn con sẽ cố gắng.
Bà Cố nghe vậy thì an tâm hơn hẳn, liền gắp thật nhiều món ăn vào bát của Vân Vy:
- Nào, con cũng ăn nhiều đi. Con gầy thế này mẹ sợ con sẽ không sinh con nổi.
Vân Vy cũng miễn cưỡng gật đầu:
- Vâng ạ.
Có trời mới biết, khi nãy Cố Thừa Duật nói câu sẽ cố gắng, lòng cô lại nao nao khó tả. Không phải lần trước hắn ta còn đưa thuốc tránh thai cho cô uống sao? Sao bây giờ hắn có thể dễ dàng đồng ý chuyện này như vậy chứ?
Với lại, cô còn chưa chuẩn bị gì mà. Cô vẫn chưa sẵn sàng để làm một người mẹ, nghĩ tới chuyện sinh con đẻ cái, cô lại có chút lo lắng và hồi hộp.
Sau khi ăn xong, Vân Vy và Cố Thừa Duật trở về phòng, không ai nói với nhau câu gì cả. Cô liền lập tức trèo lên giường chùm chăn lại, đầu óc không ngừng nghĩ đến hai chữ "sinh con".
Hai má cô lại nóng bừng lên, cô vội vã lắc đầu cho tỉnh:
- Không được nghĩ nữa, không được nghĩ nữa.
Nhưng sao đầu óc cô càng rối bời thế này?
Cố Thừa Duật một lát sau mới từ phòng tắm bước ra, thấy Vân Vy đang chùm chăn lại lẩm bẩm gì đó, hắn khẽ nhíu mày. Hắn chậm bước tiến lại về phía cô, mở chăn ra:
- A?
Vân Vy giật mình mà hét lên, cô đỏ mặt vội vã giấu mặt vào gối. Trời ạ, sao cái tên Cố Thừa Duật này, hắn ta lại đột ngột như thế chứ? Cô...cô vẫn chưa chuẩn bị gì cơ mà.
Không hiểu sao thấy biểu cảm này của Vân Vy, Cố Thừa Duật cũng thấy cô có chút đáng yêu. Khoé môi hắn khẽ cong lên một nụ cười nồng đậm.
Hắn đột ngột tiến lại gần cô, vòng tay bao vây cô lại trong phạm vi của mình:
- Nghĩ gì vậy?
Vân Vy xấu hổ cựa quậy:
- Buông ra, ơ hay nhở?
Cố Thừa Duật không những không buông cô ra, hắn cố tình siết chặt cô thêm nữa, ánh mắt chăm chút nhìn cô như đang thăm dò.
- Sao tôi phải buông? Không phải cô đang mong như này sao, hả?
- Này này anh nói gì vậy, ai thèm mong?
Vân Vy cũng không chịu yếu thế, cô là ai cơ chứ? Cô là tiểu thư của Vân gia, từ nhỏ tới lớn luôn được sống trong sự cưng chiều hết mực của bố mẹ. Cố Thừa Duật, hắn đừng có hòng giở trò với cô. Hừ!
Cố Thừa Duật nhìn Vân Vy chằm chằm, ánh mắt hắn chợt tối sầm lại, sau đó hắn đột nhiên buông cô ra. Chết tiệt, hắn đang làm cái gì vậy chứ?
Cố Thừa Duật đứng dậy, hắn chỉ hờ hững nhìn cô lần cuối rồi bước ra khỏi phòng. Vân Vy khó hiểu nhìn bóng dáng của hắn xa dần, không hiểu vì sao lại cảm thấy mất mát trong lòng. Nhưng cô cũng nhanh chóng dẹp suy nghĩ của mình đi rồi nhắm mắt vào đi ngủ.
...
Cố Thừa Duật tới phòng sách, hắn rút một điếu thuốc lên hút. Làn khói mờ ảo quanh quẩn bên khuôn mặt điển trai của hắn, hắn khẽ xoa xoa mi tâm, tựa lưng lên ghế.
Tại sao bao nhiêu năm nay rồi, hắn không thể tàn nhẫn với cô thêm một chút nữa?
Cố Thừa Duật rít một hơi thuốc rồi tự dùng dầu ngón tay dập tắt điếu thuốc đi, sau đó hắn cầm điện thoại lên nhắn một dòng tin nhắn cho Y Nhiên:
"Ngủ ngon, mai gặp lại."
...
Ở bên kia, Y Nhiên vẫn thức chỉ để chờ tin nhắn của Cố Thừa Duật. Nhận được tin nhắn, cô có chút an tâm hơn rồi nhắm mắt đi ngủ. Nhưng trong thâm tâm cô vẫn cảm thấy không cam lòng.
Mấy ngày sau nữa, Vân Vy lại càng bận rộn hơn. Bởi vì, tập đoàn Vân thị đã chính thức được trao lại cho cô. Sở dĩ vì cho tới bây giờ Vân Vy mới tiếp quản Vân thị là vì cho tới giờ bố mẹ cô mới hoàn toàn yên tâm vể cô. Nhìn thấy cô sống hạnh phúc ở Cố gia, hai người không còn gì mãn nguyện hơn. Mong rằng sau khi trao lại tập đoàn cho cô, cô sẽ học hỏi thật nhiều từ Cố Thừa Duật để phát triển công ty hơn nữa.
Vân Vy cầm ly rượu vang trong tay, suy nghĩ về chuyện của Vân thị mà khẽ xoa xoa đầu. Trời ạ, sao bố mẹ cô lại có thể suy nghĩ dại dột mà trao công ty lại cho cô cơ chứ? Cô có biết gì đâu mà...
Tiếng nhạc du dương tại bữa tiệc khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn. Hiện giờ cô đã là tổng tài Vân thị, những bữa tiệc xã giao như này cô không thể không tới. Hơn nữa lần này cô còn tới cùng Cố Thừa Duật, ít ra cô cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Cố Thừa Duật đi gặp các thương nhân nổi tiếng, bàn công chuyện xã giao. Còn Vân Vy chỉ biến đứng lủi thủi ở một góc mà uống rượu. Cô có quen ai đâu mà.
Đúng lúc đó, một giọng nói mềm mại của phụ nữ vang lên ngay sau lưng Vân Vy:
- Chào Vân tiểu thư!
Vân Vy nghe thấy gọi tên mình, liền quay người lại như một phản xạ. Trước mặt cô là một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, trên người mặc váy dạ hội duyên sáng, tôn lên nước da trắng mịn vốn có của cô. Trên tay cô ấy cũng cầm ly rượu vang, thong thả bước về phía Vân Vy.
Mặc dù đẹp thì đẹp thật, nhưng không hiểu vì sao, Vân Vy lại không có thiện cảm với người phụ nữ này. Trực giác của cô mách bảo cô rằng, hãy tránh xa người phụ nữ này ra.
Mạc Y Nhiên dừng lại trước mặt Vân Vy, khoé môi cong lên một nụ cười xã giao:
- Xin chào, tôi là Mạc Y Nhiên.
Vân Vy khẽ nhíu mày khi nghe thấy cái tên Y Nhiên, cái tên này rất quen thuộc, hình như cô đã được nghe ở đâu đó rồi. Nhưng nghĩ mãi cô cũng không nhớ ra là mình đã từng gặp Y Nhiên ở đâu nữa.
Vân Vy cũng nở nụ cười lại, đôi mắt sáng ngời chăm chú đánh giá Mạc Y Nhiên một lượt.
Mạc Y Nhiên không chút kiêng dè, ngay lập tức vào thẳng vấn để chính:
- Hôm nay gặp Vân tiểu thư ở đây, vừa hay tôi có một chuyện muốn nói với cô.
Mạc Y Nhiên một tay cầm ly rượu, một tay còn lại đưa lên ngắm ngía bộ móng mới làm của mình. Thái độ dửng dơ hết sức, không coi Vân Vy ra gì.
Vân Vy khẽ nhếch môi:
- Cô có thể gọi tôi là Vân tổng, hoặc là Cố phu nhân.
Nghe Vân Vy nói câu này, Mạc Y Nhiên khẽ nhếch mày rồi cô ta cười phá lên:
- Cố phu nhân?
Y Nhiên như thể vừa nghe được một chuyện buồn cười nhất thế gian. Cô ta nhìn Vân Vy bằng ánh mắt thương hại rồi cất lời châm chọc:
- Tôi có một chuyện rất thú vị đó, không biết "Cố phu nhân" đây có muốn nghe không?
Y Nhiên cố tình nhấn mạnh từ "Cố phu nhân", hàm ý châm biếm càng rõ rệt hơn.
Vân Vy cũng chỉ nhìn Mạc Y Nhiên thêm một lần nữa, cô hờ hững quay đi:
- Xin lỗi, tôi không có hứng thú. Cô thích thì tự đi tìm người khác mà chơi.
Mạc Y Nhiên không thể ngờ rằng Vân Vy có thể bình tĩnh và nói như vậy. Cô ta nhìn Vân Vy chằm chằm như đang nhìn người ngoài hành tinh, sao nghe đồn nói là Vân Vy tính tình đa nghi lắm mà. Sao cô ta đã ám chỉ như vậy rồi, Vân Vy lại có thể thờ ơ như vậy?
- Hừ, chuyện có liên quan tới Duật, cô cũng không muốn biết?