Chương 151: Sư trạch một đêm (tứ )

Chương 151: Sư trạch một đêm (tứ )

Post on: 12 tháng ago

.

Kế tiếp mọi chuyện quả nhiên phát triển giống như dự liệu của Lạc Thần.

Ăn xong bữa cơm, anh em Tiêu gia cũng không ở lại lâu, mà chỉ từ lễ tiết ở lại nói chuyện một lúc sau bữa ăn. Những người chưa có số điện thoại của nhau thì trao đổi số điện thoại, sau khi mặt ngoài khách khí, hai anh em rất nhanh ra về, Duẫn Thanh cũng vẻ mặt lạnh lùng theo bọn họ rời đi.

Sư Dạ Nhiên ra ngoài tiễn khách, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần lại không xa không gần theo sát ở sau cùng mọi người.

Bên ngoài ánh trăng đã lên cao, đêm thu lạnh như nước, sao mờ cùng sương đêm bao phủ Sư trạch.

"Tạm biệt, chị Nhiên." Tiêu Dĩ Nhu cùng Sư Dạ Nhiên cáo biệt, sau đó lại liếc mắt nhìn Lạc Thần đang đứng cùng Sư Thanh Y ở khá xa.

Bóng đêm bao phủ nữ nhân trời sinh khí chất lãnh đạm xa cách, khiến kẻ khác chỉ có thể xa xa đứng nhìn.

Tiêu Dĩ Nhu nhìn chốc lát, muốn nói lại thôi, bất quá vẫn theo sau Tiêu Mộ Bạch, bước lên xe thể thao màu trắng, chạy ra khỏi tiền viện.

Tiêu Mộ Bạch cùng Tiêu Dĩ Nhu rời khỏi, cũng đột ngột như lúc bọn họ xuất hiện.

Tiện viện lần nữa chỉ có bốn người, Duẫn Thanh vẻ mặt âm trầm, nói với Sư Dạ Nhiên: "Sư tổng, cảm ơn sự tiếp đãi của cậu hôm nay."

Duẫn Thanh lạnh nhạt, Sư Dạ Nhiên cũng không để tâm.

"Lại nói thêm một câu, sinh nhật vui vẻ." Duẫn Thanh lạnh giọng nói tiếp: "Tuy rằng cậu vừa già đi một tuổi."

"Trách tớ sao? Duẫn Thanh." Sư Dạ Nhiên khóe môi băng lãnh, nhẹ giọng nói: "Vốn dĩ hôm nay, tớ quả thật chỉ muốn một mình cùng cậu qua ngày sinh nhật, cùng trò chuyện. Nhưng có rất nhiều việc, kế hoạch cản không nổi biến hóa."

"Một mình cùng tớ" Duẫn Thanh tựa hồ nhớ đến gì đó, sắc mặt càng thêm trầm nặng: "Đừng nhắc đến…. tớ cảm thấy ghê tởm."

"Đã nhiều năm như vậy, vẫn cảm thấy ghê tởm sao?" Sư Dạ Nhiên khẽ xích một tiếng: "Nếu ghê tởm như vậy, để cậu phải đến làm khách nhà tớ quả thật đã làm khó cậu rồi, giáo sư."

"….. Tốt xấu gì năm đó cũng cùng chung một thời gian, cậu mời tớ dĩ nhiên phải đến."

"Cùng học một thời gian, cũng chỉ có như vậy?"

"Phải."

Sư Dạ Nhiên nghe được một chữ chói tai duy nhất kia, vẻ mặt lạnh lùng: "Giáo sư, tớ mỗi năm đều hỏi cậu cùng một vấn đề luôn khiến cậu cảm thấy ghê tởm, vậy năm nay tớ đổi cách hỏi khác."

Duẫn Thanh không nói lời nào, Sư Thanh Y Lạc Thần đang đứng dưới trang nhìn các nàng, cách nhau khá xa.

Sư Dạ Nhiên nói: "Tớ hỏi cậu, bà cô già, vì sao vẫn chưa kết hôn?"

Duẫn Thanh mím môi, khiến sắc môi tái nhợt, yên lặng thật lâu, nàng mới lạnh như băng trả lời: "Sư Dạ Nhiên, tớ nói cho cậu biết, tớ không kết hôn là bởi vì tớ vẫn chưa gặp người đàn ông tớ thích."

Khóe miệng Sư Dạ Nhiên cong lên, dường như sớm đã thành thói quen.

Duẫn Thanh thì thào: "Người tớ thích, nhất định sẽ là một đàn ông khác giới. Trêи đời này có những thứ tớ thực sự cảm thấy ghê tởm."

Nàng vô cùng trọng sĩ diện, hơn nữa trời sinh tính tình nguyên tắc khuân mẫu, nên vĩnh viễn cũng không thoát khỏi vòng lẩn quẩn gọi là luân lý.

Giống như hai đường thẳng song song trong không gian, quá thẳng, muốn bẻ cong giá trị quan của nàng chẳng khác nào bẻ gãy nàng.

"Cậu cảm thấy tớ ghê tởm." Sư Dạ Nhiên lơ đểnh cười: "Đàn ông, tốt."

"Tớ về đây." Duẫn Thanh đè nén bỏ lại một câu, vẻ mặt cứng nhắc rời khỏi, đi vào xa xa trong bóng tối lấy xe của mình.

"Không tiễn."

Cổng chính đóng lại, Sư Dạ Nhiên đứng tại chỗ hồi lâu mới đi đến trước mặt Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, nhìn Sư Thanh Y nói: "A Thanh, em cũng muốn đi sao."

Sư Thanh Y đứng khá xa, nên cũng không biết vừa rồi Sư Dạ Nhiên cùng Duẫn Thanh rốt cục thấp giọng nói chuyện gì.

Thực ra dựa vào thính lực tinh nhạy của nàng muốn nghe rõ ràng cũng rất dễ dàng, chỉ là nàng cho rằng hai người nói vài câu tạm biệt đơn giản nên cũng không chú ý lắng nghe.

Hiện tại thấy vẻ mặt Sư Dạ Nhiên cô đơn, Sư Thanh Y chỉ cảm thấy mơ hồ xúc động.

"Em cũng muốn đi sao?" Sư Dạ Nhiên lặp lại.

Tin nhắn Lạc Thần gửi lúc ăn cơm như vẫn đang trước mắt, Sư Thanh Y yên lặng mím môi, ánh trăng cùng ánh đèn phủ lên hàng mi của nàng, trước mắt bao trùm một mảnh yên tĩnh mờ mịt.

Lạc Thần đứng yên một bên, không nói lời nào.

"Đừng đi." Sư Dạ Nhiên nhẹ giọng nói: "Đêm nay ở lại cùng chị có  được không."

….. Chị.

Hít sâu một hơi, Sư Thanh Y mấp máy môi: "Tôi cùng Lạc Thần không mang quần áo đến."

Sư Dạ Nhiên biết Sư Thanh Y không kiên trì muốn về nữa, mỉm cười: "Quần áo và các vật dụng trong phòng em vẫn còn mới, chị thường xuyên cho người giặt ủi phơi nắng. Biết em có chứng ưa sạch, yên tâm, mọi thứ đều rất sạch sẽ."

"Còn mới?" Sư Thanh Y kinh ngạc.

Nàng năm đó trước khi rời khỏi nhà họ Sư, chỉ mang theo vài bộ quần áo, còn lại đều bỏ trong phòng, đã năm năm trôi qua, đừng nói là đã sớm quá hạn, quần áo dĩ nhiên cũng sắp phải bỏ đi, thế nào lại có thể còn mới đây.

Sư Dạ Nhiên nói: "Mỗi lần ra một đợt trang phục mới chị đều sẽ giúp em chọn một vài bộ quần áo. Dù sao thì cũng biết size, kiểu dáng màu sắc em yêu thích cũng không thay đổi, hẳn là không sai."

Sư Thanh Y ngưng thần.

Yên lặng chốc lát, Sư Dạ Nhiên buồn bã nói: "Khinh Hàn, chị  cũng giúp nàng chọn vài bộ."

Trái tim Sư Thanh Y dường như đột nhiên bị một bàn tay bóp chặt, hơi run rẩy thấp giọng hỏi: "Vì sao?"

"Không vì sao cả." Sư Dạ Nhiên nói: "Quần áo vật dụng phải thường xuyên thay đổi mới là cuộc sống, cũng giống như hai người các người vẫn còn ở nơi này."

Nghe vậy, Sư Thanh Y khẽ cắn môi, ánh mắt Lạc Thần lay động, lẳng lặng dò xét Sư Dạ Nhiên, khuôn mặt vẫn lãnh tĩnh như băng tựa hồ không có bất kỳ thay đổi nào.

Ba chiếc bóng cao gầy đứng dưới ánh đèn hồi lâu, Sư Thanh Y rốt cục thở dài một tiếng: "Đã khuya rồi, chúng ta vào nhà thôi."

Nét mặt Sư Dạ Nhiên rốt cục lộ ra vẻ vui mừng mơ hồ.

Phòng ở Sư trạch thực sự rất nhiều, ngoại trừ tòa biệt thự thứ nhất đối diện cổng chính phía sau còn dày đặc biệt thự to nhở khác nhau, hơn nữa cách cục sắp đặt rất tinh tế. Thủy đạo phân bố ngang dọc, trái phải đều có gác chuông, tỉ mỉ quan sát, trái lại có chút giống với bố cục của thành trì.

Ngoài ra còn có chút kỳ quái.

Đó chính là Sư Thanh Y các nàng trước đó đi qua một căn biệt thự, tuy rằng có rất nhiều phòng, nhưng lại không dùng để ở, bình thường chỉ dùng để tiếp khách đến, thỉnh thoảng dùng cơm.

Trong phòng chăn nệm vật dụng đầy đủ, lại được quét dọn thường xuyên nhưng luôn vắng vẻ.

Phòng rất nhiều, nên những người làm việc cho nhà họ Sư mỗi người đều được sắp xếp một phòng riêng, hơn nữa đều là sắp xếp vào ở những ngôi biệt thự xung quanh chính thự, trước đây Dương thúc cùng Dương thẩm cũng ở đây, về sau Sư Thanh Y dọn ra ngoài, Dương thúc cùng cùng vợ hắn thay đổi chỗ ở.

Mà Sư Dạ Nhiên cùng Sư Thanh Y, Sư Khinh Hàn là chủ nhân, mỗi người đều có một ngôi biệt thự riêng. Sư Thanh Y rời khỏi, Sư Khinh Hàn qua đời, biệt thự của hai nàng lại được quét dọn thường xuyên, mọi thứ không hề thay đổi.

Cho nên Sư Thanh Y căn phòng lớn trước đây nàng từng ở, bên trong không nhiễm một hạt bụi.

Trong chớp mắt, Sư Thanh Y ngoại trừ cảm giác khi quay lại chốn cũ, thậm chí sinh ra ảo giác đó chính là nàng tựa hồ vẫn luôn sống ở đây chưa bao giờ rời khỏi.

"A Thanh em vẫn ngủ ở phòng của em trước kia, còn Lạc tiểu thư sẽ ở phòng bên trái phòng em." Sư Dạ Nhiên theo thói quen mà sắp xếp: "Đêm nay chị cũng ở đây, cùng các người ở tầng hai."

Xem ra Sư Dạ Nhiên mặc dù có chút khoảng cách, không thể nói nhiều cùng em gái này như trước nhưng có thể ở cùng một chỗ, kéo gần khoảng cách một chút cũng tốt rồi.

Sư Thanh Y cũng đã sớm đoán biết Sư Dạ Nhiên sẽ an bài như vậy, hơn nữa nàng cũng không muốn để cho người khác biết nàng cùng Lạc Thần quan hệ thân mật, vì vậy đối với việc đêm nay phải chia phòng ngủ riêng với Lạc Thần, mặt ngoài cũng biểu hiện vô cùng bình thường, nói: "Được."

Suy nghĩ một chút, Sư Thanh Y lại nói một câu: "Chờ một chút, phòng bếp có nguyên liệu nấu ăn không, có thể gọi người mang chút nguyên liệu đến cho tôi được không?"

"Thế nào ?" Sư Dạ Nhiên nói: "Bữa tối cảm thấy không ngon sao?"

"Không phải, chỉ là cảm thấy hơi đói."

"Vậy để cho bọn họ làm xong mang lên, muốn ăn gì, điểm tâm sao?"

Sư Thanh Y lắc đầu: "Tôi muốn tự làm."

Sư Dạ Nhiên nở nụ cười: "Vậy tay nghề của em hẳn là rất tốt. Nguyên liệu nấu ăn muốn cái gì chị đi an bài, em dẫn Lạc tiểu thư lên lầu tham quan đi."

Lạc Thần nhẹ nhàng gật đầu: "Cảm ơn."

Sư Dạ Nhiên tạm thời rời khỏi biệt thự của Sư Thanh Y, sau đó Sư Thanh Y dẫn Lạc Thần lên lầu hai, trước hết là xem một lần phòng ngủ của nàng, sau khi lấy quần áo sạch, mới cùng Lạc Thần bước vào căn phòng bên cạnh.

Sư Thanh Y giúp Lạc Thần gấp quần áo, vừa gắp vừa nói: "Chiều cao của chị và em bằng nhau, mặc quần áo của em có lẽ sẽ rất hợp. Khăn mặt áo tắm các loại, em cũng giúp chị đặt ở đây."

Lạc Thần nâng tay nhẹ nhàng sờ đỉnh đầu của Sư Thanh Y, sủng nịch xoa nhẹ mái tóc của nàng : "Bằng nhau ? Chị cao hơn em 2cm."

Sư Thanh Y hừ nhẹ: "2cm cũng vậy thôi."

Mi tâm Lạc Thần khẽ động: "Vậy nội y, như thế nào cho phải?"

"Cũng mặc của em a, em đã mang đến cho chị. Dù sao thì tất cả đều còn mới, rất sạch sẽ."

Lạc Thần dùng ngón trỏ nhẹ nhàng lật nội y lên, đạm nhạt nói: "Mặc thì có thể, nhưng chỉ sợ rằng đến lúc đó có chút chật."

Sư Thanh Y: "……."

"Chê nội y của em chật, vậy chị dứt khoát đừng mặc." Gương mặt Sư Thanh Y nóng lên, có chút hờn dỗi mà ôm cánh tay: "Không cho chị áo khoác, em xem chị ngày mai có dám bước ra cửa hay không."

Lạc Thần ngồi thẳng, cười như không cười dò xét nàng: "Chị trái lại dám."

Sư Thanh Y khẽ nghiến răng.

"Chỉ sợ em không dám." Lạc Thần ngồi ở mép giường lớn, tiếu ý càng sâu.

Sư Thanh Y ngồi lên đùi nàng, nói: "Không nghe lời như vậy, chờ em làm sủi cảo xong sẽ không cho chị ăn, bỏ đói chị."

Lạc Thần thừa cơ ôm lấy vòng eo mảnh mai của Sư Thanh Y, ngửi hương thơm trêи người nàng, nhẹ giọng nỉ non: "So với sủi cảo, chị lại càng thích bánh bao hơn, em không để cho chị ăn sủi cảo, vậy cũng không sao."

……… Lời này nghe thế nào lại khiến người không được tự nhiên như vậy.

"Không nói với chị nữa." Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, xuống khỏi đùi Lạc Thần, nói: "Em xuống phía dưới làm thức ăn khuya, chị có thể ở trong phòng tham quan, hoặc là dạo xung quanh biệt thự của em, làm xong em sẽ gọi chị."

"Ân." Lạc Thần cười gật đầu.

Chín giờ ba mươi, Sư Thanh Y dùng nguyên liệu nấu một nồi sủi cảo, sau đó làm giấm chua, cùng Lạc Thần, Sư Dạ Nhiên ba người ăn khuya.

Lạc Thần không thích món Tây, nên suốt bữa cơm tối gần như không ăn gì, sủi cảo này dĩ nhiên là Sư Thanh Y đặc biệt chuẩn bị riêng cho nàng, để nàng khỏi bị đói.

Bất quá Sư Dạ Nhiên nghĩ là Sư Thanh Y đói bụng, Sư Thanh Y đành phải giả vờ trước mặt nàng, ăn hai cái tượng trưng, Sư Dạ Nhiên ăn một cái, chủ yếu là muốn nếm thử tay nghề của Sư Thanh Y.

Ba người vừa ăn khuya vừa nói chuyện, tuy rằng bầu không khí vẫn có chút tẻ nhạt nhưng vẫn hòa hoãn hơn không khí lúc dùng bữa tối rất nhiều.

Mãi cho đến mười giờ ba mươi tối, ba người cùng nói ngủ ngon sau đó mỗi người về phòng tắm rửa.

Sư Thanh Y tắm rửa xong, liền lén lúc từ phòng ngủ của mình chạy đến phòng của Lạc Thần, phát hiện Lạc Thần vẫn chưa đi tắm, mà đang ngồi yên lặng trêи giường, bóng lưng đơn bạc, tựa hồ đang trầm tư suy nghĩ, không khỏi cảm thấy khó hiểu.

"Lạc Thần, thế nào còn chưa đi tắm?" Sư Thanh Y bước đến, ngồi vào bên cạnh Lạc Thần: "Đang suy nghĩ cái gì?"

"Đang suy nghĩ một vấn đề." Lạc Thần nhìn nàng: "Nhà em, tổng cộng có mấy cổng vào?"

Sư Thanh Y đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó thấp giọng nói: "Chín cổng."

Môn chính là tượng trưng cho địa vị, phong cách kiến trúc loại này ở cổ đại rất được coi trọng, được lưu truyền đến bây giờ, chủ yếu cũng chỉ có hợp viện ở Bắc Kinh vẫn giữ được nét đặc trưng của "môn". Còn nhà cao tầng của xã hội hiện đại, tấc đất tấc vàng, tầng trệt chỉ chú trọng làm nền móng cho các tầng trêи, sớm đã không còn khái niệm về "môn" nữa.

Thời cổ có cách nói "đại trạch tam môn", nói cách khác, những nhà có ba cửa vào khi đó điều là phú gia, còn cái gọi là "Cung môn cửu tiến", chữ cửu tượng trưng cho sự tôn quý, tỷ như "Cửu trọng thiên", "Ngôi cửu ngũ, "Thiên tử cửu trọng quan tài", những cách nói này đều cho thấy sự đặc biệt của số chín.

Chín cổng, ở cổ đại chỉ có hậu duệ hoàng thất mới được loại đãi ngộ này.

"Chín cổng." Lạc Thần đạm nhạt nói: "Tổ tiên của em dường như lai lịch không nhỏ."

Sư Thanh Y nói: "Chuyện về tổ tiên nhà họ Sư em kỳ thực biết được rất ít. Em chỉ nhớ khu đất này từ thật lâu thật lâu trước đây đã là của nhà họ Sư, đời đời truyền lại. Rất lâu trước đây, nơi này giống như một thôn trang lớn, tất cả đều là người của nhà họ Sư, thời gian trôi đi, rất nhiều tòa nhà được trùng tu lại mới trở thành dáng vẻ hiện đại như bây giờ. Bất quá bố cụ tổng thể vẫn không thay đổi, chỉ là thay đổi kiến trúc các ngôi biệt thự mà thôi."

Nói đến đây, Sư Thanh Y nghiêng đầu: "Tối nay chị đặc biệt muốn em ở lại, là bởi vì chị hiếu kỳ muốn quan sát những điều này sao?"

Lạc Thần cười: "Phải, chị rất hiếu kỳ."

Sư Thanh Y cũng theo nàng ôn nhu nở nụ cười, nhưng lại có chút ủ rũ nói: "Thật ra ở lại đây một đêm, cũng…… tốt."

"Thanh Y, em muốn dọn về đây sao?"

Sư Thanh Y ngước mắt nhìn về phía Lạc Thần.

Lạc Thần lại không nói gì, đôi mắt đen kịt dưới ánh đèn lẳng lặng nhìn Sư Thanh Y, nàng nhìn rất chăm chú, ánh mắt như có dòng nước đang chảy, nàng đến rất gần, có thể rõ ràng cảm nhận được hô hấp nhẹ nhàng của nàng.

Sư Thanh Y cảm giác tim đập nhanh.

Một tay duối đến chế trụ phần gáy của Sư Thanh Y, vài lọn tóc chảy qua kẽ tay của Lạc Thần, trắng đen tương phản toát ra vẻ mỹ lệ.

Lạc Thần dán môi đến, băng lãnh nhưng mềm mại, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng nhuận của Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y vô thức nắm chặt cánh tay Lạc Thần, thân thể dán phía trước, ngã vào vòng tay Lạc Thần, Lạc Thần ôm lấy thắt lưng nàng, khiến nụ hôn càng thêm sâu.

"Ngủ ngon, Thanh Y." Lúc tách ra, Lạc Thần nhẹ giọng nỉ non.

"……. Ngủ ngon."

Đầu lưỡi vẫn còn phảng phất hương vị của Lạc Thần, Sư Thanh Y bộ dạng nhu thuận khẽ mím môi nói ngủ ngon, sau đó trở về phòng ngủ.

Lạc Thần ngồi ở mép giường không nhúc nhích, vẫn nhìn Sư Thanh Y, đến khi nàng đi ra ngoài đóng của lại, ánh mắt của Lạc Thần mới dời đi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, bóng đêm càng lúc càng dày đặc, ánh trăng khuyết chiếu ra ánh sáng lạnh,.

Lạc Thần vẫn không đi tắm, đến lúc một giờ sáng, nàng nhẹ nhàng mà đẩy cửa ra, xuống lầu, mở cửa hông ngôi biệt thự của Sư Thanh Y, sau đó đi vào ánh trăng mờ mịt.

Ánh trăng mờ ảo, chỉ có thân ảnh, Lạc Thần lặng lẽ như gió, một đường băng qua cụm biệt thự bố cục phức tạp. Gác chuông hai bên trái phải yên lặng nghiêm trang, như hai tử thần đang lặng lẽ quan sát, khung cảnh tựa như một sân khấu thật lớn bao trùm bời ánh sáng màu hổ phách, mờ ảo xa xăm, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không nghe thấy.

Cuối cùng, Lạc Thần đi đến hồ nước trước đó Sư Thanh Y đã nói.

Hồ nước này rất rộng, được kẹp giữa khe núi, nằm ở phía sau cùng của Sư trạch, ở giữa hồ còn có một bãi cát.

Lạc Thần đi đến bên hồ, nhìn xuống mắt nước u lãnh.

Tầng tầng lớp lớp lay động, giống như thủy quái , hồ nước khẽ gợn sóng dưới ánh trăng thanh lạnh, cùng dãy núi xa xôi mờ ảo kết hợp, sơn ám nước nhu, đẹp đến say lòng người, nhưng lại vô cùng quỷ mị.

Ánh mắt Lạc Thần rũ xuống, rồi lại ngước lên, ánh trăng chiếu xuống hàng mi dài đen nhánh của nàng, cũng phủ lên đầu những ngọn cỏ lau đứng tĩnh lặng bên hồ.

Sau một lúc lâu, nàng từng bước một, chậm rãi bước xuống hồ nước, nước gợn đến đầu gối của nàng, rồi đến thắt lưng.

Đến khi cả người nàng chìm trong hồ nước.

Chỉ còn lại màn trời cùng nữa vầng trăng lẳng lặng nhìn xuống hồ.

Đêm thu đăng đẵng, thời gian chậm rãi trôi đi, Sư Thanh Y đang ngủ say trong phòng nhưng vẫn chìm trong vô tận sợ hãi.

Cửa sổ trong phòng vẫn chưa đóng kín, ánh sáng nhạt xuyên qua, chiếu vào khuôn mặt tái nhợt đang nhíu chặt mày của Sư Thanh Y, còn có thể thấy được nàng cả người đầy mồ hôi lạnh, thấp giọng thì thào: "Cút ngay…. đừng qua đây, cút đi…. cút ngay cho tôi."

"Lạc Thần….. cứu em."

Thì thào hồi lâu, ngón tay nàng đột nhiên xiết chặt, gắt gao nắm lấy tấm chăn, quỷ liên trêи cổ tay trái sáng lên đỏ rực.

Ánh sáng ảm đạm bên ngoài chiếu lên khuôn mặt của nàng, cũng chiếu vào đôi mắt đỏ rực của nàng, vô cùng hung tợn.