Chương 217: Đánh Nát Huyệt Khí Hải Cắt Đứt Gân Tay Gân Chân

Chương 217: Đánh Nát Huyệt Khí Hải Cắt Đứt Gân Tay Gân Chân

Đăng vào: 5 tháng trước

.



Nếu như lúc bình thường, Trương Văn Trọng sẽ dễ dàng phát hiện ra có người ẩn nấp phục kích trên cái cây bạch quả này.

Nhưng mà hiện tại, hắn cả chân nguyên và thể lực đều đã tiêu hao hết trong lần cứu người vừa rồi, đừng nói là dễ dàng phát hiện rồi chuẩn bị phản kích, mà cả khi Trần Mặc từ trên cây bạch quả bổ nhào đánh xuống, Trương Văn Trọng mới biết là trên cây bạch quả có người lén phục kích mình.
Tuy giờ phút này cơ thể Trương Văn Trọng suy yếu nhất, nhưng mà lúc gặp thế sét đánh không kịp bưng tai kia tinh thần của hắn cũng không bị làm cho kinh hoảng, mà ngược lại còn hiểu hiện phi thường tỉnh táo.

Ngay trong nháy mắt lập tức trong nội tâm đã đưa ra nhiều suy đoán: “Người này chắc hẳn đã ẩn náu trong bóng tối giám thị ta rất lâu rồi, bằng không sẽ không thể biết lúc cơ thể ta suy yếu nhất này mà khởi xướng tiến công !”
Bởi vì chân nguyên cùng thể lực đã tiêu hao cạn kiệt, làm cho tốc độ Trương Văn Trọng chậm hản lại.

Trong nháy mắt này chẳng những không kịp rút ra đoản kiếm hay là khẩu súng Desert Eagle tùy thân bên hông nghênh địch, mà còn ngay cả phất tay phóng ra ám khí tràng hạt cũng là không kịp.

Tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc như vậy, hắn chỉ có thể thúc dục một tia chân nguyên cuối cùng còn sót lại trong cơ thể, làm cho Âm dương nhị khí đinh trong nháy mắt xuất hiện sau lưng Trần Mặc, hướng về Mệnh Môn, Đại Chuy hai đại huyệt của hắn mà đâm nhanh tới.

Truyện Tiên Y
Toàn bộ lực chú ý của Trần Mặc lúc này đều đặt trên người Trương Văn Trọng, hoàn toàn không ngờ rằng phía sau mình lúc này lại có ám khí tập kích.

Lúc phát hiện ra, ám khí đã gần đến sát bên người.

Hắn tu vi chỉ là Địa cấp trung kỳ cao thủ, không thể nào giống như các Thiên cấp cao thủ, trong nháy mắt có thể dựa vào lực bộc phát kinh người của mình mà né tránh.

Cho nên hắn chỉ có thể ngừng tấn công Trương Văn Trọng, vận khí hút sâu một hơi, dùng toàn lực ngạnh kháng Âm dương nhị khí đinh đánh tới này.
Phập !
Mặc dù Âm dương nhị khí đinh có thể phát huy công hiệu đâm rách da thịt Trần Mặc, nhưng đáng tiếc là tia chân nguyên còn sót lại trong người Trương Văn Trọng kia quá sức yếu ớt, cho nên uy lực phát ra vô cùng có hạn.

Tuy có thể đâm trúng vào hai huyệt Mệnh Môn, Đại Chuy của hắn, nhưng lại không thể đâm sâu mà gây ra thương tổn lớn, thậm chí còn rất nhanh đã bị Trần Mặc vận kình mà bức văng ra ngoài.
Tuy thương tích cũng không đáng lo ngại, nhưng những cơn đau nhói truyền đến từ hai huyệt vị đó cũng làm cho Trần Mặc không khỏi giận tím tái mặt mũi.

Hắn vốn cho rằng, bắt một người đang vô cùng mỏi mệt cùng thoát lực như Trương Văn Trọng, là một việc vô cùng dễ dàng đến chẳng dễ dàng hơn được nữa.

Nhưng lại tuyệt đối không ngờ, chẳng những bản thân đánh lén không thành công, chưa chạm được vào người Trương Văn Trọng, mà lại đã bị ám khí của hắn đánh cho bị thương hai đại huyệt trên cơ thể, nếu là lúc bình thường chắc chắn đã đi gặp Diêm Vương gia mà uống trà đàm đạo nhân sinh rồi.

(DG: Lêu…lêu… >:p ) Truyện Tiên Y
Trong cơn giận dữ, Trần Mặc nổi điên tốc độ trong nháy mắt đánh về Trương Văn Trọng càng nhanh hơn, ngay lúc gần đến trước người Trương Văn Trọng , hai tay như hai ưng trảo, mạnh mẽ chộp tới hai vai Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng hiểu hắn muốn làm gì, đương nhiên càng không cho hắn dễ dàng đắc thủ.

Nhưng thể trạng suy yếu quá mức, trong nhất thời không thể né tránh kịp, chỉ đành có thể hít sâu một hơi, vận dụng toàn bộ lực lượng còn sót lại trong cơ thể, hai tay biến thành song chưởng, sử dụng một chiêu Nhu quyền chân truyền Thiếu Lâm “Tọa sơn thôi xuất” đánh tới.

Hai chưởng trong nháy mắt đã đến tới trước người Trần Mặc mà toàn lực đẩy mạnh ra xa.
Trần Mặc thấy thế, lập tức nhe răng cười hô hô lên.

Nếu là như ngày thường, Trần Mặc hắn tuyệt đối không dám cùng Trương Văn Trọng dùng cứng đối cứng.

Nhưng mà hiện tại, thấy vẻ mệt mỏi Trương Văn Trọng hiển rõ ra, hắn đoan chắc Trương Văn Trọng là nỏ đã hết đà.

Không chút do dự hắn biến trảo thành chưởng, cùng với chưởng pháp Trương Văn Trọng đánh tới mà trực diện ngạnh kháng đối chưởng.
“Phanh !”
Bốn phía lập tức vang lên một hồi âm thanh trầm đục.
Trương Văn Trọng dưới tình trạng chân nguyên và thể lực tiêu hao cạn kiệt, quả nhiên không thể đối kháng lại được lực lượng trong song chưởng của Trần Mặc đánh tới.

Bị chấn lui về sau mấy bước, há miệng phun ra một đạo tiên huyết đỏ tươi, trong lồng ngực cũng nổi lên từng cơn buồn bực đau nhức mà hút thở không thông.

Trần Mặc đương nhiên là không dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt như vậy, một bước phóng nhanh tới trước người Trương Văn Trọng, không đợi hắn kịp thời phản ứng, liền từ trong ngực móc ra một lọ thuốc trong đó có chứa hương mê cực mạnh, nhanh chóng đổ nó vào một cái khăn mặt cũng đã chuẩn bị sớm từ trước, sau đó một tay nắm chặt lấy đầu Trương Văn Trọng, một tay đem cái khăn mặt dính đầy hương mê mạnh mẽ kia bịt chặt vào miệng mũi trên mặt Trương Văn Trọng.

Truyện Tiên Y
Tam Túc Ô thấy thế vừa sợ lại vừa giận.

Đáng tiếc hiện tại nó cũng đã tiêu hao hết linh khí, ngay cả Thái Dương Tinh Hỏa cũng không phóng thích ra được, chỉ có thể dựa vào mỏ nhọn và lợi trảo quấy rầy Trần Mặc.

Nhưng đáng tiếc hiệu quả quá mức nhỏ bé, cuối cùng Trần Mặc vung tay tát cho một cái văng xa co ro nằm trên mặt đất.
Hương mê mạnh mẽ kia hiệu quả thật tốt.

Nếu là lúc bình thường, Trương Văn Trọng có chân nguyên hộ thể bách độc bất xâm, đương nhiên là không sợ cái hương mê này.

Nhưng với tình trạng hiện tại, hắn rất nhanh đã bị hôn mê ngất đi, bất tỉnh nhân sự.


Hướng về cơ thể Trương Văn Trọng đang nằm hôn mê bất tỉnh đạp mạnh một cước, Trần Mặc cười lạnh nói: “Ngươi, con mẹ nó, không phải là Thiên cấp cao thủ sao? Không phải là kỳ tài võ học đánh rất giỏi sao? Bây giờ không phải cũng là nằm một đống như lợn chết trước mặt ta sao !? Hừ ! Chỉ tiếc, chuyện tình này đây không thể tiết lộ ra ngoài.

Nếu không Trần Mặc ta chỉ dựa vào tu vi Địa cấp trung kỳ mà có thể “đánh gục” một Thiên cấp cao thủ.

Lập tức là đã có thể giương danh thiên hạ, xa gần đều biết rồi !” (DG: Có cần vô liêm sĩ không chừa cho người khác như vậy không a ! Hành động bỉ ổi như vậy mà lại có thể mặt dày nói là “đánh gục”, rồi lại đòi giương danh thiên hạ sao ! )
Trần Mặc cúi người xuống, đem Trương Văn Trọng đang hôn mê lôi lên, đi nhanh về hướng dưới lầu căn phòng trọ mà hắn thuê, ở đó đã chuẩn bị sẵn một chiếc xe việt dã đậu ngay từ trước.

Sau khi hắn nhét Trương Văn Trọng vào chổ ngồi bên tay lái phụ, lại lấy ra một sợi dây thừng mà cẩn thận buột chặt Trương Văn Trọng lại.

Lúc này mới bật máy khởi động xe, một đường gào thét hướng về tỉnh Thiên Nam mà vun vút phóng đi.
Đợi đến khoảng ba giờ chiều ngày hôm sau, một đường xe không ngừng bánh, Trần Mặc cuối cùng đã đi vào khu vực đầu não của Bàng gia tỉnh Thiên Nam.
Khu nhà đầu não của Bàng gia này, có nhiều cảnh trí cực kỳ tú lệ, như là cái chổ tên là “Rồng hút nước”.

Nơi có một con ngân long “hàng giả” thật lớn, “chổng mông” như từ trên trời giáng xuống, cuối cùng lại “chúi đầu” vào trong một đầm nước thật lớn, xa xa nhìn lại, thật cứ như là một con ngân long đồ sộ đang hút nước vậy! Thật là quá đồ sộ ! Còn nhà cửa Bàng gia ở bên này, cách thác nước bên trái kia không xa, lại là những dãy nhà cửa bằng gạch đỏ trên có ngói xanh bao phủ, khắp nơi đều lộ ra một vẻ cổ kính cổ xưa.

Truyện Tiên Y
Bởi vì trước khi đến, Trần Mặc cũng đã cùng gia chủ Bàng gia Bàng Khoan, liên lạc nói chuyện qua điện thoại.

Cho nên khi hắn cùng cái cổ xe việt dã kia ngừng lại trước đại môn sơn màu đỏ rực của đại viện Bàng gia, Bàng Khoan đã dẫn người từ trong đại sảnh bước nhanh đi tới.
Thân là Bàng gia đương đại gia chủ, Bàng Khoan đã hơn bốn mươi tuổi, có được một thân tu vi Thiên cấp sơ kì, dáng người hắn không khôi ngô, thậm chí còn có chút gầy lùn.

Trong cặp mắt hình tam giác kia của hắn, thỉnh thoảng ánh lên một ánh mắt nham hiểm làm cho người khác không khỏi sởn tóc gáy.
Sau khi nhìn thấy Trương Văn Trọng bị trói chặt trên ghế chổ tay lái phụ, hắn vuốt vuốt dúm râu ở khóe miệng kia, dò hỏi: “Ngươi nói cái tên mà biết phương pháp mở ra Ngạc Sơn bảo tàng kia chính là hắn sao ?!”
“Đúng vậy, chính là hắn !” Trần Mặc trả lời.
“Tại sao lại phải trói chặt hắn như vậy ?” Bàng Khoan lại hỏi tiếp.

Truyện Tiên Y
“Hắn chính là một Thiên cấp cao thủ đó ! Nếu như không trói chặt hắn lại, tôi hoàn toàn không yên tâm chút nào !” Trần Mặc trả lời: “Không chỉ dùng dây thừng trói chặt hắn, tôi đồng thời còn dùng hương mê làm cho hắn mê man đi.

Trên đường từ Ung Thành đến đây, cách một đoạn thời gian, tôi lại dùng hương mê cho hắn hít vào, để tránh vạn nhất hắn tỉnh lại.”

“Gì ? Ngươi nói hắn là Thiên cấp cao thủ sao ?” Bàng Khoan ánh mắt đầy vẻ hoài nghi, nói ra: “Ngươi đang nói đùa với ta sao ? Nếu như hắn thật sự là Thiên cấp cao thủ, với thực lực Địa cấp trung kỳ như ngươi, làm thế nào mà có thể bắt giữ được hắn?” Truyện Tiên Y
Trần Mặc sớm đã liệu đến việc Bàng Khoan sẽ hỏi hắn như thế, nên liền đem mọi chuyện xảy ra trước kia kể lại cho hắn nghe.
“Nguyên lai là như vậy ! Ngươi cũng thật rất là may mắn nha !” Bàng Khoan cười trêu chọc nói.
Trần Mặc càng đắc ý cười, nói: “Haha! Lúc này đây, lão thiên cũng vung tay mà giúp cho ta mà !” Truyện Tiên Y
Sau khi đợi đệ tử Bàng gia giải khai dây thừng cột vào trên người Trương Văn Trọng, mang hắn từ chổ ngồi tay lái phụ khiêng lên đi ra.

Trần Mặc thấy những người đệ tử Bàng gia này xem thường khinh thị Trương Văn Trọng đang hôn mê, vội vàng hướng Bàng Khoan nhắc nhở: “Bàng ca, người này tuy là một thanh niên trẻ tuổi, nhưng lại phi thường lợi hại ! Ngay cả Phù Văn Giản cao thủ Miêu gia, cũng là chết trong tay của hắn đó !”
“A ! Như vậy à ! Ta chỉ nghe nói Phù Văn Giản bị người ta đánh chết.

Lại càng không ngờ, người đánh chết hắn lại là người trẻ tuổi này.” Bàng Khoan kinh ngạc nói.

Tuy hắn chưa từng cùng Phù Văn Giản giao thủ với nhau, nhưng lại biết rõ Phù Văn Giản không chỉ là Thiên cấp cao thủ, mà đồng thời còn am hiểu chung thuật cùng vu thuật quỷ dị.

Cùng một người như vậy giao thủ, ngay cả Bàng Khoan hắn cũng không có tin tưởng chiến thắng, huống chi là đánh chết.

Nhưng càng nghĩ càng không ngờ đến, Trương Văn Trọng trẻ tuổi như vậy lại có thể đem Phù Văn Giản đánh chết.

Bàng Khoan vội vàng thu lại ánh mắt khinh thị, thay vào đó trong con mắt hình tam giác, là một ánh mắt âm lãnh ngoan độc xem xét Trương Văn Trọng.

Cuối cùng, khóe miệng hắn mỉm cười, một nụ cười lạnh ác độc hiện ở trên mặt hắn, dùng một thanh âm làm cho người nghe sởn cả tóc gáy nói ra: “Ngươi nói hắn rất lợi hại đúng không ? Tốt lắm ! Ta bây giờ phá nát huyệt Khí Hải của hắn, cắt đứt gân tay cùng gân chân của hắn.

Để xem hắn còn lợi hại được như thế nào !” Dứt lời, hắn kêu mấy người đệ tử kia dựng đứng người Trương Văn Trọng lên, sau đó đưa ngón tay trỏ điểm mạnh vào trên huyệt Khí Hải của Trương Văn Trọng.

Lực lượng mạnh mẽ từ trên ngón trỏ phòng thích ra, trong nháy mắt như đánh vỡ cả xương cốt Trương Văn Trọng.
“Phốc.” Mặc dù đang hôn mê, nhưng Trương Văn Trọng vẫn bị thương kêu rên một tiếng, há miệng phun ra một đạo máu tươi, sắc mặt trong nháy mắt liền biến thành một mảng trắng bệch.
Nhưng mà động tác Bàng Khoan đến đây vẫn chưa chấm dứt, hắn nhận lấy một thanh chủy thủ sắc bén từ trên tay một tên đệ tử kế bên, dùng một thủ pháp cực kỳ thành thạo, trong một khoản thời gian ngắn liền đem gân tay gân chân Trương Văn Trọng cắt đứt hết.

Sau đó, cầm theo cái thanh chủy thủ đầy máu này, quay sang một tên đệ tử gần đó, phất phất tay nói: “Mang hắn vào sân trong, tìm một cái giá trói lại cho ta !”
“Dạ” Tên đệ tử đó lập tức trả lời, mang lấy Trương Văn Trọng cả người bê bết máu hướng vào trong trạch viện đi đến.
Nếu như là một võ giả bình thường, sau khi bị đánh nát huyệt Khí Hải, cùng cắt đứt gân tay gân chân, cũng có thể nói là triệt để tàn phế.

Đời này đừng mơ tưởng tập luyện võ thuật, thậm chí ngay cả cơ thể cũng sẽ biến thành vô cùng yếu ớt, so với cả người thường còn không bằng.
Nhưng bọn họ sẽ không bao giờ ngờ đến, Trương Văn Trọng lại không phải là một võ giả bình thường, một con người bình thường, mà chính là một Tu chân giả tu tiên.

Hắn tu luyện Y Giám Tâm Kinh nên thân thể có một lực siêu cường chữa trị, hơn nữa lúc trước lại vừa ăn vào một viên Đại đạo Như ý đan.

Lúc này, Trương Văn Trọng mặc dù đã bị đánh nát huyệt Khí Hải, gân tay gân chân cùng bị đứt hết, nhưng dưới công hiệu của Đại đạo Như ý đan, cùng với Y Giám Tâm Kinh tự động vận hành trong cơ thể.

Cơ thể hắn đang dùng tốc độ người thường khó có thể tưởng tượng được mà chữa trị huyệt Khí Hải bị đánh nát cùng những chổ gân tay gân chân đã bị đứt kia.

(DG: Ặc, làm hết hồn ! Anh Trọng trâu bò quá !) Truyện Tiên Y
Cùng trong lúc hắn hôn mê, chân nguyên cùng thể lực hao tổn, đang từng chút từng chút khôi phục lại.
Nhưng bất kể là Trần Mặc hay Bàng Khoan, nằm mơ cũng không biết đến chuyện này.

(DG: Chết mẹ rồi con ơi, wa ha ha…)
Trần Mặc ở phía sau xoa xoa hai tay, cười nịnh bợ lấy lòng nói: “Bàng ca, tôi đã đem người này bắt giữ cho anh rồi, số tiền mà anhi đã hứa cho tôi, khi nào thì tôi có thể …?”
Bàng Khoan vỗ vỗ vai của hắn, cười ha ha nói ra: “Đứng gấp ! Đừng gấp ! Trần lão đệ ! Tiền thù lao của ngươi ta cũng đã sớm chuẩn bị xong.

Đi, chúng ta cùng vào nhà nào ! Trước tiên cần phải ép hỏi ra được bí mật bảo tàng từ trong miệng của tên gia hỏa này đã.” Truyện Tiên Y
“Hảo !” Trần Mặc cười ha ha đến nổi không ngậm miệng lại được, cùng Bàng Khoan khoát vai nhau sánh bước đi vào trong dãy nhà Bàng gia.
Nặng nề “Chi nha” một tiếng, cửa chính màu sơn đỏ chói của đại viện Bàng gia chậm rãi đóng xuống.

Khi mà cánh cửa đại viện đóng hẳn lại hoàn toàn, Bàng Khoan đột nhiên dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, mạnh mẽ đem cái thanh chủy thủ đầy máu trước kia đang nắm trong tay, đâm sâu vào trong lồng ngực Trần Mặc.

Truyện Tiên Y
Máu tươi lập tức từ trên người Trần Mặc phún ra thành vòi.
Trần Mặc ánh mắt vô cùng ngạc nhiên và hoảng sợ cúi đầu nhìn vào cái thanh chủy thủ cắm sâu trên ngực mình, sau đó ngầng đầu lên mắt mở trừng trừng nhìn Bàng Khoan, môi run rẫy tái nhợt mấp máy, cuối cùng hộc ra được một câu trước khi chết: “Ngươi…Thật độc ác !”
Bàng Khoan cười lạnh nói: “Ta độc ác sao? Haha ! Đó là do ngươi ngu ngốc thôi ! Chổ tốt như vậy ta cùng người một nhà độc hưởng không phải tốt nhất sao ? Sao lại phải ngu ngốc phân chia cùng ngươi chứ ?”
Trần Mặc thân thể nghiêng đi, nằm sấp người trên mặt đất không nhúc nhích nữa.
Bàng Khoan ngoắc tay gọi một tên đệ tử phân phó nói: “Đưa xác hắn đi xử lý cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để cho ai phát hiện thi thể của hắn.

Ta không hy vọng việc này để cho cảnh sát biết được.

Ngươi hiểu không ?”
“Dạ” Người đệ tử Bàng gia này trầm giọng nghiêm túc đáp.

Tuy Bàng gia bọn họ bên ngoài mang lốt giả trang là một thương gia, nhưng trên thực tế, trong lòng bọn họ vẫn mang trong người tính cách thô bạo một lời không hợp liền có thể ra tay giết người.
Sau khi lau đi vết máu tươi trên tay, Bàng Khoan đi tới sân trong.

Lập tức liền có đệ tử đưa đến một cái ghế, hầu hạ hắn ngồi xuống.

Về phần Trương Văn Trọng, thì đã bị khóa sắt buộc chặt lại vào một cây cọc gỗ dựng đứng giữa sân.
Nhận lấy chén trà từ trên tay tên đệ tử đưa đến, Bàng Khoan uống một ngụm nhỏ, hướng về phía tên đệ tử đứng gần bên người Trương Văn Trọng phân phó: “Làm cho hắn tỉnh lại cho ta !”