Chương 10: Hoạn quan và nữ hoàng (10)

Chương 10: Hoạn quan và nữ hoàng (10)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tiểu cung nữ thức thời lui xuống. Lúc này trong điện rộng lớn chỉ còn hai người An Tình cùng Lục Sanh. Nữ hoàng điện hạ thích cái gì thì đám nô tài bọn họ cũng phải biết điều mà phối hợp. Tình thú khuê phòng tất nhiên cũng không thể để người ngoài thay đổi.

Không gian phảng phất mùi long diên hương, trong phòng càng thêm an tĩnh. Hai người im lặng không nói, yên lặng đến mức nghe thấy cả tiếng hít thở của nhau.

Nàng ý vị dạt dào nhìn chằm chằm hắn.

Lục Sanh lúc này tràn ngập sửng sốt, mắt phượng nhìn nàng còn mang theo kinh ngạc, nhưng rất nhanh, trên mặt hắn đã khôi phục mỉm cười. Hắn duỗi tay cầm lấy chén thuốc, một tay cầm muỗng quấy hai nhịp, sau liền đưa cho đối phương.

Nước thuốc màu đen đong đưa, mơ hồ còn phản chiếu bóng dáng hai người.

Nàng vẫn chăm chú nhìn hắn, nhướng mày: "A ——"

Hắn sửng sốt.

Âm tiết đơn điệu đánh vỡ tĩnh lặng trong phòng. Cánh môi nữ tử hồng nhuận hé mở, nhích lại gần——

Động tác chợt dừng. Hắn cúi đầu liền thấy môi hồng đang ngậm lấy muỗng sứ.

Nàng nhíu mày trừng mắt nhìn hắn. Chóp mũi bỗng ngửi thấy một cỗ mùi hương nhàn nhạt, ý cười ngưng kết, thân thể hắn nháy mắt cứng đờ.

Nàng liếm đôi môi phấn nộn, sau đó ra sức phồng má. Lục Sanh thấy rõ bóng hắn trong con ngươi đen nhánh của nàng, bên tai không ngừng truyền đến âm thanh nuốt nước bọt cùng tiếng lẩm nhẩm: "Ô ô, thật khó uống."

Trong tay hắn bưng chén thuốc nhưng thân thể vẫn ngây ngốc đứng yên không phản ứng.

"Khụ, ngốc cái gì?"

Hồi lâu không thấy hắn động, nàng lùi về phía sau một bước, mắt nhìn chăm chú vào hắn, phất tay áo, tay không ngừng quơ quơ trước mặt đối phương.

Thuốc này cũng thật đắng. Tuy nói là ngự y trong cung kê đơn nhưng đầu lưỡi lại tràn ngập hương vị kinh khủng. Đầu mày nhăn chặt, nàng khó chịu như gặp phải kẻ địch, khóe mắt liếc thấy cái mâm trên mặt bàn, nàng bỗng nảy ra một ý.

"Cô muốn ăn cái này." Nàng nhếch môi, duỗi tay chỉ vào mâm mơ mọng nước bên kia.

Đối phương lại lần nữa ngây ngẩn cả người.

Nàng nhếch mắt nhìn hắn, lại nói: "Cô cũng muốn ngươi đút!", trong giọng nói tràn ngập tàn ác.

......

Lục đại tổng quản kinh nghiệm phong phú giờ phút này lại mang theo vài phần xấu hổ hiếm gặp. Khóe mắt co rút, hắn bỗng cảm thấy phải chăng đám nam sủng không hầu hạ được điện hạ nên nàng mới làm như vậy?

Buông chén thuốc trong tay xuống, hắn thấy nàng vẫn luôn nhìn hắn không chớp mắt, trong lòng thầm mắng nhưng trên mặt vẫn mang theo tia mỉm cười.

"Điện hạ, nô tài không sạch sẽ."

Nàng ác liệt nói, "Cái gì sạch sẽ hay không sạch sẽ, cô thấy ngươi sạch sẽ là được!"

Lục Sanh không thể cãi lại, hắn cúi đầu rũ mắt, đáy mắt xoẹt qua tia mất kiên nhẫn.

Ngón tay giống dương chi bạch ngọc tiến đến bên bàn sờ lấy quả mơ mọng nước. Hắn vừa mới nắm lấy một quả đã thấy đối phương hé môi. Động tác trên tay chợt dừng một nhịp, rất nhanh, hắn đã nâng tay đem quả mơ nhét vào miệng nàng.

An Tình giảo hoạt cười, nhanh chóng khép lại môi đỏ. Hắn vừa muốn rút ngón tay, lập tức liền ngơ ngẩn.

Xúc cảm ướt át trơn trượt. Đầu ngón tay còn có chút ngứa, bị ấm áp bao lấy.

Ngẩng đầu liền đối diện với tầm mắt nàng. Nàng nheo mắt nhìn hắn, trong miệng vẫn còn ngậm ngón tay hắn.

Không gian dường như ngưng lại. Trái tim đập thùng thùng trong lồng ngực, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

[Đinh! Chúc mừng người chơi! Độ hảo cảm mục tiêu +10, tổng độ hảo cảm +20]

Lục Sanh lúc này đã hoàn toàn ngây ngốc, thân thể cứng ngắc. Hắn cúi dầu che dấu tia phức tạp trong mắt. Thật không thể nói hắn nghĩ nhiều. Ngày trước hầu hạ điện hạ cũng không thấy điện hạ...ham muốn như vậy...

Nam sủng hậu cung đều do hắn sai người lựa chọn đưa vào, công phu trên giường đều tuyệt đối tốt, rốt cuộc là họ không hầu hạ tốt chọc đến điện hạ, hay là...

Giờ phút này trong đầu Lục tổng quản tràn ngập suy nghĩ nhất định phải điều tra danh sách thị tẩm một phen.

An Tình mắt cười cong cong, bỗng khẽ cắn ngón tay hắn một cái, thấy đối phương nhíu mày mới mở miệng. Ngay khi hắn nhanh chóng rút tay lại, nàng lần nữa duỗi tay nắm lấy tay hắn.

Khóe mắt Lục đại tổng quản co giật. Chỉ thấy nàng nhíu mi chăm chú nhìn ngón tay có chút ướt át của hắn, bỗng nhiên móc ra một chiếc khăn tay, đặt vào lòng bàn tay hắn, nhướng mày nói: "Lau sạch."

Khóe mắt Lục đại tổng quản lại giật giật. Vậy đây là ai sai?

Hắn im lặng rút tay về, bàn tay nắm khăn còn vương hơi ấm của nàng, từng chút từng chút lau sạch chất lỏng dính trên đầu ngón tay.

An Tình cười híp mắt, xoay người ngồi trên ghế uống ngụm trà súc miệng.

Lục Sanh rũ mắt suy nghĩ, sâu kín đồng tử phiếm tia lạnh lùng. Cứ đùa giỡn đi!

Sau nột lát, An Tình để hắn bên cạnh luyện chữ còn chính mình bắt đầu xử lý tấu chương.

......

Đám triều thần đồng loạt khởi tấu Tề vương.

Không ít đại thần trong triều sôi nổi chỉ trích đối phương dựng phủ đệ khắp bốn phía kinh thành, hao phí rất nhiều ngân lượng. Bây giờ còn là cuối năm, mọi việc đều cần dùng đến bạc, Tề vương đúng lúc này lại...

Về nam nữ chủ, nàng đại khái cũng đoán được vài phần. Tô Linh Nhi là trưởng nữ phủ tướng quân, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông. Về bộ dáng, nàng tất nhiên cũng đã gặp, nói nàng ta là đệ nhất mỹ nhân cũng không ngoa. Đại tướng quân trung thành với nàng, điều này ai cũng biết. Nhưng Tô Linh Nhi lại không phải vật trong ao. Nàng ta đủ thông minh, có mưu kế, còn gả cho Tề vương dã tâm bừng bừng thì dù đại tướng quân có trung thành thế nào cũng sẽ đứng về phía nữ nhi của mình.

Đối với cục diện thay đổi thất thường trên triều, không phân đúng sai, Vua- Tôi tương tàn, chỉ có người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Nếu năng lực ngươi không đủ thì thiên hạ này tất sẽ rơi vào tay người khác.

Nàng nheo mắt nghĩ, ngả lưng dựa vào ghế. Đến lúc này, hai người kia chắc đã gặp người nào đó vài lần...

Nàng liếc mắt, đúng lúc nhìn thấy Lục Sanh đứng dậy vuốt ống tay áo, dọn dẹp giấy bút trên mặt bàn.

"Điện hạ, thời gian không còn sớm, bên phủ Nội Vụ còn một số việc, nô tài xin cáo từ."

Thời điểm cuối năm tới, thân là thủ lĩnh thái giám trong cung, có rất nhiều việc cần đến hắn. Nàng nheo mắt, phất tay áo: "Cho lui."

Bỗng nhiên nhớ đến cái gì, lại nói: "Trời hanh vật khô, ngươi nhớ tới phủ Nội Vụ lãnh ít gỗ du, nhớ gọi người tới giúp."

Lục Sanh gật đầu hiểu ý, sau lại nhíu mày, trong lòng dâng lên vài phần nghi hoặc.

"Ngón tay ngươi cũng quá thô ráp đi, khắp nơi đều có vết chai..."

Người nào đó đang xoay người, nghe vậy dưới chân bỗng lảo đảo một cái.

An Tình chép chép miệng, đang định nói ngón tay hắn vừa rồi ma sát khiến lưỡi nàng không thoải mái, đã thấy đối phương cúi đầu, bước như bay đến cửa điện.

Nàng ngừng một chút, cong môi cười, đầu lưỡi phảng phất còn cảm nhận được độ ấm của đối phương——

"Ngàn vạn lần đừng quên đấy!"

Vừa dứt lời đã thấy đối phương bước càng thêm nóng nảy vội vàng.