Post on: 12 tháng ago
Tuy rằng đã sớm làm hết những việc nên lẫn không nên làm nhưng đêm động phòng hoa chúc vẫn khiến hai người tràn ngập chờ mong. Thần Tử Thích vẫn còn trầm mê trong điệu múa cầu hoàng, lúc lên giường chưa từng nghe lời như vậy.
Đưa tay thả xuống trướng đỏ, ngăn lại ánh nến rực rỡ, thế giới nho nhỏ của hai người lập tức trở nên ám muội.
Cởi hồng sa mỏng manh, nhẹ nhàng đẩy vạt áo ra, tầng tầng hỉ phục diễm lệ trút xuống, Đan Y nhìn thân thể trắng nõn dần dần lộ ra, cảm giác như thể đang lột một con tôm chín đỏ, mở lớp vỏ sáng, để lộ ra phần thịt non mềm tươi ngon.
Hầu kết không nhịn được mà trượt một cái, Đan Y tiến lên, thành kính hôn lên lồng ngực dụ người kia, sau đó ngậm lấy khỏa anh đào y thích nhất, nhẹ nhàng gặm cắn.
"A..." Thần Tử Thích dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, y phục vừa vặn vắt lại trên cánh tay, không thể động đậy, chỉ có thể ngửa đầu chịu đựng khiêu khích.
Bị hôn liếm một lúc liền không chịu nổi, Thần Tử Thích không chống thân dậy nữa mà nằm hẳn xuống, tự mình cởi hết xiêm y vướng víu rồi vươn tay muốn ôm lấy Đan Y.
Đan Y nắm lấy đôi tay kia cố định trên đỉnh đầu, cúi xuống ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói: "Đừng vội, đêm nay để ta cẩn thận nhìn ngươi." Thanh âm trầm thấp dễ nghe bởi vì nhuốm vị tình dục mà có chút khàn khàn, lọt vào trong tai, trêu chọc Thần Tử Thích run rẩy.
"A..." Thần Tử Thích hàm hồ đáp một tiếng, thân thể không nhịn được mà bắt đầu đỏ ửng, ngày thường mây mưa hoan ái cũng không cảm thấy xấu hổ, lần đầu tiên làm chậm như thế này, ngược lại cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Đan Y như bắt được bảo bối mà một tấc lại một tấc ngắm nhìn, mỗi bộ vị yêu thích đều phải liếm cắn, khi đến bụng dưới thì Thần Tử Thích đã có chút không chịu nổi. "Nhanh... Nhanh chút..." Thần Tử Thích dùng hai chân kẹp lấy eo Đan Y, ôm cổ y hôn tới tấp, một bên hôn một bên dùng đôi chân thon dài mạnh mẽ quặp chặt Đan Y trên người mình.
Đan Y cũng đã nhịn ra một tầng mồ hôi, thân thủ lấy một cái bình bạch ngọc nhỏ, dùng ngón tay quệt một ít cao óng ánh trong suốt, xoa nắn hai cánh mông mềm mại, nhẹ nhàng vỗ một cái rồi cẩn thận đâm vào.
"Ừm..." Thần Tử Thích hừ nhẹ một tiếng, đầu ngửa ra, làm lộ phần cổ yếu ớt.
Đan Y cúi người, nhẹ nhàng cắn lên hầu kết một cái, tay cũng tăng nhanh tốc độ đâm rút. Lúc chuẩn bị cũng không sai biệt lắm, Đan Y rút ngón tay ra, hai tay chống hai bên Thần Tử Thích, "Thích thích, vi phu muốn vào."
"Phi, ngươi phải xưng thiếp... A..." Một câu thị uy còn chưa chỉnh, Thần Tử Thích đã không còn nói nổi thành lời, không biết bao nhiêu lần, tiểu thần điểu này vẫn làm người ta đau, siết lấy đệm chăn đỏ tươi dưới thân, nhẫn nại chốc lát mới miễn cưỡng lấy lại được một hơi.
"Phù phù, đau đau mau bay đi." Đan Y hôn vành tai của hắn.
"Ha ha..." Thần Tử Thích bị chọc cười, ở trên bả vai Đan Y cắn một cái.
Một chút đau đớn kích thích làm người nhịn rất khổ cực, Đan Y biết người dưới thân đã thích ứng được, lập tức động.
Thần Tử Thích cảm thấy thân thể như bị xuyên qua, luống cuống dùng hai chân cuốn lấy vòng eo hữu lực, chịu đựng va chạm như trời long đất lở, "Không phải nói muốn... ngắm cẩn thận sao... A..." Bộ dạng bây giờ cùng với người ôn nhu vừa rồi căn bản không phải một bộ a!
"Bên ngoài xem xong rồi, muốn ngắm cẩn thận bên trong!" Đan Y dừng lại, thở dốc một đoạn, vỗ vỗ cái mông mềm mại kia, xoay người Thần Tử Thích lại.
"A..." Thần Tử Thích vốn có chút không tình nguyện, ngẩng đầu lại thấy mắt phượng đầy ôn nhu lưu luyến kia, nhất thời quên sạch, tự vươn mình nằm úp sấp, lập tức bị xỏ xiên lần thứ hai, lực đạo mạnh đến mức hắn bị ngã về phía trước, mặt bẹp một cái ngã vào trong đệm chăn. Tức giận úp mặt xuống giường, thật là mỹ nhân họa quốc a! Thần Tử Thích như bánh nướng mặn không nhân bị lăn qua lộn lại nhiều lần, cuối cùng mềm nhũn, chân đặt thành chữ đại, ở trên giường mặc người bài bố.
"Thích Thích......" Đan Y bế Thần Tử Thích cả người đầy mồ hôi lên, để hắn ngồi trong lòng mình.
"Ngô...... Quá sâu......" Thần Tử Thích nức nở, ôm chặt cổ Đan Y giữ thăng bằng.
"Gọi ca ca." Đan Y ý xấu động động, bức cho mắt đào rưng rưng nước mắt.
"Ca ca, hảo ca ca," Thần Tử Thích hôn hôn khóe miệng Đan Y, rầm rì xin tha, "Nhẹ một chút."
Phương thức xin tha thế này hiển nhiên chỉ có tác dụng ngược. Thẳng đến khi nến đỏ cháy hết, phía chân trời điểm chút ánh sáng, đêm động phòng triền miên kiều diễm mới khó khăn lắm mà kết thúc.
"Đến kính trà cha nương thôi." Đan Y hôn hôn Thích Thích vừa mới tẩy rửa sạch sẽ.
"A? Ta còn chưa ngủ đâu!" Thần Tử Thích kinh ngạc mà mở to hai mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thực sự đã là sáng sớm, rên một tiếng chui vào trong ổ chăn, nói gì cũng không ra.
Lăn lộn cả một đêm, toàn thân đều rã rời, tuy nói trong lúc làm có thể trao đổi nội lực, cũng không mệt mỏi giống người bình thường, nhưng dù thế nào thì cũng là một đêm chưa ngủ, hơn nữa eo đau mông đau......
Đan Y đem người từ trong ổ chăn đào ra, vuốt ve khóe mắt còn đang phiếm hồng cùng cánh môi sưng đỏ của Thích Thích, cũng biết hắn mệt chết rồi, nghĩ nghĩ, kêu Linh Hòa tới nói với các trưởng bối một tiếng, hai canh giờ nữa hai người sẽ đến.
Có thể ngủ hai canh giờ, Thần Tử Thích lập tức cao hứng, đếm đến ba đã lăn ra ngủ. Thẳng đến khi mặt trời lên cao, hai người mới tới Thanh Ngô Cung.
Thần Tử Thích vẻ mặt đau khổ, chầm chậm dịch bước, duỗi tay bắt lấy góc áo Đan Y, "Ta không động được a."
Đan Y nhìn hắn, nhấp môi cười khẽ, lại gần cùng hắn mũi đối mũi, "Vậy làm sao bây giờ?"
"Ngươi cõng ta đi." Thần Tử Thích chớp chớp mắt, cố gắng làm cho mình trông có vẻ đáng thương một chút, ôm lấy eo Đan Y không buông tay.
"Thả tay ra nào." Đan Y vỗ vỗ cánh tay trên eo.
"Đan Y, mới thành thân một ngày mà ngươi đã đối ta như vậy!" Thần Tử Thích làm ra bộ dáng nhìn thấu thói đời nóng lạnh, "Nếu đã như vậy, về sau ngươi là thê, ta là phu!"
Đan Y không để ý tới hắn, gỡ đôi tay người nọ, bế ngang lên rồi bước đi.
"Ai ai!" Thần Tử Thích kinh hô, nhanh chóng ôm lấy cổ Đan Y.
Linh Hòa Linh Quan theo phía sau che miệng cười trộm, hai phu phu nhà này, sau khi thành thân vẫn không hề cố kỵ, so với trước kia càng ầm ĩ hơn.
Được ôm tới tận cửa Thanh Ngô Cung, Thần Tử Thích mới giãy giụa nhảy xuống, ho nhẹ một tiếng, vuốt vạt áo, đẩy cửa đi vào.
Ba vị trưởng bối đã ở trong phòng, Thanh Tiêu cùng Thường Nga nói chuyện phiếm, lão phụ thân phượng gia thì đang cho tiểu nhi tử uống cháo trúc.
"Pi! Pi kỉ!" Phượng Nhị thấy tiếng mở cửa, lập tức quay đầu hưng phấn kêu lên.
"U a, cũng biết gọi người a." Đan Túc cao hứng đặt tiểu nhi tử lên lòng bàn tay xoa nắn.
Thường Nga nhìn lão cung chủ, tựa hồ minh bạc vì sao người ta thích tiểu vương bát đản nhà mình, đều thích xem hồng mao kê như nhi tử mà nuôi dưỡng.
Dập đầu nhận thân, kính trà sửa miệng, Thường Nga nghe Đan Y đổi giọng gọi nương, vẫn cảm thấy có chút quái quái. Kết thúc tất cả nghi thức, Thường Nga phải về Kiếm Dương ngay, hiện giờ Thiên Đức Đế cũng không dám đến chọc Thần Tử Thích, Kiếm Dương đã an toàn, cứ ở lại nhà thông gia cũng không nên.
Xuân đến, vạn vật hồi sinh, Quy Vân Cung lại lần nữa náo nhiệt.
Đại đệ tử Phái Hoàng Sơn mang cuộn da có chương 4 Tiêu Thiều tới Quy Vân Cung.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Đệ đệ: Pi kỉ
Thích Thích: Đệ đệ đang nói gì vậy?
Điểu công: Tẩu tử
Đệ đệ: Pi pi
Thích Thích: Này lại là gì?
Điểu công: Ca ca
Đệ đệ: Pi pi kỉ pi kỉ!
Thích Thích: Ca ca thân tẩu tử?
Điểu cha: Chúc mừng con nhận được giấy chứng nhận điểu ngữ cấp bốn.
----------------------------
A a a a a, bỏ liêm sỉ một chút, thật sự xin lỗi!
Chuyện xưa đến hồi kết thúc, cuối cùng còn một cái phiên ngoại, hôm nay sửa lại đại cương phí nhiều thời gian, chương này viết hơn 2 ngàn từ rất không hài lòng, xóa đi chỉ còn như vậy, quỳ.
Buổi tối 10 giờ trên Weibo phát đêm động phòng hoa chúc xe ba bánh làm bồi thường _(:з" ∠*)_
----------------------------