Post on: 12 tháng ago
Chuyện đào xương phạt thi thể này, tuy là hành động cố chấp bướng bỉnh của Luyện nhi, nhưng nguyên nhân ban đầu, rốt cuộc là bởi vì bản thân mà phát sinh, nhìn thấy tình thế phát triển đến nay, ta vẫn luôn nhận định như vậy.
Nguyên nhân chính là như vậy, sinh ra cảm giác có trách nhiệm mãnh liệt, cảm giác bản thân nhất định phải dùng hết sức để đem khả năng có thể tạo thành phong ba từ việc này trừ khử hoàn toàn.
Chúng khẩu thước kim, tích hủy tiêu cốt*, không mong để lộ vết thương trên lưng liền có thể làm cho tất cả mọi người tâm phục khẩu phục, nhưng chỉ cần có thể tranh thủ nhân tâm của một nhóm người, làm cho tình thế có chút chuyển biến tốt đẹp, liền cảm thấy cho dù khoan y nghiệm thương cũng là không sao.
(*Miệng nhiều người chảy sắt, góp lời xấu tan xương, ý nói sức mạnh của dư luận)
Nhưng không nghĩ đến vào giờ khắc này lực cản lớn nhất, cố tình lại đến từ nàng.
"Luyện nhi...Ngươi, ngươi đang nói gì vậy..." Có lẽ lúc này nét mặt của bản thân nhất định là rất bối rối, cũng may lúc trước một tiếng kia của nàng không tính là quá lớn, người ở phía dưới đài nghe thấy hẳn là không nhiều lắm, nếu không thật sự là muốn đào một cái lỗ mà chui vào, chỉ là dù như vậy cũng đủ làm cho người ta cảm thấy quẫn bách, những tính toám tìn cách trấn định trong đầu lúc trước nhất thời đều bị quấy rầy, chỉ có thể thấp giọng nói ra suy nghĩ trong lòng: "...Đừng hồ đồ được không?"
"Ngươi mới hồ đồ!" Cô gái trước mặt lại không nhượng bộ chút nào, dựng thẳng chân mày căm hận nói: "Ai cho phép ngươi dùng biện pháp này để chứng minh với người khác? Ta chính là đoán được để ngươi ra mặt nhất định sẽ phiền phức, nhất định sẽ bị o ép, nên ngay từ đầu mới muốn lén ngươi đến đây, sau đó nhìn một chút để hả giận trong lòng là tốt rồi, ngươi liền như vậy, sơn trại này, ta còn làm chủ được sao?"
Chính là như vậy, cho tới nay, ta rốt cuộc là lo sợ nàng quá mức độc đoạn chuyên hoành, khắp nơi gây thù hằn, nàng lại luôn chê ta đối xử với mọi người quá mức bình thản, không đủ cứng rắn, cả hai đều là không thừa nhận, cũng không yên lòng tính tình của đối phương, suy nghĩ một chút, cho tới hôm nay mới là lần đầu tiên bị phản đối, như vậy cũng coi như đáng kinh ngạc.
Lần đầu tiên ý kiến không đồng nhất, vốn không có thói quen cứng rắn đối chọi với nàng, huống chi lại là trước mặt mọi người, tình thế phức tạp như vậy, vì vậy nhất thời im lặng, không biết có nên kiên trì với cách làm của mình hay không, lại không kịp cân nhắc chu toàn, trên tay đã bị lôi kéo một cái, trong phút chốc dời đi một bước, Luyện nhi thuận thế tiến lên, mà bản thân bị che chắn ở phía sau nàng, che khuất ánh nhìn.
Không còn kịp nghĩ đến những hành động tiếp theo, cũng khó có thể kháng nghị, bởi vì người này sớm đã đoạt đi quyền nói chuyện, chợt nghe thấy thanh âm chân thật đáng tin kia lớn tiếng trách mắng: "Cái gì mà nghiệm thương ở trước mặt mọi người? Thật không biết hổ thẹn sao! Vết thương trên lưng kia ta đã từng lần từng lần xem qua, đáng tiếc lúc ấy nàng còn muốn đại sự hóa không, chỉ nói là bị một người điên gây ra thương tích, nguyên do thật sự là do sau này ra điều ra mới biết được, ta Luyện Nghê Thường chưa bao giờ nói chuyện lung tung! Ân?"
Bị che chắn ở sau lưng nàng, người dưới đài nhìn không thấy ta, ta cũng nhìn không thấy phản ứng của mọi người dưới đài, chỉ biết là sau những lời trách móc, Luyện nhi có chút chậm lại, đột nhiên lạnh buốt cười cười, thanh âm nhạt đi vài phần, nói: "Nhớ rõ trước khi ta vào kinh sư từng nói qua, các ngươi đối với ta như thế nào, liền đối với nàng như vậy, nàng là người tính khí mềm mại, khi trở về nếu như để ta biết được có ai dám o ép nàng nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua...Hôm nay xem ra, ha ha, thật đúng là ở bên ngoài quá lâu, có vài người, lại giống như không đem trại chủ ta để vào mắt rồi?"
Những người có chút thân cận với nàng đều biết rõ, giận quá hóa cười, mới chính là điềm báo phát hỏa của Luyện nhi, lúc này mới có cơ hội nghiêng đầu từ phía sau lưng nhìn ra ngoài, đã thấy trên gương mặt của rất nhiều người dưới đài đều giống như trắng thêm vài phần, người đầu lĩnh đặt nghi vấn kia càng trắng đến quá mức, trên trán thậm chí đã thấm ra mồ hôi, cuối cùng lại vẫn không phục, vẫn là lấy lại tinh thần ôm quyền khom người nói: "Thuộc...Thuộc hạ không dám, thuộc hạ cũng không có ý muốn làm nhục Trúc Tiêm cô nương, càng không có ý ngỗ nghịch trại chủ, chẳng qua là, chẳng qua là liên quan đến di hài của tỷ muội, đại quản sự khi còn sống là làm không ít chuyện cho trại, đối với nhiều tỷ muội tình thâm ý trọng, đừng nói hôm nay...Hôm nay chân tướng còn đang bàn luận, cho dù tất cả đều là thật sự, cũng là người chết như đèn tắt, xin trại chủ thận trọng nghĩ lại!"
Không phải không muốn thừa nhận, mặc dù có chút bảo thủ, nhưng ngoài đối với Trúc Tiêm ra, Đông Duẩn xác thực cũng coi như người tốt, đặc biệt đối với sơn trại này, cho dù là bản thân, cũng chưa từng nghi ngờ nửa phần về tâm ý của nàng đối với sơn trại cùng Luyện nhi, có lẽ chính là bởi vì quá mức toàn tâm toàn ý, mới không thể chấp nhận chuyện một người không có liên quan ở bên cạnh chiếm đi quá nhiều tâm tư của trại chủ nhà mình.
Nàng tận tâm như vậy, cho nên hôm nay có người nghe không vô, nói không tin, thực sự muốn không màng hết thảy mà bảo vệ nàng, có lẽ đó chính là hợp tình hợp lý a, thậm chí có thể nói là một loại tình nghĩa vô tư.
Loại tình nghĩa vô tư lại không có nguyên tắc, bản thân là không có tư cách để nói đến chuyện của ai khác, chẳng qua là trước mắt xác thực đã mang đến phiền phức.
Trong lòng âm thầm có chút gấp, cảm thấy tiếp tục như vậy thật sự là không ổn, giằng co đến một bước này, đã là giảng hòa, nếu như khuyên Luyện nhi lui bước, tình thế ước chừng có thể chìm xuống, nhưng nhất định sẽ tổn hại uy nghiêm của trại chủ, tính khí cá chết lưới rách kia của Luyện nhi, có lẽ khuyên như thế nào cũng sẽ không nghe, nhưng nếu như kiên trì...Chỉ sợ...
"Tin hay không, đó là chuyện của các ngươi." Người phía trước lại giống như không lo lắng chút nào, phất tay, ngạo nghễ ngẩng đầu nói: "Chuyện nên nói đều đã nói, là thật là giả, mọi người có thể tự mình định đoạt, những người tin đều hiểu, chuyện xử phạt này chẳng qua là làm theo quy củ, có gì không nên? Vì sao phải nghĩ lại? Mà những người không tin, mặc kệ vì sao các ngươi không tin, lại nói ở đây, chuyện xử phạt này, ta đã định rồi!"
"Trại chủ! Ngài làm như vậy, chỉ sợ quân tâm không chắc, nhân tâm khó phục!" Quả nhiên, dưới đài lập tức đã có người bắt đầu trách móc.
Lời này nghe ra dường như là đang uy hiếp, thực sự chính là chuyện ta lo lắng nhất.
"Quân tâm? Nhân tâm?" Nàng chỉ là mang theo cười tiếng không bận tâm đến, sau đó nói: "Thật sao? Nếu như vậy, ta Luyện Nghê Thường phụng bồi là được, nói nghe một chút, có người không phục, cần phải như thế nào?"
Cần phải như thế nào? Một câu dường như là lời nói không có lý lẽ, lại làm trong sân lặng ngắt như tờ, không ai có thể đáp lại.
Đúng vậy a, cần phải như thế nào?
Ai có thể làm như thế nào.
Yên tĩnh nhìn người trước mắt, Luyện nhi dường như cũng không có ý định từ bỏ như vậy, tiếp tục cao giọng nói với mọi người dưới đài: "Trong trại này, người có thể định đoạt liền chỉ là một trại chủ, nếu như lời nói của ta không có giá trị, vị trí trại chủ này, ai nguyện ý làm, liền gánh vác là được, như thế nào..." Nói đến đây, nàng cúi đầu liếc nhìn người dẫn đầu đặt nghi vấn kia, cười dài mà nói: "Ngươi, có hứng thú thử một lần sao?"
Người kia cả kinh lập tức hai đầu gối quỳ xuống, dập đầu nói: "Thuộc hạ không dám, thuộc hạ không có hai lòng!"
"Đứng lên mà nói, ta không thích loại người khúm núm." Có lẽ một cao một thấp đối thoại như thế lâu rồi không dùng, ngoài miệng nói người khác đứng lên, chính nàng lại đi đến bên bàn ngồi xuống, kéo gần khoảng cách lại, bộ dạng cúi xuống cười cười, nói: "Ngươi không phải không dám, mà là không thể, bởi vì ngươi tự biết luận thân thủ là kém xa ta, mặc dù ngươi không có hai lòng, cũng đã có tâm bất mãn, mà lại cho rằng ở đây có rất nhiều người giống ngươi, cái này chính là lòng người khó phục mà ngươi nói đến, có phải hay không?"
Người kia nghe xong lời nói liền đứng thẳng dậy, đứng ở đó, thần sắc càng trở nên mất tự nhiên khó có thể bình an, nhìn qua có chút không biết phải làm sao, chẳng qua là cũng chưa từng phủ nhận nửa câu, cuối cùng, dường như đã quyết tâm, dứt khoát nhẹ nhàng gật đầu.
"Tốt lắm, đừng nói trại chủ ta đây lấy mạnh hiếp yếu, cho ngươi một cơ hội chứng minh là được." Luyện nhi bỗng nhiên nói như vậy, lại cong môi một cái, cũng không quay đầu lại mà hỏi: "A Thanh, hôm nay trên dưới bổn trại tổng cộng có bao nhiêu nhân khẩu?"
Nàng đột ngột hỏi như vậy, nữ binh to lớn đứng phía sau ta phản ứng cũng rất nhanh, lập tức tiếp lời: "Sau khi di chuyển khỏi Định Quân sơn, đến Minh Nguyệt hạp, tàn quân là hai trăm sáu mươi ba người, dưỡng thương nửa năm qua, lần lượt có hai mươi mốt vị tỷ muội mới đến gia nhập, hôm nay không tính nhị vị tỷ tỷ Thiết Mục tự xem mình là thực khách, thực sự có hai trăm tám mươi bốn người!"
"Tốt!" Luyện nhi nói một tiếng tốt, bỗng nhiên đứng lên, lần nữa xoay mặt hướng về mọi người dưới đài, cười dài một tiếng, kiên quyết nói: "Hôm nay hai trăm tám mươi bốn người này không thiếu ai đi? Đã có người nhắc đến dân tâm nhiều ý, chúng ta sẽ tới nhìn xem, mọi người ở đây nghe rõ, chuyện của Đông Duẩn cũng vậy, những chuyện đã xảy ra trước đó, thậm chí ngay cả chuyện Định Quân sơn bị tấn công lúc trước cũng vậy, ta Luyện Nghê Thường tự nhận không thẹn với ai, nhưng cũng biết trong lòng các ngươi e rằng đã tồn tại bất mãn, chỉ có điều không thể tránh được mà thôi, hiện nay liền cho các ngươi một cơ hội, từng người từng người ở đây, nếu như cho rằng ta làm không đúng, liền đứng ở sau lưng người kia..." Nàng một tay chỉ đến người kháng nghị trước mắt, lại nói: "Nếu như cuối cùng người đứng sau lưng nàng vượt qua nửa số người trong sân, vậy Ngọc La Sát liền rời đi, từ nay về sau rời khỏi lục lâm, sẽ không nói đến sơn trại này nửa câu! Còn nếu như chưa đủ, vậy xin lỗi, những người không phục tùng đầu lĩnh, dựa theo quy tắc lục lâm, Minh Nguyệt hạp ta chỉ sợ cũng không dung nổi rồi!"
"Luyện nhi..." Lời này thốt ra, ta lại bất chấp người bên cạnh phản ứng ra sao, vội vàng tiến lên phía trước vài bước cầm chặt tay nàng, lo lắng muốn nói chút gì đó, nhưng vừa mở miệng ra, lại phát hiện kỳ thật cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Nếu như nói bản thân thật sự coi trọng thứ gì trong sơn trại này, chỉ e rằng phần lớn là do đây là cơ nghiệp của nàng đi? Ngoài ra, đối với sơn trại này, bản thân thật sự là không có quá nhiều lưu luyến, lại nói lạnh lùng một chút, nhiều khi thậm chí cảm thấy đây là một nơi phiền phức, cho nên đối với ta mà nói, nếu như muốn rời đi, cũng không có gì lớn lao.
Nhưng còn Luyện nhi? Nàng cũng không để ý đến giống như ta sao? Mặc dù nàng thật sự là không để ý, dựa vào tính tình kia, vạn nhất thất bại, nàng có thể tiếp nhận loại phương thức này để rời khỏi đây sao? Này không khỏi làm cho người ta cảm thấy lo lắng...Cho dù cuối cùng là nàng thắng, dựa theo lời nàng nói, trong trại cũng cần thiết phải đuổi đi một nhóm người, sức lực suy yếu, này không thể nghi ngờ chính là kết cục hai bên đều thua...
Nếu như chỉ vì muốn xả giận trong lòng, cần gì phải làm đến mức này?
"Lo lắng cái gì?" Trong lòng đay rối, mở miệng lại khó nói, trái lại cuối cùng là nàng lên tiếng an ủi trước, Luyện nhi quay đầu lại, cười cười, thần sắc tự nhiên mà vỗ vỗ bàn tay đang nắm chặt của ta, nhỏ giọng nói: "Ngươi không có lòng dạ ác độc, luôn trông mong vẹn toàn đôi bên, điều này sao có thể? Ta không cho phép bản thân không thể làm chủ, vẫn là như vậy tốt hơn, nếu như nhân tâm không thuộc về ta, lưu các nàng lại thì có ích lợi gì? Nếu như nhân tâm cũng không thuộc về ta, chúng ta cần gì phải lưu lại?"
Nói đến đây, nàng lại tiến sát hơn vài phần, đến bên tai cười nói: "Dù sao vô luận nhân tâm có thuộc về ta hay không, ngươi tóm lại vẫn là của ta, có ngươi cảnh sắc khắp nơi đều có thể đầu đầu thị đạo*, vạn nhất phải lang bạt nơi chân trời xa xăm, chúng ta đi khắp thiên hạ cũng tốt, đến mọi vùng đất liền du sơn ngoạn thủy, hành hiệp trượng nghĩa, giết vài tên ác bá tham quan, chờ vui chơi đủ rồi liền trở về Hoa Sơn định cư, A...Đến lúc đó San Hô cùng Cửu Nương e rằng cũng sẽ cùng theo, bốn người đồng hành, chẳng phải rất khoái ý sao?"
(*Ý nói mỗi chỗ đều có đạo pháp, mọi việc hiển bày thiền cơ. Ý nói là rõ ràng)
Nghe nàng nói gần nói xa, tựa hồ cũng không quá xem trọng kết quả, sầu lo liền ít đi hơn phân nửa, khi đề cập đến Thiết Mục hai người, không khỏi liền thuận ánh mắt nhìn lướt qua đám người, quả nhiên nhìn thấy hai thân ảnh thon dài dưới đài, Thiết San Hô cùng Mục Cửu Nương trà trộn trong đám người ở một góc không thu hút, thấy chúng ta nhìn sang, cũng mỉm cười hiểu ý mà gật gật đầu, chỉ sợ cũng có tâm tư không sai biệt lắm.
Theo lý thuyết, hẳn là nên thở phào nhẹ nhõm mới phải, chỉ là trong lòng vẫn trĩu nặng.
Luyện nhi cũng không để ý nhiều như vậy, nàng làm việc không cho phép nghi vấn, hôm nay càng là quyết tâm đã định, nói một không hai, ra lệnh một tiếng liền bắt đầu ngay tại chỗ, người kháng nghị đứng trước mắt kia thấy nàng làm thật, ước chừng cảm thấy cũng là một cơ hội, sau khi do dự cũng liền đánh liều, dùng hết mọi khả năng để tranh thủ sự ủng hộ, mặc dù không có quở trách trại chủ ở ngay trước mặt, lại lựa chọn liệt kê từng điểm từng điểm tốt mà Đông Duẫn đã dành cho nhóm người kia, còn có những ân huệ của nàng đối với mọi người, đối với chuyện này Luyện nhi chẳng qua là thờ ơ lạnh nhạt, không ngăn cản, cũng không cho phép người khác biện hộ.
Nữ tử phần lớn là sinh vật cảm tình, người kia vốn được một đám người ủng hộ, lại lớn tiếng kêu gọi như vậy, thành công làm cho không ít người liên tiếp đứng dậy, tuy rằng những người này phần lớn nhìn qua vẫn có chút do dự, trong đó có vài người là khóc đi ra, đối với trại chủ nhà mình khấu đầu mấy cái, nhưng vẫn đứng sang bên kia.
Vô luận là nguyên nhân gì, vô luận tôn kính thế nào, đến cuối cùng, Ngọc La Sát đối với rất nhiều người mà nói, cuối cùng bất quá chính là một đầu lĩnh có thể rời bỏ mà thôi.
Nhìn thấy rõ ràng, thần sắc Luyện nhi chỉ có xem nhẹ, mà trong lòng bản thân lại càng trầm xuống.
Không muốn nàng thua, mặc dù những lời an ủi của nàng vừa rồi thật sự rất hấp dẫn, chỉ là quả nhiên vẫn không muốn nàng thua, bởi vì không muốn nàng bị phủ nhận, không muốn nàng bởi vì xả giận thay ta mà chịu đựng tổn thương, tuy rằng ngoài miệng nàng nói không quan tâm.
Đây cũng là một loại định mệnh sao? Nếu không có ta, tất cả những chuyện này liền sẽ không phát sinh đi?
Trong lòng trầm xuống, thậm chí có thể nói là có chút chờ đợi cùng lo lắng, thời khắc này, có lẽ bản thân so với Luyện nhi càng để ý kết quả thắng bại lần này, đám người đứt quãng chuyển động, do dự, cân nhắc, tăng lên, giảm đi, lại tăng lên, đợi đến thời khắc sau cùng, rốt cuộc không còn di chuyển nữa, phần thành hai hàng người, giằng co, kiên trì quyết định.
Này lúc phía sau hoàng hôn đã buông xuống, sâu trong núi luôn tối nhanh hơn, trong sân đã đốt lên rất nhiều đuốc từ cành thông, tiếng cháy tí tách nhẹ vang lên, trong không khí phiêu đãng mùi hương gỗ cùng mùi dầu, nhìn nhìn hai hàng người rõ ràng bên nhiều bên ít, Luyện nhi cười cười, nhả ra một chữ, nói: "Báo."
Phía sau nàng nữ binh cao lớn khẽ khom người, đáp: "Không tính mười tỷ muội còn đang trong phiên canh gác ở eo núi, tính luôn cả người dẫn đầu, đứng ra không nhiều không ít, chín mươi mốt, còn lại một trăm tám mươi người, trại chủ, nơi nhân tâm hướng đến, ngài thắng."
Lời này kỳ thật không cần nàng nói ra, ở đây người có mắt biết đếm trong lòng đều biết rõ, chẳng qua là một khi đã công bố, rất nhiều người vẫn là biến sắc, kẻ thất bại liền phải rời khỏi, nữ nhân đầu lĩnh kia sắc mặt trắng bệch, cắn răng, ôm quyền nói: "Trại chủ...Không, Luyện, Luyện nữ hiệp, là ta tự cho là đúng, hôm nay sự thật bày ở trước mắt, tại hạ bảo vệ không được hài cốt của tỷ muội, cũng không thể coi là một hảo thủ hạ, liền như vậy mà rời đi, mấy năm qua, nhận được sự che chở của sơn trại và ngài, mặc dù không phải là hảo thủ hạ, đại ân cũng không dám quên, nếu như có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp!"
Cũng không biết là lời chân thành, hay là khách sáo, tóm lại nói xong những lời này, nàng liền xoay người muốn đi, đám người phía sau nàng cũng đồng dạng ôm quyền hành lễ, yên lặng xoay người, kẻ bại ủ rũ, người thắng lại làm sao sẽ hân hoan, ánh đuốc cành thông dao dộng chiếu trên mặt mỗi người, đều hiện ra trầm trọng.
Như đã nói, này chính là một cuộc tỷ thí mà cả hai bên đều thua.
Nhưng duy chỉ có một người, hài lòng đối với tất cả mọi chuyện vừa phát sinh, dường như hết thảy đều là đạo lý.
Trên đài ánh đuốc cành thông cũng không lớn, cho nên trong ngọn lửa nhàn nhạt, ý cười bên môi Luyện nhi cũng không rõ ràng, mà thần thái trong mắt càng chỉ có người quen thuộc nàng mới có thể nhìn ra, nhìn thấy nàng như vậy, dường như nhìn thấy một lang vương* đang cùng quần thể tụ lại sau khi tách ra, một lần nữa có thể củng cố địa vị thống trị, loại bỏ hết thảy hoài nghi, trong thoáng chốc, thật sự làm cho người ta sinh ra liên tưởng như vậy.
(*Sói đầu đàn)
"Khoan đã!" Trong lúc bản thân giật mình thất thần, đã thấy nàng lại mở miệng, người thất bại hoảng sợ xoay lại, không biết phải đối mặt với cái gì, mà đáp án của Luyện nhi dành cho các nàng là: "Rời khỏi thì rời khỏi, thực sự không cần phải đi như vậy, trong số các ngươi phần lớn là vào trại từ Định Quân sơn, trong trại có một phần các ngươi đang đươc nhận, ta Luyện Nghê Thường cũng là người nói đạo lý, thứ nên cho tuyệt đối sẽ không cắt xén, sau khi nhận ngân lượng, muốn an tâm sống qua ngày liền an tâm sống qua ngày, nếu không muốn, theo ta được biết, Hà Nam có một nữ đạo tên là Hồng nương tử, mặc dù danh khí không bằng ta, trên giang hồ cũng rất có thanh danh, thủ hạ cũng là một đám nữ binh, các ngươi đến gia nhập cùng nàng a, cũng coi như có nơi an thân."
Lời này vừa nói ra, bản thân nhìn thấy rõ ràng, đừng nói vốn là những thủ hạ ủng hộ nàng, chính là một đám người không vừa lòng hành vi của nàng, trong mắt cũng rõ ràng toát ra cảm kích cùng hổ thẹn.
Người quen thuộc như ta, tất nhiên là hiểu được, Luyện nhi không có tâm cơ như vậy, cho nên đây không phải là tâm cơ, cũng không phải là tính toán.
Đây là, năng lực chânthật, cùng tấm lòng của nàng.