Chương 79: Tìm kiếm

Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tác giả: Khương Chi Ngư


Editor: Thịt sườn nướng


Phòng điều tra hình sự quận Giang Hải.


"Người này chắc chắn là đã phẫu thuật thẩm mỹ." Lưu Hà Dương một bên vừa nhìn văn kiện trên máy tính, một bên nhìn ảnh chụp thi thể ở hiện trường nói, "Hai bức này là cùng một người sao? Rõ ràng là hai khuôn mặt khác nhau."


Nhậm Lộ Lộ trả lời: "Phẫu thuật thì làm sao? Anh không cho phép?"


Lưu Hà Dương nói: "Tôi đây nào dám chứ."


Hiện tại phẫu thuật thẩm mỹ phát triển như thế, cứ trong một trăm người, thì sẽ có một người đã thực hiện một cuộc tiểu phẫu, mặc dù không rõ ràng nhưng tỉ lệ cũng không nhỏ.


"Nhưng người chết này cũng sửa quá nhiều đi......"


Bọn họ vừa phụ trách vụ án này hai ngày trước, trước mắt đang chờ báo cáo nghiệm thi, đã xác định được ba đối tượng tình nghi, chỉ còn chờ báo cáo xem có chút manh mối nào hay không.


Hiện trường vụ án là một căn phòng cho thuê, nạn nhân là một nữ MC.


Người báo án là chủ nhà của cô ấy, mỗi tháng đều có một ngày cố định đi thu tiền thuê phòng, thuận tiện nhìn xem phòng ở có bị hư hỏng gì hay không, kết quả gõ cửa mãi mà không có ai trả lời, nên bà ấy liền quay trở về.


Liên tiếp vài ngày đều như vậy, chủ nhà hoài nghi, cầm chìa khoá mở cửa phòng, kết quả nhìn thấy nạn nhân bị sát hại.


Nạn nhân chết rất thảm, vết thương chí mạng là ở trên cổ, tiếp theo trên người cũng bị đâm bảy tám nhát dao, mỗi một nhát đều rất sâu.


Bị như vậy mà không chết thì đúng là kỳ tích.


Nhậm Lộ Lộ tuy gan lớn nhưng thời điểm đến hiện trường vụ án cũng thiếu chút nữa muốn nôn, bởi vì cảnh tượng đó thật sự quá đẫm máu, toàn bộ căn phòng đều có mùi vị khác thường.


Đang nói thì pháp y tới đưa báo cáo.


Lưu Hà Dương vội vàng đem báo cáo đưa đến văn phòng của Giang Bạn, "Đội trưởng, đã có báo cáo nghiệm thi."


Anh ta mới vừa đẩy cửa vào, liền thấy Giang Bạn tay cầm điện thoại, hơi hơi sửng sốt.


Vị đội trưởng này của bọn họ là một người cuồng công việc, bình thường trong giờ làm việc căn bản sẽ không làm việc riêng, thế mà bây giờ lại đang ngang nhiên chơi điện thoại.


Lưu Hà Dương mắt nhìn thẳng, giả vờ như không nhìn thấy.


Giang Bạn tiếp nhận báo cáo, liền rất dễ dàng đem thi thể đối chiếu cùng các manh mối được đưa ra, nói: "Chính là Lưu Thành."


Lưu Hà Dương nhận lại báo cáo, chính mình cũng nhìn thoáng qua, thật đúng là hắn ta.


Vụ án này không phức tạp, chủ yếu là do hung thủ đã để lại chứng cứ quan trọng nhất trên thi thể, nên mới lập tức làm bại lộ thân phận của mình.


Chỉ sợ là chính hung thủ cũng không nghĩ tới.


Giang Bạn thu hồi tầm mắt, trả lời tin nhắn của Thẩm Nguyên Gia: "Là việc gấp gì?"


Thẩm Nguyên Gia rất nhanh liền trả lời: "Tìm người."


Giang Bạn nhéo nhéo sợi lông mày, đáp: "Thật ngại quá, việc này không thuộc trách nhiệm của đội hình sự."


Thẩm Nguyên Gia nhìn thấy đáp án này thì khẽ nhíu mày, cô chỉ biết có mỗi Giang Ban là cảnh sát, cô nghĩ nghĩ nói: "Nếu như không tìm được cô ấy, vậy việc này sẽ rất nhanh thuộc trách nhiệm của đội các anh."


Nhìn thấy câu này, Giang Bạn liền giật mình sửng sốt một chút.


Vài giây sau, anh kịp phản ứng, mới hiểu được ý của cô, bị cô chọc cười, cong cong khóe môi, "Lại đoán mệnh?"


Anh nghĩ tới hình ảnh trước đó nhìn thấy bên ngoài phòng thẩm vấn.


Cho tới bây giờ anh cũng không hiểu được, tại sao một hai phải hỏi tài khoản Weibo, chẳng lẽ Weibo sẽ tiết lộ tin tức mấu chốt gì đó sao?


Đội hình sự phá án, có đôi khi các trang mạng xã hội cũng đóng góp một vai trò không nhỏ, nhưng cũng không phải mỗi vụ án đều như vậy, phần lớn thời gian đều không có liên quan.


Giang Bạn thu hồi tâm trí, "Cô đây là đang uy hiếp tôi ư?"


Thẩm Nguyên Gia không phủ nhận: "Cảnh sát Giang muốn nghĩ như vậy cũng được."


Giang Bạn hỏi: "Tìm ai?"


"Chu Lộ."


Vừa nhìn thấy cái tên này, Giang Bạn lập tức nhớ tới sự việc Chu Lộ mất tích gần đây, bất quá những vụ mất tích như vậy thuộc thẩm quyền của đồn cảnh sát, không nằm trong phạm vi trách nhiệm của bọn họ.


Lưu Hà Dương suốt ngày kêu la, lúc tin tức này vừa mới xuất hiện, anh ta đã ở trong đội ồn ồn ào ào.


Thẩm Nguyên Gia thấy anh không có nhắn trở lại, liền bổ sung: "Sư phụ của tôi đã xem qua, cô ấy rất nhanh sẽ xảy ra chuyện, trong vòng mấy ngày tới đây thôi, các anh có thể theo hướng đông mà tìm."


Nhìn thấy một câu nói sau cùng này, Giang Bạn không thể không đáp: "Chỉ có một phương hướng, như vậy sẽ mất rất nhiều thời gian......"


Anh còn chưa soạn xong câu trả lời, phía bên kia đã nhảy ra một tin nhắn mới: "Hơn nữa hung thủ là một người có vóc dáng mập mạp, trên tay có đeo vòng tay là tặng phẩm của bộ phim truyền hình [Chiến hồn]."


Bộ phim truyền hình [Chiến hồn] liên quan tới quân sự, vòng tay cũng vậy.


Thông tin như vậy thực sự đủ rõ ràng, đối với việc tìm người mà nói, dưới tình huống không biết đối phương là ai mà có được thông tin như vậy, tuyệt đối là có sự trợ giúp rất lớn.


Giang Bạn không khỏi nghĩ, nếu như Thẩm Nguyên Gia ở đội hình sự, có thể phát huy tác dụng rất lớn.


Tất nhiên đây cũng chỉ là nếu như.


Nếu hiện tại anh đề cập tới việc này, không chừng đối phương sẽ ngay lập tức cho anh vào sổ đen, việc này anh đã quá quen thuộc.


Giang Bạn trả lời: "Bây giờ chúng tôi cần xác định lại một số chi tiết trong vụ án."


Thẩm Nguyên Gia cũng không ép buộc: "Được."


* * *


Ngày hôm sau, Thẩm Nguyên Gia sáng sớm bị tin nhắn Wechat của Giang Bạn đánh thức.


Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy hai chữ "Có thể" mà Giang Bạn gửi tới, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, cả người nháy mắt liền thanh tỉnh.


Bên kia yêu cầu cô đi cùng.


Chỉ sợ là bởi vì cô cung cấp manh mối đi.


Thẩm Nguyên Gia vội vàng rời giường, cũng không kịp trang điểm, tùy ý lau một chút, sau đó mặc một bộ váy rồi đi xuống dưới tòa nhà.


Cô chưa kịp đón xe liền thấy một chiếc xe quen thuộc.


Thẩm Nguyên Gia nhìn chằm chằm vào chiếc xe không nhúc nhích, Lưu Hà Dương ở phía sau hạ cửa xe xuống, "Thẩm tiểu thư, bên này, chúng ta có thể lập tức đi ngay."


Cô đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt ở bên ngoài.


Ngay cả như vậy, cũng khó mà che giấu được vẻ ngoài của cô, càng đừng nói đến vóc dáng xinh đẹp bị chiếc váy phác hoạ một cách uyển chuyển, làm người ta không thể rời mắt.


Lưu Hà Dương sáng sớm bị đánh thức, sau đó biết được vụ án Chu Lộ mất tích đã được chuyển đến phòng điều tra hình sự của bọn họ, còn chưa kịp giật mình thì đã bị đưa tới nơi này.


Anh ta lập tức khẳng định có liên quan đến Thẩm tiểu thư.


Quả nhiên, chính mình đoán đúng rồi.


"Thẩm tiểu thư, Chu Lộ là đồng nghiệp của cô phải không? Trước khi cô ấy mất tích cô có gặp qua sao?" Lưu Hà Dương sau khi cô lên xe liền hỏi.


Thẩm Nguyên Gia từ gương chiếu hậu liếc thấy khuôn mặt không cảm xúc của Giang Ban, quay sang Lưu Hà Dương, nói: "Hai ngày trước khi mất tích chúng tôi có gặp nhau."


Quận Giang Hải nằm ở phía đông của thành phố, cho nên lại đi về hướng đông chính là địa phương tương đối nghèo, nếu như đi theo đường cao tốc khoảng một giờ sẽ rời khỏi thành phố.


Chỉ có một con đường duy nhất ở hướng đông.


Thẩm Nguyên Gia nhìn chằm chằm vào những ngôi nhà ở bên ngoài, Giang Bạn lái xe rất chậm, lúc bọn họ điều tra, cô ngồi ở phía sau, cũng không nói chuyện, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn nhu thuận.


Lưu Hà Dương nói: "Tặng phẩm của [Chiến hồn] chỉ có thể mua được từ trang web chính thức của [Chiến hồn], chúng tôi đã trích xuất thông tin của người mua, ở thành phố có hơn mười ngàn người, trong đó có hơn một ngàn người ở quận Giang Hải."


Bọn họ đang giống như là không mục tiêu mà tiến vào trong nhà người khác, trên thực tế là đang hướng về phía danh sách tìm người.


Thật ra như vậy cũng có lỗ hổng, nghi phạm không nhất định là tự mình mua, cũng có thể là do người khác tặng, nếu nói nhặt được cũng không phải là không có khả năng.


Bọn họ dựa theo hướng đông mà lập ra một cái danh sách.


Thẩm Nguyên Gia không biết thói quen điều tra của bọn họ, chỉ là đi theo ở phía sau, đánh giá hình dáng của những người này cùng cách bày trí trong nhà.


Mãi cho đến lúc giữa trưa, bọn họ đi đến một địa điểm có vẻ như bị bỏ hoang.


Nhiều ngôi nhà ở đây đều đang trong tình trạng bị dỡ bỏ hoặc đang di dời, cho nên cũng không có nhiều người sống ở đây, hầu hết là người già, người trẻ tuổi cũng có một ít.


Lưu Hà Dương nói với Giang Bạn: "Đội trưởng, ở đây có một người rất phù hợp với hình tượng mà anh nói."


Phòng ở của Chu Lộ bọn họ đều đã xem qua, không thu được manh mối gì.


Bởi vì nơi ở của Chu Lộ trước kia đã bị fan cuồng tiết lộ, cho nên cơ bản cô ấy không để bất cứ thứ gì trong nhà, cảnh sát tự nhiên cũng chỉ có thể thu được rất ít tin tức.


Điện thoại của Thẩm Nguyên Gia rung lên.


Cô nhìn xem, là Lưu Lị gọi tới: "Nguyên Gia, sao hôm nay em không đến lớp? Trong người thấy không thoải mái sao?"


Thẩm Nguyên Gia trả lời: "Chị Lị, hôm nay em có chút việc, cho nên không lên lớp được."


Lưu Lị đối với cô luôn rất tin tưởng, liền nói: "Không phải thân thể không thoải mái là được, nếu em có việc bận thì cứ đi đi, ở đây không có việc gì."


Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Nguyên Gia mới phát hiện Giang Bạn và Lưu Hà Dương đã đi được một đoạn.


Một số tòa nhà ở phía bên này đã sụp đổ, đá vụn từng cục nằm trên mặt đất, lúc đi cần phải chú ý một chút, không cẩn thận liền trẹo chân.


Thẩm Nguyên Gia không khỏi cảm thấy may mắn chính mình hôm nay mang giày đế bằng.


Giang Bạn cùng Lưu Hà Dương đã nhanh chóng đi vào một tòa nhà, suy nghĩ một chút sau đó ấn chuông cửa của một hộ trong đó.


Cậu thanh niên bên trong nhìn thấy bọn họ có hơi nghi hoặc một chút, sau khi nhìn thấy thẻ cảnh sát mới có chút yên tâm để bọn họ đi vào, "Có chuyện gì vậy anh cảnh sát?"


Giang Bạn nói: "Tôi có một chút chuyện muốn hỏi cậu."


Người thanh niên này độ khoảng mười tám tuổi, người quả thực là rất mập, bất quá đem so sánh với người trong video, người này có vẻ gầy hơn một chút, không phải là người đó.


Thẩm Nguyên Gia nhìn chằm chằm nửa phút liền muốn rời khỏi.


Giang Bạn cùng Lưu Hà Dương cũng từ vài ba câu trả lời mà xác định người này cũng không phải là hung thủ.


Ngay tại thời điểm Thẩm Nguyên Gia cùng bọn họ rời khỏi, ánh mắt đột nhiên liếc thấy căn phòng ở bên trong.


Căn này phòng có cấu trúc gồm một phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm, tổng cộng diện tích bất quá cũng chỉ khoảng sáu mươi mét vuông, căn phòng tương đối chật hẹp.


Nhưng nguyên nhân làm Thẩm Nguyên Gia lập tức đứng lại cũng không phải là điều này.


Giang Bạn và Lưu Hà Dương đều bị cô chặn lại, đi ra cũng không được, tiến vào cũng không xong.


Giang Bạn nhìn thấy bộ dạng này của cô, hỏi thăm: "Có chuyện gì vậy?"


Thẩm Nguyên Gia từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, giả vờ như không có việc gì hỏi: "Tòa nhà ở phía bên này đều có cấu trúc như thế này sao?"


Cậu thanh niên trả lời: "Đúng vậy, tòa nhà này ngay từ đầu là một tiểu khu, cho nên cấu trúc cơ bản đều giống như nhau, cho dù có khác biệt thì cũng không lớn."


Thẩm Nguyên Gia hỏi: "Ở đây cậu có từng gặp qua người nào so với cậu còn to hơn nữa không?"


Cậu thanh niên bị lời nói thẳng thắn này của cô làm cho im lặng trong giây lát, nhưng vẫn trả lời: "Hình như là có đi, trước đây hình như tôi đã từng nhìn thấy, nhưng tôi không biết người đó sống ở đâu."


Khóe môi Thẩm Nguyên Gia bị khẩu trang ngăn trở, nếu không hiện tại ai cũng đều có thể thấy được nó đang cong lên.


Sau khi rời khỏi nhà của cậu thanh niên kia, ba người trầm mặc đi xuống lầu.


Thẳng đến khi ra đến bên ngoài, tim của Thẩm Nguyên Gia vẫn còn đập rất nhanh, nghĩ đến những gì mình vừa phát hiện, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Bạn: "Chu Lộ đang ở chỗ này."


Đôi mắt Giang Bạn không hề gợn sóng nhìn cô chằm chằm.


Một lát sau, anh dời đi tầm mắt, "Lưu Hà Dương, cậu gọi những người khác tới đây điều tra, nhớ kỹ không được bứt dây động rừng."


Lưu Hà Dương ngay lập tức trả lời: "Tuân lệnh!"