Chương 27: Xác minh.

Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tin hay là không tin?


Giang Bạn vốn không thể quyết định.
Vô tình kéo Thẩm Nguyên Gia vào một vụ án, đột nhiên những chuyện sau này trở nên kỳ lạ đến mức anh còn nghi ngờ cô vài lần.


Nhưng dù sao đi nữa cũng nhờ có cô nên vụ án mới tiến triển nhanh hơn rất nhiều.


Dựa theo manh mối mà Vương Huệ Văn cung cấp, cả đội hình sự đều tập trung vào xem camera theo dõi để thu thập hình bóng của những người đàn ông gần đây. Nhưng kết quả cuối cùng vẫn khiến người ta thất vọng.


Mùa đông lạnh như vậy nên rất nhiều người mặc áo khoác lông, người mặc áo khoác cũng khá nhiều nên những người không mặc áo lông có thể lên đến hơn hai mươi người.


Giang Bạn gõ ngón tay lên mặt bàn, rơi vào suy tư.


Ngày xảy ra án mạng, tên hung thủ không mặc áo lông vũ, căn cứ theo manh mối của Thẩm Nguyên Gia thì ngày kia hắn cũng sẽ không mặc áo lông vũ mà lại mặc áo khoác. Nếu lời nói của cô chính xác thì kẻ tình nghi không có thói quen mặc áo khoác lông.


Những người ở tầng lớp bình dân thường chọn áo khoác lông để giữ ấm vào mùa đông, áo khoác thì dành cho những người thuộc tầng lớp trung bình cao, nhóm công nhân và nông dân sẽ không chọn loại áo này.


Nói cách khác, thân phận của kẻ gây án được thu hẹp lại rất nhiều.


Giang Bạn bất giác nhớ lại câu nói của Thẩm Nguyên Gia, áo khoác màu nâu thật sự rất phổ biến, ra khỏi cửa là thấy được cả trăm người mặc áo khoác màu nâu. Nhưng dù sao đi nữa thì vẫn phải tiếp tục điều tra.


Anh sắp xếp lại tài liệu của Hồ Sảng, xác định vài đối tượng tình nghi rồi ra khỏi văn phòng.
(Truyện được đăng tải phi lợi nhuận duy nhất trên wattpat alaala00, nếu các cô đọc ở chỗ khác thì chính là copy công của người khác đó, mau về với Lã đi.)
...


Sau khi Vương Huệ Văn cung cấp thêm manh mối, người phụ trách là Nhậm Lộ Lộ cũng trở nên tích cực hơn.


Xem những lần trước thì có lẽ không phải Vương Huệ Văn không nhớ rõ tình huống lúc đó mà là bởi vì chịu đả kích nên mới bỏ sót tin tức.


Nếu bị tập kích lần nữa thì ký ức có thể được gợi lên lại.


Thế mà Vương Huệ Văn lại chủ động muốn gợi lại ký ức kinh khủng đó, nói Nhậm Lộ Lộ muốn đi tới một nơi nào đó, nhưng vẫn không thu được kết quả gì.


Nhậm Lộ Lộ có chút tiếc nuối.


Tối ngày hai, trong đội xuất hiện một nhân vật không tưởng, Vương Huệ Văn.


Đúng lúc Nhậm Lộ Lộ đi lấy nước, thấy cô đi đến thì ngạc nhiên lắp bắp hỏi: "Sao em lại tới đây vậy? Có manh mối mới nào sao?"


Vương Huệ Văn lắc đầu, "Em muốn nhờ mọi người giúp một chuyện."


"Em nói đi." Nhậm Lộ Lộ vội vàng nói: "Trong phạm vi cho phép là được."


"Em cảm thấy có lẽ mình nhớ được người kia như thế nào, giống như lần trước nhớ hắn không mặc áo lông." Ánh mắt của Vương Huệ Văn mang theo sự kiên định, "Nhưng em ở nhà lại không thể nào nghĩ ra được tình cảnh lúc đó, những chi tiết cứ mơ mơ hồ hồ chồng lên nhau. Cảnh sát Nhậm, chị có thể mời thêm một vị đồng nghiệp nữa đi đến hẻm nhỏ kia với em được không?"


Nhậm Lộ Lộ sửng sốt nói: "Em chắc chắn rồi sao?"


Vương Huệ Văn gật đầu, "Vâng, chắc chắn."


Nếu cô có thể cung cấp nhiều manh mối hơn nữa thì cảnh sát sẽ mau chóng điều tra ra được kẻ đứng sau, hơn nữa cô cứ cảm thấy lời nói của Thẩm Nguyên Gia có ẩn ý.


Quen biết Thẩm Nguyên Gia là ngoài ý muốn nhưng Vương Huệ Văn lại cảm thấy cô ấy thật sự không đơn giản.


Hai người không hề thân thiết tới nhau, vì sao lại đột nhiên lại nói những chuyện kỳ lạ như vậy, còn nói rõ ngày đó, rõ ràng có điều bất thường.


Phòng hơn là chữa. Nếu dựa theo lời Thẩm Nguyên Gia nói thì có lẽ cô đang bị người kia theo dõi, hoặc có thể nói là người kia sợ cô khai báo với cảnh sát người nọ là ai.


Cho nên cô nhất định phải tìm ra người đó trước, nếu không sau này sẽ không được an ổn, mỗi ngày sống trong khiếp sợ.


Nhậm Lộ Lộ vỗ bả vai cô, "Giang đội không có ở đây, chị đi tìm Lưu Hà Dương đi cùng, yên tâm, tụi chị sẽ bảo vệ em."


Vương Huệ Văn gật đầu, sắc mặt nhợt nhạt.


Bây giờ là buổi tối, lúc tới đầu ngõ, trời đã đen như mực, chỉ có mấy cây đèn đường sáng loe lắt nhưng lại bị chặn sau con hẻm.


Vương Huệ Văn hít sâu một hơi, được Nhậm Lộ Lộ dắt tay tiến về phía trước.


Lưu Hà Dương nghiêm túc hỏi lại, "Cô sẵn sàng chưa? Mô phỏng lại hiện trường có khi sẽ tạo nên kích thích với cô."


"Chuẩn bị xong rồi ạ."


Từ lúc bắt đầu, Vương Huệ Văn cảm thấy bản thân mình như đang quay về đêm hôm đó, cô bị bịt miệng từ phía sau, cổ bị siết chặt, bị kéo vào con hẻm nhỏ.


Cô thì giãy dụa, chân đá chân đạp vào những thứ bỏ hoang trong hẻm tạo ra tiếng động lớn.


Nhậm Lộ Lộ vội vàng gọi cô.


Lưu Hà Dương buông Vương Huệ Văn ra, mở đèn pin hỏi: "Cô Vương, cô không sao chứ?"


Vương Huệ Văn ngồi bệt xuống đất thở mạnh, bị ánh sáng đèn pin rọi vào mặt. Nhậm Lộ Lộ kéo cô dậy, "Không sao chứ? Không nghĩ ra cũng không sao, chúng ta đi về thôi."


Tầm hai phút sau, Vương Huệ Văn mới bình tĩnh lại được. "Em nhớ ra rồi, người kia cao hơn em một cái đầu, giọng nói hơi khàn khàn." Cô thở dốc, "Lúc ấy em đụng phải đầu của hắn nhưng hôm nay chỉ với tới mặt của cảnh sát Lưu. Lúc có người đi ngang qua, hắn kêu em không được lên tiếng, em nghe được giọng nói của hắn, rất trầm."


Chiều cao là một manh mối quan trọng.


Lưu Hà Dương nghiêm túc nói: "Tốt!"


Tuy rằng ở trong đội có người có suy đoán chiều cao của tên dê xồm nhưng dù sao cũng không phải người bị hại, không đáng tin bằng việc Vương Huệ Văn tự mình nói.


"Ngoài ra thì em không nhớ được gì thêm."


***


Ban đầu người ở trong đội đều giả thiết vụ án của Vương Huệ Văn và Hồ Sảng đều là do một người làm nhưng thực chất không phải như vậy.


Án mạng của Hồ Sảng phá còn nhanh hơn của Vương Huệ Văn.


Đội hai phụ trách vụ án của Hồ Sảng, vài manh mối và nghi phạm được xác định nên đã điều tra chuyên sâu. Một trong những nghi phạm là bạn trai cũ của Hồ Sảng.


Giang Bạn vốn đã loại trừ người trong công ty gây án, sau đó anh tập trung vào những người mà Hồ Sảng quen biết trước đó. Căn cứ theo lời nói của đồng nghiệp Hồ Sảng thì gần đây có một người đàn ông thường xuyên đến tìm Hồ Sảng nhưng lần nào cũng bị Hồ Sảng đuổi đi.


Sau khi điều tra thì bọn họ biết được thân phận của người đàn ông kia và theo dõi đối phương. Khi bọn họ đến dò hỏi, bạn trai cũ của Hồ Sảng lại bỏ chạy nhưng bị bắt được, sau đó cũng nhận tội.
Bạn trai cũ của Hồ Sảng là một tên thất nghiệp, quen nhau hồi còn làm chung công ty ở công ty cũ. Sau đó Hồ Sảng không chịu nổi hắn nên nói chia tay, thế mà tên đó suốt ngày lì lợm la liếm nên đã đổi sang công ty hiện giờ và quen bạn trai mới.


Bạn trai cũ đương nhiên không vui, lợi dụng ảnh khỏa thân của cô để tống tiền, bám riết không buông.


Mấy lần đầu Hồ Sảng còn cung cấp cho hắn, sau đó thì cự tuyệt không cho nữa, còn đuổi hắn ra khỏi công ty và nói bản vệ không được cho hắn vào.


Hắn ta ghi hận trong lòng. Sau khi theo dõi không lâu thì phát hiện ra cô thường xuyên đi qua con hẻm cũ nát đó để về nhà, tâm tư của hắn bắt đầu không đứng đắn, chuẩn bị trói cô lại làm tiền một chút.


Ai ngờ Hồ Sảng lại giãy dụa mạnh đến như vậy, hắn thì đã không đụng vào phụ nữ lâu rồi nên bắt đầu giở trò.


Mấy lần hắn đến đòi tiền Hồ Sảng thật ra cũng muốn dùng bao để quan hệ với cô, ai ngờ tiền không tới còn bị giáng cho cái tát, áo mưa trong túi chưa có tác dụng.


Mà đêm đó, bởi vì đã đọc rất nhiều tin tức về việc tội phạm cưỡng hiếp không dùng bao cao su, để lại dấu vết nên dễ dàng bị bắt, hắn lập tức lôi cái áo mưa trong túi ra sử dụng.


Xong việc, hắn cảm thấy Hồ Sảng sẽ tố giác mình nên giết cô rồi bỏ chạy.


Vụ án kết thúc như vậy.


Đối với Vương Huệ Văn, tên bạn trai cũ hoàn toàn không quen biết.


"Ôi trời, nếu không phải cùng một người làm thì vụ án của Vương Huệ Văn như tìm kim dưới biển, dù đã xác định được phương hướng nhưng vẫn còn bao la." Lý Thần thở dài.


Lưu Hà Dương mở ghi chép ra xem, nói: "Chúng ta đã điều tra, không chừng mấy ngày nữa là đã có thể phá rồi, đừng nản lòng, đây sẽ không trở thành vụ án treo."


Trước mắt, chỉ có một manh mối đối phương bị Vương Huệ Văn cắn một phát là hữu dụng, bọn họ cũng phái người đến các đồn cảnh sát trực thuộc khu vực để dò hỏi nhưng không tìm ra mnah mối gì.


Từ khi có manh mối là đầu tháng cho đến bây giờ còn hai ngày nữa là hết tháng nhưng vụ án vẫn chưa được giải quyết, bọn họ cũng không bỏ cuộc.


Những vụ án treo thật sự rắc rối, trong ngoài nước có vô số những vụ án treo, vô số chuyên gia tham gia vào nhưng vẫn chưa giải quyết được.


Vụ án của Vương Huệ Văn tính ra thì chỉ là một vụ án bình thường, chẳng qua là hơi ít manh mối mà thôi.


Đúng lúc này, Giang Bạn từ ngoài về, vóc dáng cao lớn của anh che bớt đi ánh sáng chiếu vào phòng, "Còn một tiếng nữa là đến 6 giờ, nhiệm vụ kế tiếp là mặc thường phục canh gác tại nơi xảy ra vụ tấn công."


Lưu Hà Dương tò mò hỏi, "Ơ, để làm gì vậy ạ?"


"Tới rồi cậu sẽ biết." Giang Bạn nói.


Bọn họ cũng phái hai người theo dõi và bảo vệ xung quanh Vương Huệ Văn xem có ai theo dõi cô ấy không những không phát hiện được gì. Có lẽ đối phương đã quá hiểu nơi này.


Đội cảnh sát chia ra làm hai, một vài người ở đội còn vài người chia nhau hành động, ăn mặc bình thường nhất có thể rồi phân tán xung quanh khu vực hẻm nhỏ.


Trời đã dần tối.


Trên đường không có nhiều người qua lại lắm, đường ai người đó đi, người vừa đi ra khỏi đầu đường thì có người khác đi tới.


Giang Bạn đợi ở trong một cửa hàng mặt tiền đường, đôi mắt vẫn một mực nhìn chằm chằm phía đối diện.


Miệng hẻm tối đen như muốn nuốt chửng người khác.


Không bao lâu sau, Vương Huệ Văn xuất hiện ở trên đường, cô đang nói chuyện điện thoại với ba mẹ của mình, "Tháng sau con sẽ về, hôm nay con cung cấp manh mối cho cảnh sát, chỉ cần nhớ lại một chút là có thể phá án rồi!"


Tâm trạng vui mừng của cô hơi mơ hồ trên đường cái ồn ào.


Nhóm cảnh sát mặc thường phục bắt đầu xuất hiện xung quanh cô nhưng ánh mắt bảo vệ khéo léo không để người ngoài chú ý. Vương Huệ Văn chủ động dẫn dụ kẻ gây án cho nên bọn họ nhất định phải bảo vệ cô an toàn.


Tiếng nói chuyện dần dần nhỏ lại, trong một góc tối nào đó, có một người cuộn chặt món đồ trong tay, phản quang dưới ánh trăng.


Vương Huệ Văn hoàn toàn không hay biết gì mà đi về phía trước, nhanh chóng đi qua con hẻm từng xảy ra chuyện.


Tim của cô thắt lại, thấy không có chuyện gì thì đột nhiên hơi căng thẳng, lời nói của Thẩm Nguyên Gia không ngừng chạy lại trong đầu, lại bị cô không ngừng phủ định.


"Không sợ không sợ, có cảnh sát, không sao đâu..." Cô nắm chặt di động của mình tự an ủi, khóe mắt lại liếc sang khu nhà dân sập sệ. Đi thêm một đoạn ngắn nữa, Vương Huệ Văn thở nhẹ, bỗng nhiên có một sức lực kinh hồn túm lấy cô lôi vào trong.


Vương Huệ Văn lập tức hét lên, "Aaaa."


Giang Bạn lập tức đứng lên, nói vào bộ đàm, "Hành động!"


Cảnh sát đã bao vây con hẻm, vài người như tên rời cung lập tức nhảy ra ngoài, người kéo Vương Huệ Văn, người chặn đường tên dê xồm lại, rọi đèn pin vào mặt của hắn, một khuôn mặt đầy dầu mỡ hiện ra.


Đôi mắt đối phương chịu kích thích bởi ánh sáng mạnh, duỗi tay che lại, nheo mắt nhìn. Theo đó là cái băng keo cá nhân màu nâu cũng bị lộ.

Giang Bạn đi vào hẻm, ánh mắt nhìn quần áo bị bẩn của hắn ta. Áo khoác màu nâu...


Không sai chút nào.


*
#21122020