Chương 12: Thực sự không cần phải hành đại lễ như thế

Vương Quốc Màu Xám

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tần Thái ngồi trên sô pha không lâu, đột nhiên lại nằm mơ. Trong giấc mơ, địa điểm là một ngã tư, thời gian buổi tối, mưa phùn lất phất. Một chiếc xe con màu bạc đang đi trên đường.

"Phụt." Người lái xe đột nhiên thò đầu ra nhổ một bãi nước bọt.

Chiếc xe tải từ phía sau lao đến, có thứ gì đó trăng trắng bay lên trời, bụp một tiếng rơi xuống một cái hố đen hình tròn rộng sâu khoảng năm mươi mét.

Tần Thái tò mò, thò đầu nhìn xuống dưới. Vừa áp sát gần miệng cái hố đen, lập tức bắt gặp đôi mắt của cái đầu người đang trôi lềnh phềnh trong nước bẩn.

Tần Thái hét lên thất thanh, tỉnh dậy luôn. Cô hoài nghi: Lẽ nào câu chuyện đẫm máu đó muốn cảnh báo chúng ta, không được tùy tiện khạc nhổ ra đường?

Còn chưa tổng kết xong bài học kinh nghiệm, thì bên ngoài có người gõ cửa. Tần Thái đứng trước cửa loay hoay một lúc: Cô vẫn chưa biết cách mở. Đám Lã Liệt Thạch ở bên ngoài khóc không được cười chẳng xong, họ không thể phá cửa xông vào mà.

Chẳng còn cách nào, đành phải gọi bảo vệ lên.

Cửa vừa mở, Tần Thái mặt đỏ gay. Cũng may Lã Liệt Thạch không nói gì, bộ mặt vẫn nghiêm nghị như thường: "Tiên tri đại nhân, mời người tới văn phòng trước, đội trưởng Tả có việc tìm người."

Tần Thái nào biết ai là đội trưởng Tả ai là đội trưởng Hữu, nhưng Lã Liệt Thạch bảo cô đi, thì cô đành phải đi. Văn phòng là căn phòng ở cuối hành lang tầng tám, Lã Liệt Thạch mở cửa, người đàn ông với thân hình cao lớn vạm vỡ đã đang ngồi chờ cô trên ghế sô pha.

Tần Thái được Lã Liệt Thạch đưa vào văn phòng, bèn ngồi xuống chiếc ghế bằng da thật màu đen. Chiếc ghế quá mềm, vừa ngồi đã lún cả nửa mông xuống, Tần Thái giật nảy mình. Cũng may cô ngồi tương đối thận trọng nên không xảy ra sơ suất gì đáng xấu hổ.

Cô vừa ngồi xuống, người đàn ông bèn đứng dậy, cung kính đưa cho cô một tấm danh thiếp: "Tần tiểu thư." Anh ta rõ ràng cũng không quen với cách xưng hô quái đản ở cái nơi quái quỷ này, "Tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Tả Lực Khôi."

Tần Thái gật đầu, thầm lẩm bẩm: Đội trưởng đội cảnh sát hình sự không đi bắt trộm bắt cướp, tìm tôi làm gì?

Đội trưởng Tả này rõ ràng đã được cao nhân chỉ dẫn, anh ta hết sức thận trọng nói tiếp: "Tần tiểu thư, không giấu gì cô, mấy hôm trước có một vụ tai nạn ô tô xảy ra ở cột tín hiệu giao thông số hai trên đường Kiến Thiết, di thể người chết bị mất đầu, cho tới tận bây giờ vẫn chưa tìm thấy. Chúng tôi muốn nhờ cô."

Anh ta băn khoăn suy nghĩ, rõ ràng cảm thấy nếu nói "chúng tôi muốn nhờ cô bói một quẻ", cách nói với tư tưởng mê tín phong kiến này được thốt ra từ miệng một cảnh sát thật không phù hợp lắm. Cũng may anh ta phản ứng nhanh: "Muốn mời cô tới xem giúp."

Tần Thái rất tự nhiên quay sang nhìn Lã Liệt Thạch, Lã Liệt Thạch thầm thở phào nhẹ nhõm: Ông ta đã thăm dò nơi xuất thân của Tần Thái, đó là một làng quê khá hẻo lánh. Nha đầu lại chỉ là một đứa trẻ đang lớn, có thể tự đưa ra chủ kiến gì chứ?

Nay có thể thấy Tần Thái coi ông ta như "xương sống" của mình, nên ông ta tươi cười: "Tiên tri, Trật Tự chúng ta cũng có rất nhiều chuyện phải làm phiền chính phủ, giờ bên cảnh sát có việc, người hãy giúp đỡ họ đi."

Ông ta đã nói thế, Tần Thái còn có thể nói gì?

Tần Thái là một cô bé thật thà, lập tức tiếp lời: "Nơi xảy ra tai nạn xe có phải ở ngã tư không?"

Đội trưởng Tả gật gật đầu, Tần Thái vẫn thận trọng hỏi tiếp: "Hiện trường tai nạn có phải có một chiếc xe màu trắng và một chiếc xe tải không?"

Vẻ mặt Tả Lực Khôi càng ngày càng nghiêm túc: "Đúng là một chiếc BMW series 6 màu trắng bạc, lẽ nào chiếc xe tải chính là xe gây tai nạn?"

Đội trưởng Tả trong lòng thấy rất kinh ngạc, ở đoạn đó của đường Kiến Thiết không có camera, bên cạnh là công trường đang thi công, thường xuyên có xe ben đi lại. Tai nạn xảy ra vào gần sáng, không có nhân chứng.

Mặc dù được người khác giới thiệu tìm tới đây, nhưng Tả Lực Khôi cũng không thực sự tin vào mấy thứ thần thần đạo đạo này lắm. Hơn nữa vị tiền bối chỉ cho anh ta tới đây cũng không nói kĩ về lai lịch của nơi này, khiến anh ta còn tưởng đây là nơi bói toán gì đó.

Đang đợi Tần Thái móc đồng xu, mai rùa hoặc thứ cổ quái gì khác ra tính toán, không ngờ lại nghe cô nói tiếp: "Bên phải có một cái giếng, anh mở nắp giếng ra, đầu có lẽ ở trong đó."

Đội trưởng Tả bán tín bán nghi. Nói thật, gia đình người chết trong tai nạn xe hơi lần này rất có thế lực, cấp trên ra chỉ thị bằng mọi giá phải tìm ra cái đầu trong thời gian sớm nhất, vạn bất đắc dĩ anh ta mới tìm tới những nơi như thế này, có điều nha đầu ấy chỉ nói thế là xong ư?

Anh ta khẽ hỏi: "Tần tiểu thư. không cần bói thêm lần nữa sao?"

Tần Thái cứng họng, Lã Liệt Thạch đã đứng dậy tiễn khách: "Có kết quả rồi, đội trưởng Tần, mời."

Tả Lực Khôi đứng dậy, vốn còn định hỏi thêm, Lã Liệt Thạch đã mời anh ta ra khỏi văn phòng: "Đội trưởng Tả, những chuyện này vốn chúng tôi không nên tham gia, chỉ có điều lão phu không muốn vì một cái đầu người mà khiến đội trưởng phải vất vả, người chết lại làm khó người sống. Còn việc phá án bắt người là bổn phận của anh, xin đừng làm khó tiên tri đại nhân của chúng tôi."

Ông ta nắm đại quyền trong Trật Tự nhiều năm nay, đâu thể là người gian xảo bình thường. Đội trưởng Tả còn chưa kịp mở miệng, ông ta đã biết người này muốn hỏi về chiếc xe gây tai nạn, nên mới đánh tiếng trước để chặn họng anh ta.

Đội trưởng Tả không biết nên tin hay không tin, nhưng trong tình huống cấp bách thế này, việc tìm đầu người vẫn quan trọng hơn cả, anh ta vội vã cáo từ ra về.

Sau khi Tả Lực Khôi rời đi, Lã Liệt Thạch quan sát Tần Thái nói: "Tiên tri vất vả rồi, xin hãy nghỉ đi một lát."

Tần Thái thấy lạ: Ngày nào cũng nghỉ ngơi, người cô sắp mọc nấm rồi. "Tôi không mệt."

Lã Liệt Thạch ngẩn người: Trước kia mỗi lần tiên tri ngầm tiếp cận thiên cơ xong, đều mệt tới không còn sức mà thở. Nhưng có lẽ do Tần Thái vừa mới được đưa về đây, tinh lực chắc vẫn dồi dào nên ông ta cũng không nói thêm gì nữa.

Tần Thái không có việc gì làm, lại lên tầng chín. Phía dưới, Lã Lương Bác vẫn ngồi ở hàng ghế cuối cùng đọc sách, anh ta dường như luôn ở đó, chưa từng di chuyển đi đâu.

Tần Thái vừa tới gần, anh ta đã đứng dậy: "Tiên tri."

Tần Thái khe khẽ gật đầu, rồi lập tức nghĩ ra có gật đầu anh ta cũng không thấy được, bèn lên tiếng: "Ừm."

Cô không biết phải đối mặt vỡi Lã Lương Bác thế nào, cũng may anh ta không nhìn thấy, điều này, vô hình trung giúp cô giảm bớt rất nhiều áp lực. Cô ngồi xuống cạnh Lã Lương Bác, lật sách của anh ta ra xem.

Lã Liệt Thạch khá quan tâm tới con trai mình, sách của Lã Lương Bác toàn là sách chữ nổi chuyên dành cho người mù. Để anh ta tiện dùng tay đọc.

Tần Thái tiện tay cầm cuốn sách lên, nhìn thấy tiêu đề "Tướng số" thì bất giác cười "tại sao lại đọc cái này, anh muốn xem bói à?"

Giọng cô khiến Lã Lương Bác bất giác nhẹ nhõm hẳn: "Tôi là một người mù, bói cũng là một nghề hay."

Tần Thái thấy thú vị: "Lẽ nào chú Lã không thể nuôi được một người con ư?"

Nghe cô nhắc đến Lã Liệt Thạch, giọng anh ta thoáng lạnh nhạt: "Ông ấy là ông ấy, tôi là tôi."

Tần Thái gật đầu: "Đúng là một người mù rất có tự trọng."

Lã Lương Bác lại cười, khi cười trên má xuất hiện hai lúm đồng tiền, nếu không đeo đôi kính đen, chắc chắn anh ta là một chàng trai rất khôi ngô: "Tiên tri hôm nay rảnh quá nhỉ."

Tần Thái vươn vai, có lẽ vì Lã Lương Bác không nhìn được, nên cô cảm thấy ở bên cạnh anh ta rất thoải mái: "Ngày nào tôi cũng rất rảnh. Từ khi đến đây ngay cả đôi tất cũng chưa từng phải giặt. Người phụ nữ kia không biết là ai, ngày nào cũng xắp bàn chải đánh răng lẫn kem cho tôi, thiếu mỗi nước rửa mặt giúp thôi."

Lã Lương Bác cuối cùng cũng bật cười thành tiếng: "Một cuộc sống vô lo vô nghĩ như thế, cũng rất hay đúng không?"

Tần Thái lại vươn vai: "Cũng có thể, nhưng không biết tại sao, tôi luôn thấy hoảng sợ."

Lã Lương Bác gật đầu, ý nghĩa của hai từ "hoảng sợ" không ai có thể hiểu bằng anh ta: "Cô hãy chịu khó đọc nhiều sách vào, lâu dần sẽ không càm thấy hoảng sợ nữa."

Tần Thái cảm thấy rất có lý: "Trong phòng tôi hình như cũng có một giá sách rất lớn, buổi tối tôi về xem có thứ gì đọc được không."

"Ừ." Anh chàng đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, tiếp tục cúi đầu "đọc" sách.

Tần Thái ngồi thêm một lát, cô không thể diễn tả được cảm giác của mình với Lã Lương Bác. Nhưng mỗi lần gặp anh ta, lại vô thức nhớ đến giấc mơ ấy. Phụ nữ luôn yêu cái đẹp, Lã Lương Bác mặc dù bị mù cũng còn hơn bức tượng ngọc phía trên.

Ít ra thì anh ta vẫn còn sống!

Nhưng bây giờ, trên danh nghĩa cô là vợ của bức tượng đó. Cô thở dài, nghĩ nhiều thêm sầu, chi bằng dành thời gian đó để đọc sách vậy.

Cô đi xuống về phòng, kết quả thật bối rối: Nửa ngày vẫn không mở nổi cửa. Ngượng không dám hỏi người khác, đành lên hỏi anh chàng mù trên tầng chín: "Nàycái cửa đó, mở thế nào?"

Vẻ mặt Lã Lương Bác điềm tĩnh như thường, anh ta đứng dậy, cầm gậy dò đường. Tần Thái vốn có tư tưởng "tôn trọng người tàn tật", giơ tay đỡ anh ta, tới chỗ cầu thang thì tự mình đi trước dẫn đường. Lã Lương Bác dựa vào cảm giác về độ cao của cơ thể cô để phân biệt độ cao thấp của bậc cầu thang.

Có điều chỗ này anh ta rất quen thuộc, nên dọc đường đi chẳng gặp phiền phức gì. Tần Thái còn đắc ý: "Thế nào, tôi là một người dẫn đường không tệ chứ?"

Xét cho cùng đều là trẻ con mới lớn, nên Lã Lương Bác cười, đáp: "Ừ, Tiểu Ngải cũng thường dẫn đường như vậy."

Đứng trước cửa phòng Tần Thái, Lã Lương Bác lần sờ một hồi, cuối cùng mở được cái nắp màu đen bên cạnh: "Đây là khóa vân tay, dùng ngón trỏ tay trái ấn vào đây là được."

Tần Thái bán tín bán nghi, giơ tay ra ấn, quả nhiên cửa mở. Cô kinh ngạc vô cùng: "Thật tân tiến!"

Lã Lương Bác quay người định bỏ đi, Tần Thái gọi anh ta lại: "Đợi đã, bên trong mở thế nào? Còn nữa, vòi hoa sen trong phòng tắm của tôi không có được nước nóng."

Chuyện xấu hổ như thế, nhưng cô lại nói một cách hết sức tự nhiên trước mặt Lã Lương Bác, Lã Lương Bác cũng hoàn toàn không có ý định cười nhạo cô. Anh ta bối rối: "Tôi không thuộc phòng cô"

Tần Thái vội đỡ anh ta vào, đặt tay anh ta lên ổ khóa: "Chỗ này chỗ này."

Lã Lương Bác lại lần sờ một hồi, cửa phòng cô là khóa mật mã ba lớp, bên trong phức tạp hơn một chút. Anh ta chầm chậm làm cho cô nhìn.

Tần Thái không phải kẻ ngốc, chỉ hai lần là hiểu. Sau đó lại đỡ anh mù vào phòng tắm.

Ở đây dùng máy nước nóng dạng thái dương năng, sạc bằng điện nhưng lại có nước nóng cả ngày. Đầu tiên anh ta dạy cô cách đặt nhiệt độ, sau đó dạy cách điều chỉnh độ nóng lạnh trên vòi hoa sen.

Làm đi làm lại mấy lần, Tần Thái cảm thấy mình đã biết dùng: Cô giơ tay mở vòi hoa sen, nước phun xuống, khiến Lã Lương Bác ướt như gà bị nhúng nước sôi.

Lã Lương Bác lặng lẽ dùng tay áo lau nước trên mặt: Nước nóng.

Tần Thái ngượng đỏ bừng cả mặt, cũng may Lã Lương Bác không nhìn được, nên cô tự động lên tiếng phá tan bầu không khí gượng gạo: "Khụ khụ, bổn tiên tri được dùng nước nóng, công của anh không nhỏ. Những giọt nước nóng đầu tiên coi như thưởng cho anh dùng trước."

"." Lã Lương Bác trầm mặc hồi lâu, mới đáp: "Đa tạ tiên tri ban thưởng."

Nói xong, anh ta loay hoay tìm đường đi ra. Nhưng sàn gạch trong nhà tắm trơn, giờ lại đầy nước, anh ta không nhìn thấy gì, vô tình trượt chân, ngã sõng xoài.

Tần Thái kinh hãi "Ái khanh mau đứng lên đi, thực sự không cần hành đại lễ như thế."