Đăng vào: 11 tháng trước
Tôn Ngộ Không bắt đầu nhún vai bay đi, tay của Vạn Mị cũng bắt đầu dài ra.
Trong mắt Tôn Ngộ Không thì hắn đang bay qua trùng trùng điệp điệp núi rừng, biển cả, lên cả tận trên bâu trời đầy mây.
Nhưng trong mắt mấy người Vô Ưu thì hắn đang bị thu nhỏ lại, rất nhỏ rất nhỏ và vẫn còn bay ở trên lòng bàn tay Vạn Mị.
Đến khi hắn nhỏ đến mức mắt thường không thể thấy được, nhưng bọn người Vô Ưu thì vẫn thấy à nha! Hắn mới dừng lại.
Hắn thấy trước mặt hắn là năm ngọn núi sừng sững cao không thấy đỉnh, đứng xếp thành hàng ngay ngắn, tự nói.
- Đây không lẽ là tận cùng thế giới? Không thấy tay hắn nữa, chắc là không thể dài đến đây? Ta phải trở về nhận chiến thắng mới được.
Định bay đi nhưng chợt nghĩ ra điều gì, hắn quay nhìn lại thầm nghĩ.
"Phải làm dấu mới được không thôi hắn sẽ không tin." Vậy là hắn biến ra một sợi dây thật dài cột vào một ngọn núi còn thắt một cái nơ bướm thật to.
Vô Ưu thấy không hỏi quạ bay đầy đầu.
"Tề thiên đại thánh thì viết chử còn tên này thì thắt nơ bướm.
Đúng là Tề Thiên và tề lông khỉ có khác.
Dù cũng tên Tôn Ngộ Không a!"
Tôn Ngộ Không bay trở về, đứng trước mặt bốn người ngạo nghễ nói.
- Sao nào các ngươi chịu thua chưa? Ta đã đến tận cùng thế giới này, còn cột một sợi dây vào một ngọn núi ở đó nữa.
Không tin các ngươi có thể đi xem.
Vạn Mị tươi cười đưa bàn tay mình lên.
- Có phải sợi dây này không?
Tên khỉ chớp chớp mắt nhìn sợi dây đang cột vào ngón tay giữa của Vạn Mị, nheo mắt."Không thể nào? Tuy rất nhỏ nhưng đúng là sợi dây ta đã cột vào ngọn núi đó, nó có mang hơi thở linh hồn của ta.
Không được! Ta phải tới đó xem lại".
Hắn định bay đi, nhưng khi hắn vừa nhún vai thì bàn tay của Vạn Mị đã hóa to lớn chộp lấy hắn bốp chặt.
- Còn muốn chạy sao?
Tên khỉ vùng vẫy thét lên.
- Mau thả ta ra.
Mi là đồ ăn gian.
Không gian này là của ngươi ngươi muốn làm sao mà không được.
Ta không phục có giỏi thì ra ngoài đấu với ta.
Vạn Mị lắc đầu.
- Tiểu tử ngươi thật ngoan cố.
Thua mà cũng không nhận.
Không gian này không phải của ta mà là của Tiểu U U a.
Nàng cũng chưa thể điều khiển được nó.
Đặc biệt là khi dùng pháp lực để thi đấu.
Tên khỉ cố cãi lại.
- Ta ở trong tay ngươi.
Ngươi muốn nói gì mà không được chứ?
Vạn Mị ra vẽ tiếc hận.
- Đã vậy ta phải đánh cho ngươi tâm phục khẩu phục mới thôi!
Vạn Mị bỏ Vô Ưu xuống rồi biến ra một cây chổi lông gà.
Khiến cả ba người Vô Ưu, Kim Nhân cùng Đông Phương Khánh Vân quạ bay đầy đầu.
Không ai nói ai nhưng cũng cùng chung suy nghĩ.
"Không lẽ vũ khí của hắn là chổi lông gà?"
Vạn Mị mặc kệ họ nghĩ gì, thu nhỏ tay bốp Tôn Ngộ Không lại, nhanh như chớp đè hắn cúi xuống đồng thời.
Bốp bốp bốp.
Ba cây chổi đánh liên tiếp vào mông hắn.
Tôn Ngộ Không này cũng giống như Tề Thiên đại thánh trong Tây du ký, cũng từ hòn đá tu luyện mà thành, roi giọt bình thường làm sao đánh có thể đau.
Tuy nhiên, khi cây chổi lông gà này đánh xuống, mỗi roi như thấu vào tận tim, đau tận linh hồn.
Hắn không khỏi kêu la thảm thiết.
- Aaaaaaa...đau đau quá!
Vạn Mị hỏi.
- Sao nào? Chịu thua chưa?
Tên khỉ vẫn ngoan cố.
- Không!
Vạn Mị lại liên tiếp đánh nhiều roi nữa vào mông hắn.
Hắn kêu la oai oái.
Cả ba người Vô Ưu đều trợn mắt há hốc mồm hóa đá tại chổ.
Một lúc lâu, tên khỉ bị đánh đến mức mông sưng vù, chịu không nổi nữa mới đầu hàng xin tha.
- Được rồi! Đừng đánh nữa! Ta đầu hàng.
Ta chịu thua!
Ô...ô...đau quá! Đau quá! Nó nước mắt giàn giụa khóc lóc xin tha, còn đâu hình tượng đại vương cao cao tại thượng, ngoan cố, lỳ lợm lúc nãy chứ.
Bây giờ, không khác một đứa trẻ bị đánh đòn là mấy.
Cả ba người Vô Ưu ở trong lòng thầm dựng ngón tay cái lên cho Vạn Mị.
Vạn Mị thu hồi chổi lông gà nói.
- Sao nào? Có tâm phục khẩu phục không?
Tôn Ngộ Không gật đầu lia lịa.
- Phục! Phục! Ta tâm phục khẩu phục rồi.
Không phục sao được? Mông hắn còn đang đau ê ẩm, sưng vù đây này.
Cú này phải nằm sấp trên giường mấy ngày mới mong đỡ hẳn.
Đây là lần đầu tiên trong đời, từ lúc hắn sinh ra linh thức đến giờ, bị một trận đòn đau đến như vậy.
Hắn sinh ra từ đá, vũ khí bình thường làm sao có thể tổn thương hắn, vậy mà cây chổi lông gà này mỗi lần đánh xuống như là đánh vào linh hồn.
Đau đớn thấu tim gan, không chịu nổi.
Vả lại Vạn Mị không cần tốn chút sức lực nào, cũng có thể đè hắn cúi xuống đánh đòn, mà hắn cố hết sức cũng không thể nào chống lại được.
Ở thế giới loài yêu, hắn tung hoành ngang dọc, ai nghe danh hắn mà không sợ mất mật.
Kể cả Ngưu ma vương, bạch cốt tinh, các loài yêu lợi hại khác đều bị hắn dụ vào miệng núi khi nó mở ra để tiêu diệt.
Chúng không thể thoát được ảo cảnh, nhưng hắn thì hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Thậm chí còn dùng nơi ấy làm nơi chứa rác và đồ dùng bỏ đi.
Hắn đi tới đâu, ai ai cũng đều ca tụng cúi đầu.
Vậy mà hôm nay, lại bị cái bông hoa này đánh cho mông nở hoa, mà còn không thể phản kháng được.
Ô...ô...hắn đau nha! Sao trên đời này lại có tên biến thái vậy chứ? Đã đẹp hơn hắn mà còn lợi hại nữa.
Sao lại có thể bất công thế không biết.
Hắn nhìn sang Vô Ưu, thấy cô cùng hai tên kia đang ôm bụng cười lăn lộn, không khỏi ủy khuất, trách móc.
- Nàng là cái đồ vô lương tâm! Ta vì nàng mới bị đánh thành ra như vậy mà nàng còn cười được!
Vạn Mị dùng cáng chổi gõ gõ đầu hắn, khiến hắn sợ mất hồn.
Chắc đây là hội chứng bị ám ảnh chổi lông gà đi.
Vạn Mị cười nói.
- Nếu nàng có lương tâm thì tất cả đã không đứng ở chổ này!
Câu nói đầy ẩn ý, khiến mọi người chấm hỏi đầy đầu.
Nhưng Vạn Mị sẽ không giải thích, cứ để họ nghĩ sao thì nghĩ.
Hắn dùng cáng chổi chỉ vào mặt Tôn Ngộ Không nói.
- Ngươi! Kể từ hôm nay phải theo làm người hầu cho nàng ba năm, sau ba năm ngươi muốn đi đâu cũng được nhưng vĩnh viễn không được làm hại hay tổn thương nàng và người bên cạnh nàng, dù bất cứ phương pháp gì.
Ngươi nghe rõ chưa?
Tôn Ngộ Không đẩy cáng chổi ra, nói.
- Được! Ta đồng ý! Ta thề trên danh dự bản thân mình, nếu làm trái lôi điện oanh tạc, nghiền nát thành tro.
Nhưng...!
Hắn chỉ chỉ vào cây chổi lông gà.
- Lần sao đừng dùng nó chỉ ta nữa!
Vạn Mị nhướng mày, nhìn cây chổi trong tay nói.
- Ta thấy cũng không cần lôi điện đánh đâu.
Cái này đánh cũng đủ rồi.
Tôn Ngộ Không không khỏi toát mồ hôi hột.
Hắn vẫn còn đau đây này! Ba người Vô Ưu lại phụt cười lần nữa.
Khiến Tôn Ngộ Không xấu hổ đỏ cả mặt.
Vạn Mị gõ gõ cáng chổi vào tay nói.
- Nhưng ta cũng rất khâm phục ngươi có thể chịu được nhiều roi như vậy.
Cây chổi này nếu đánh vào họ...!
Vạn Mị chỉ hai người Kim Nhân cùng Đông Phương Khánh Vân, khiến hai người họ đồng thời che mông lùi lại.
- Chỉ cần ba roi đầu, chắc chắn đã bò dưới đất xin tha rồi.
Ngươi khiến ta đánh đến mỏi tay đấy.
Nghe Vạn Mị nói Tôn Ngộ Không đã bớt xấu hổ.
Xem ra hắn vẫn còn có bản lĩnh lắm.
Nhưng Đông Phương Khánh Vân thì có phần không tin, bạo gan hỏi.
- Có thật nó lợi hại vậy không?
Đó cũng là đều mà Kim Nhân muốn biết, nhưng hắn sẽ không hỏi.
Vô Ưu thì không nghi ngờ gì.
Vạn Mị tuy gian xảo nhưng hắn chưa bao giờ gạt cô bất cứ điều gì.
Vạn Mị nhìn hai người họ cười cười.
- Muốn biết sao?
Rồi ném cây chổi lên không trung, cây chổi tự động bay đến phía sau hai người Kim Nhân cùng Đông Phương Khánh Vân, đánh cho mỗi người một roi.
- Bốp bốp!
Sau đó, hai người ôm mông nhảy dựng, miệng kêu lên.
- Ôi...ôi...đau...đau! Lão đại ta tin rồi...tin rồi!
Hai người xoa mông nhăn nhó vì đau rát.
Bây giờ họ cũng nể con khỉ đó rồi, chịu được đánh nhiều roi như vậy.
Vạn Mị thu hồi cây chổi đưa cho Vô Ưu, dịu dàng nói.
- Sau này nó là của nàng.
Ai không nghe lời nàng chỉ việc kêu nó đánh thì nó sẽ tự động đánh người đó, cho đến khi nàng bảo dừng mới thôi!
Vô Ưu không khỏi vui mừng.
Bảo bối thật tốt! Cô cầm lấy, bổng nhiên có cảm giác vô cùng quen thuộc giống như cô đã từng cầm nó rất nhiều lần.
Cô nhìn Vạn Mị thấy hắn vẫn thản nhiên tươi cười, cô nghĩ có lẽ chỉ là ảo giác.
Cô xem tới xem lui rồi hỏi.
- Đánh ai cũng được phải không?
Vạn Mị gật đầu.
Cô hỏi tiếp.
- Vậy đánh ngươi được không?
- Ách...cái này...!
Cả ba người, Tôn Ngộ Không, Kim Nhân cùng Đông Phương Khánh Vân mắt tỏa sáng tỏa sáng.
Vạn Mị lại cười mị hoặc nói.
- Dĩ nhiên là được! Nhưng ta chỉ sợ nàng mỏi tay thôi! Chứ ta cũng sẽ không đau.
Ồ...! Bốn người không khỏi thất vọng.
Trong mắt Vạn Mị xẹt qua một tia gian trá, nhưng rất nhanh không ai có thể nhìn thấy được.
Vạn Mị bồng Vô Ưu lên như tư thế lúc nảy.
Có đôi khi hắn nghĩ để Vô Ưu với thân hình trẻ con này thật tiện lợi làm sao, muốn bồng lúc nào thì bồng, ngồi gọn trong lòng hắn thật vô cùng sung sướng.
Đi đến trước mặt Tôn Ngộ Không, chỉ tay vào trán hắn, Tôn Ngộ Không từ con khỉ lập tức biến thành hình dạng người, là chàng trai tuấn tú mà Vô Ưu đã gặp trong hang động hoa quả sơn.
Vạn Mị nói.
- Sau này bên cạnh nàng ngươi không được biến thành khỉ nữa!
Tôn Ngộ Không gật đầu.
- Ta biết!
Chợt Vô Ưu lên tiếng.
- Ngươi đổi tên luôn đi! Đừng tên Tôn Ngộ Không nữa?
Cả ba người trừ Vạn Mị cùng hỏi.
- Tại sao?
Cô cười cười nói.
- Vì ta thấy tên đó không thích hợp với hắn thế thôi!
Nhưng Tôn Ngộ Không lại phản bác.
- Tên này là do sư phụ ta đặt, ta không muốn đổi.
Vô Ưu đáp.
- Khi nào ngươi về thế giới của ngươi thì ngươi cứ mang tên đó.
Còn nếu muốn ở đây thì không được lấy tên đó.
Hắn ngẫm nghĩ rồi gật đầu hỏi.
- Vậy lấy tên gì?
Vô Ưu suy nghĩ một chút."Để coi, Tông Ngộng Khô thì không hay, Tôn Không Ngộ cũng thấy kỳ kỳ.
Tôn gì đây?" Cô nhìn Vạn Mị rồi nảy ra một cái tên " Vạn Ngộ! Ừ...cái tên này được".
Cô nói.
- Gọi Tôn Vạn Ngộ đi! Như vậy mới không trùng với thần tượng Tề thiên đại thánh của ta a!
Mọi người đều gật đầu, Tôn Ngộ Không cũng không phản đối.
Tên này cũng được đi.
Vạn Ngộ! Vạn sự điều hiểu, cũng hay.
Nhưng ba người Kim Nhân, Đông Phương Khánh Vân cùng Tôn Vạn Ngộ (sau này sẽ gọi như vậy) đều thắc mắc, Tề thiên đại thánh trong miệng Vô Ưu nói là ai? Nghe hẳn là nhân vật rất lợi hại đi.
Cô chỉ nói, mai mốt sẽ biết.
Sau này, khi cha Vô Ưu mua truyền hình về xem Tây du ký, Tôn Vạn Ngộ mới hối hận tím ruột.
Nhân vật Tôn Ngộ Không trong đó không khác gì hắn là mấy.
Có điều khổ cực hơn nhiều, vũ khí phải tự đi tìm, còn hắn sinh ra đã có sẵn.
Còn rất trọng tình trọng nghĩa, bị Đường tăng đủi đi cũng không hề giận, giúp ông ta vượt bao nhiêu chông gai đến được tây thiên thỉnh kinh.
Nếu hắn có thể như vậy thì không cần biến thành người, Vô Ưu cũng sẽ tự chạy lại ôm chân hắn cầu xin được theo bên cạnh.
Đâu cần trở thành người hầu chứ? Nhưng trên đời không có thuốc hối hận a..