Chương 39: 39: Đưa Về Nhà

Vô Ưu! Ta Đói Bụng Rồi!

Đăng vào: 11 tháng trước

.


Về đến cổng hàng rào dâm bụt, Vô Ưu nhân lúc hắn lơ là vội lắc mình nhảy xuống.

Kéo xa một khoảng nói.

- Tới nhà tôi rồi! Anh đi đi!
Hắn khoanh tay nhìn cô, nói.

- Không mời anh vào nhà sao? Dù sao anh cũng vất vả đưa em về a!
Nghe hắn xưng hô Vô Ưu không khỏi dựng da gà.

Nghe quái quái làm sao? Nhưng cô cũng đâu có mượn hắn đưa về đâu mà hô vất vả.

Vô Ưu định nói gì thì từ đàng xa cha cô đã gọi.

- Cục U! Con làm gì đứng đó vậy?
Cô nhìn lại thấy cha cô đang xách cây dầm cùng thùng cá đi đến.

Cô không khỏi vui mừng huơ tay nhỏ bé.

- Cha...cha đã về!
Rồi định chạy nhào vào ôm, nhưng chưa tới kịp thì cha cô đã đưa tay chặn đầu cô lại.

- Người cha dơ.

Đừng nhào vô cha.

Mà sao hôm nay ở đâu con có áo đẹp vậy?
Cô chỉ vào Kim Nhân thật thà nói.

- Anh ta cho con.

Con trèo cây bị cành cây vướn rách quần áo nên anh ta cho con.

Nói xong, không khỏi lườm Kim Nhân một cái.

Hắn cười cười vội khoanh tay lễ phép chào và tự giới thiệu.

- Thưa bác ạ! Cháu là Kim Nhân là...!
Chưa cho hắn nói xong, Vô Ưu vội ngắt lời.

- Là cháu của chú bán khoai mà con phụ ạ!
Phải dành nói trước, nếu không không biết hắn sẽ nói là cái gì của cô thì khổ.

Cha Vô Ưu mắn yêu.

- Vô Ưu không được hổn.

Người lớn nói chuyện con đừng xen vào cắt ngang nghe không.

Vô Ưu ngoan ngoãn gật đầu.

- Dạ con biết rồi ạ.

Lần sau con sẽ không dám!
Xong, còn quay lại làm mặt quỷ với Kim Nhân.

Cha cô không khỏi lắc đầu cóc nhẹ cô một cái.

- Con nhỏ này...!
Rồi nhìn sang Kim Nhân nói.

- Xin lỗi cháu nhé.

Vô Ưu bị bác chiều hư rồi chắc đã làm phiền chú cháu và cháu nhiều lắm?
Kim Nhân lắc đầu lễ phép đáp.

- Không đâu ạ! Vô Ưu rất đáng yêu.

Cháu rất thích em ấy ạ.

Em ấy cũng giúp đỡ cháu rất nhiều!
Cha Vô Ưu mỉm cười đánh giá Kim Nhân.

" Ừ! Đẹp trai! Lễ phép.

Ăn mặc như vầy chắc cũng con nhà có tiền, có gia giáo.

Chắc chắn là một đứa trẻ tốt.

Cho Cục U chơi chung được!" Rồi ông mời Kim Nhân vào nhà chơi.

Vô Ưu chu chu miệng, còn Kim Nhân thì nhướng mày đắc ý.

Bước vào sân, con phèn chạy ra mừng.

Em Thành cũng lon ton chạy ra nhào vào lòng Vô Ưu.

"Bửa nay chị U mặc đồ đẹp nha! Đẹp nha!" Đó là suy nghĩ của em Thành lúc này đồng thời cũng nói ra miệng mặc dù không rõ chữ cho mấy.

- Chị U.

Áo ẹp...ẹp...!
Vô Ưu không khỏi vui cười, ôm em Thành hung a hung mấy cái vào má.

Tất nhiên em Thành không phản đối rồi.

Cậu thích chị U hung nhất.

Kim Nhân thấy hơi có chút ganh tỵ.

Người nhà Vô Ưu thật sướng, lúc nào cũng được nàng chủ động ôm rồi hôn.

Còn hắn thì chưa bao giờ được như vậy cả.

Chỉ có một lần một ngàn năm trước lúc nàng sắp đi có chủ động hôn hắn một lần thôi.

Nhưng cũng làm cho hắn cảm thấy ngọt ngào, có người nhà thật hạnh phúc, hắn cũng muốn có người nhà nha.

Và trong đó có nàng thì hạnh phúc biết bao.

Suy nghĩ của Kim Nhân bị kéo lại khi mẹ Vô Ưu mỉm cười chào.

Kim Nhân cũng lễ phép chào lại.

Cha mẹ Vô Ưu cũng ngõ lời mời Kim Nhân ở lại ăn cơm.

Dĩ nhiên là hắn không từ chối rồi, có thể ở bên cạnh Vô Ưu thêm phút nào là hắn mừng phút ấy.

Hôm nay, có mẹ ở nhà nấu cơm liền lập tức có các món đồng quê liền.

Có cơm, cá kho, ốc xào tỏi, canh chua trái giác nấu với cá rô đồng thêm bông súng, bông lục bình.

Trái giác mộc nhiều ở gần rạch hay bò lên các tàu dừa nước.

Hái trái về nấu chín lượt lấy nước nấu canh sẽ có vị chua chua thanh ngọt.

Nhưng đừng ăn trái sống vì sẽ bị ngứa.

Kiếp trước Vô Ưu không biết nên bị ngứa một lần rồi.

Nhưng không sao, có vậy mới biết.

Còn có món đặc biệt mà Vô Ưu thích ăn đây.

Cháo cá lóc cùng rau đắng đất, dù cô không đói nhưng vẫn rất thèm.

Cô bỏ rau vào chén, múc cháo chang lên thêm nước mắm tỏi ớt cay thật cay.

Nào chén thôi! Thật là tuyệt! Cô nhìn nhìn Kim Nhân tưởng hắn sẽ không ăn được.

Ai dè, hắn ăn một cách tự nhiên nhưng vẫn không kém phần nho nhã lịch sự.

Giống như người từ nhỏ lớn lên ở quê vậy.

Cô không khỏi ngạc nhiên tò mò.

Một con rắn sao có thể làm được như vậy?
Nhận thấy ánh mắt của cô, hắn không khỏi cười cười dùng truyền âm đặc thù chỉ có hai người nghe nói với cô.

- Ta chỉ cần 30 giây là có thể sơ lượt cuộc sống và sinh hoạt ở một nơi nào đó rồi.

Nên ta rất dễ thích nghi với mọi điều kiện môi trường sống.

Nàng thấy ta có tài giỏi không nào?
Vô Ưu méo méo khóe miệng không nói gì.

Thầm nghĩ.

"Yêu quái đúng là yêu quái, có pháp lực thật tốt!"
Môi cô ăn cháo nóng cùng nước mắm cay nồng không khỏi đỏ lên, mà lại còn làm cử chỉ chu chu méo méo miệng, lâu lâu lại dùng lưỡi liếm vành môi.

Thật khiến Kim Nhân ngồi đối diện phải một trận một trận khô nóng.

Nàng đây là đang câu dẫn hắn sao? Hắn thật sự không kiềm chế nổi nha! Nhưng không kiềm cũng phải kiềm chứ biết làm sao bây giờ.

Hắn thật khóc không ra nước mắt.

Dù trong lòng khó chịu đến cỡ nào, bên ngoài Kim Nhân vẫn nho nhã lịch sự.

Phải bảo vệ hình tượng trước mặt gia đình vợ tương lai, nếu không làm sao sau này lấy được vợ.

Ăn cơm xong, cha Vô Ưu kêu hắn lên nhà trên uống nước trà nói chuyện.

Ông hỏi gì, hắn cũng trả lời lưu loát.


Hỏi nhà còn có những ai? Hắn trả lời cha mẹ đều mất trước khi hòa bình lập lại.

Chú hắn nhận về nuôi, hai chú cháu sống nương tựa lẫn nhau.

Lúc trước ở thành phố lập nghiệp, nay cũng đã dư chút đỉnh, chú không muốn bôn ba nữa, bèn về quê ở.

Hai chú cháu cũng mới dọn về vài năm nay, nhà cũng ở gần chợ.

Hắn còn nói nếu có dịp mời gia đình Vô Ưu ra nhà hắn chơi.

Cha Vô Ưu dĩ nhiên là đồng ý, quen biết rộng cũng tốt.

Vô Ưu không khỏi trong lòng dựng cho hắn ngón tay cái.

"Hay.

Tưởng mình là cao thủ bịa chuyện, không ngờ sư phụ mới là đây!"
Nói chuyện một lúc sau, Kim Nhân mới chào cả nhà ra về, hẹn có dịp lại ghé làm phiền.

Trước khi đi còn móc ra cho chị Linh cùng em Thành mỗi người một bịt kẹo sữa.

Còn Vô Ưu thì xoa đầu rồi hôn má vài cái.

Cả nhà cũng không ngạc nhiên, vì Vô Ưu rất đáng yêu ai thấy lại không muốn nựng một chút.

Ngay cả họ hàng ngày tiếp xúc cũng đều muốn hung hung cô, chứ đừng nói ai.

Cha cô tiễn hắn ra một đoạn rồi trở vào nhà.

Vô Ưu chợt nhớ đến mấy món đồ mình mua bèn chạy ra ngoài hàng rào dâm bụt, tìm chổ khuất đem giỏ xách đồ mà cô đã chuẩn bị trước ra.

Cô đem vào nhà đều nói là chú cháu Kim Nhân tặng.

Ừ! Đem hắn làm lá chắn cũng không tồi.

Cha mẹ Vô Ưu hơi không hài lòng về sự Vô Ưu hay nhận đồ người ta, nhưng Vô Ưu nói là vì cô đã hứa sau này cứ chủ nhật sẽ ra giúp chú bán đồ, cho nên họ vui mừng đem đồ tặng cô.

Vì họ bảo chỉ cần cô ra đứng thôi thì họ cũng bán đắt, không cần mời rao nhiều.

Cha mẹ cô không khỏi phì cười, cũng tự hào về con gái.

Tiểu U U đáng yêu như vậy ai mà không thích! Vậy là sau này cô cũng có lý do chính đáng đi bán và mua đồ vật về mà không sợ bị hỏi rồi.

Hi..hi...!tốt quá!
Tối đến cả nhà đã ngủ say, cô lại bị Vạn Mị lôi vào không gian cho hắn ăn.

Ô...ô...sao số cô khổ thế này? Ban ngày bị con rắn suýt nữa ăn, đêm đến lại bị cây bông ăn luôn mấy lần.

(Tg: sau này chị còn bị nhiều thứ khác ăn dài dài.

Yên tâm mà hưởng thụ đi nhé! ????????????, Vô Ưu: tôi câm thù tác giả!)
Ngâm mình dưới linh thủy, nằm trong vòng ôm của Vạn Mị.

Vô Ưu hỏi.

- Vạn Mị! Ngươi đã sớm biết Kim Nhân đến đây?
Vạn Mị đáp.

- Đúng vậy! Nếu không làm sao ta lại thoa thuốc chống sói cho nàng!
- Vậy sao ngươi không nói sớm cho ta biết.

- Nói thì đã sao.

Nàng cũng không thể tránh được hắn.

Nhưng nàng yên tâm thuốc của ta chỉ có ta mới có thể ăn được nàng, những kẻ khác đừng hòng trừ khi nàng tự nguyện.

Vô Ưu không khỏi trêu ghẹo.

- Vạn Mị! Ngươi thật ích kỷ!
Vạn Mị bình thản đáp.

- Đúng vậy.

Ta rất ích kỷ.

Nếu không phải do năng lực đặc thù của nàng thì ta đã giết tất cả những kẻ dám đến gần nàng rồi chứ đừng mong ta cho hắn chạm vào nàng.

Nhưng ta không thể, làm vậy sẽ hại nàng.

Vô Ưu thắc mắc.

- Năng lực đặc thù gì chứ? Tại sao ta sẽ bị hại? Không phải ta chỉ có mị lực của ngươi với hút âm dương khí và lưu trữ thôi sao? À mà hình như còn có cắn nữa.

Cắn ngươi thì mộc chân, cắn hắn thì thành người, cắn người thì hết bệnh.

Vậy còn gì nữa đâu?
Hắn cười nhéo mũi cô.



||||| Truyện đề cử: Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng |||||
- Hiện tại nàng chưa thể biết được, từ từ rồi nàng sẽ tự tìm ra thôi.

Như thế nàng mới có thể chấp nhận được.

Nếu bây giờ ta nói nàng không tin cũng vậy.

Vô Ưu không khỏi thở dài.

- Nếu ta có nhiều năng lực như vậy.

Thì ta liệu có phải con người không đây?
Vạn Mị hôn má cô một cái nói.

- Điều này nàng phải tự hiểu thôi.

Sau đó, hắn bế cô lên tự mặc quần áo vào cho cô.

Vô Ưu không khỏi hài lòng.

"Ít ra Vạn Mị cũng rất dịu dàng không xé quần áo của mình như Kim Nhân!" Như nhớ tới điều gì, cô hỏi Vạn Mị.

- Vạn Mị! Kim Nhân có thể tu luyện ra không gian vậy ngươi có thể không?
Hắn gật đầu đáp.

- Có thể.

Nhưng không gian của ta sẽ đặc thù hơn rất nhiều.

Cô tò mò.

- Vậy ta có thể xem không?
Hắn cười xoa đầu cô.

- Đợi nàng nâng cấp xong không gian này đã.

Ta sẽ cho nàng xem.

Vô Ưu không khỏi thất vọng, nhưng không sao sớm muộn cũng sẽ thấy.

Cô lại hỏi việc tại sao khi ở trong không gian của Kim Nhân lại không liên hệ được ở đây? Vạn Mị nói là do đó là không gian của Kim Nhân mọi ý thức ở trong đó đều bị sự chi phối của hắn nên không liên lạc được là bình thường.

Cũng như nếu hắn vào đây cô không cho hắn liên hệ với không gian của hắn cũng không thành vẫn đề.

Vô Ưu gật đầu hiểu rỏ..