Đăng vào: 12 tháng trước
Thấy Vô Ưu đã bình tĩnh trở lại, Vạn Mị mới thả lỏng cô ra.
Nó dùng giọng nói ngọt ngào ôn nhu nói với cô.
- Vô Ưu! Ta thật sự không muốn làm như vậy đâu.
Nhưng ta thật không còn cách nào khác, nếu ta không trở thành người thì mãi mãi cũng sẽ không ra khỏi nơi này, vĩnh viễn ở cái không gian nhỏ bé này đời đời kiếp kiếp.
Không thể trở về nơi đó để báo thù.
Ta không muốn như vây, ta muốn báo thù, ta muốn thành người nàng biết không?
Vạn Mị dùng những chiếc lá quấn quanh người Vô Ưu kéo cô vào sát thân mình như để tìm sự ấm áp.
Dùng xúc tu vuốt ve mái tóc cô như âu yếm.
- Vô Ưu hãy giúp ta! Chỉ cần Nàng giúp ta.
Ta sẽ thực hiện cho nàng một nguyện vọng, một điều ước duy nhất chỉ cần không vượt quá khả năng của ta và không ảnh hưởng đến ta.
Ta đều sẽ thực hiện được.
Chỉ cần nàng đồng ý giúp ta!
Vạn Mị lặp lại lời nói như van xin như cầu khẩn, kết hợp với giọng nói du dương ngọt ngào như rót mật, chỉ cần là người bình thường thì không thể nào từ chối được.
Dù nó muốn người ta đi chết, người ta cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng đối với Vô Ưu thì lực ảnh hưởng có thể nói là 1 %.
Có thể là đã trải qua quá nhiều mối tình nên trái tim thật sự đã đóng băng trước những lời nói đường mật đi.
Cô chỉ bắt được điểm mấu chốt là " cho cô một điều ước".
- Cho ta một điều ước? Vậy ngươi có khả năng làm được những gì?
Khá là thất vọng trước biểu hiện của cô, nhưng vì chỉ là thần thức nên Vô Ưu cũng không thể thấy biểu hiện ai oán của nó.
Nó tự hỏi chẳng lẽ mị lực của nó đã hết tác dụng? Vì sao người phụ nữ này năm lần bảy lượt không trúng chiêu, mà chỉ toàn bắt được điểm mấu chốt không vậy? Nó khóc không ra nước mắt a! Thực hiện một điều ước a.
Nó làm được nhưng sẽ mất rất nhiều năng lượng a.
Nó sẽ phải ngủ trong thời gian dài để khôi phục a.
Nhưng mà vì để trở thành người nó đành cắn răng chấp nhận.
Ai biểu chỉ có cô mới có thể cho nó ăn a.
Ôi! Thật là khổ thân hoa mà!
Đương nhiên, ủy khuất của Vạn Mị, Vô Ưu không hề biết được.
Dù có biết cũng sẽ khinh thường phán cho một câu " tự làm tự chịu".
Bây giờ, cô chỉ muốn nghe xem một bông hoa có thể có khả năng gì.
Không làm cho cô thất vọng, Vạn Mị lặp tức dùng giọng nói tự hào khoe ra khả năng của nó.
- Ta có thể làm được rất nhiều chuyện.
Như giúp cô trường sinh bất lão, trẻ mãi không già, sắc đẹp tuyệt trần, đi đến đâu cũng có người yêu thương giúp đỡ, gặp toàn chuyện may mắn.
Cô muốn giàu sang phú quý, hoặc làm bá chủ thế giới ta cũng có thể thực hiện được!
Cô bĩu môi khinh thường.
- Mấy thứ đó ta không cần, ta cũng không thích!
- Vậy cô thích thứ gì?
Vạn Mị tò mò, những điều nó đưa ra người bình thường tuyệt đối sẽ vô cùng vui mừng.
Ai không thích sống lâu, không thích đẹp, không thích của cải thành đống, quyền lực cao ngất, mà cô lại không thích, đúng là đặc biệt.
Vô Ưu thích thứ gì? Cô cũng tự hỏi thứ mà cô thích nhất là gì? Tình yêu, công việc, bạn bè, người thân.
Tình yêu? Không thể thực hiện được, nếu đã muốn giúp Vạn Mị thì không thể nào có tình yêu được.
Công việc? Điều đó không khó đối với cô.
Bạn bè? Cũng không thiếu.
Còn người thân? Phải rồi! Cha mẹ! Có thể làm cha mẹ sống lại hay không?
Cha mẹ cô qua đời do tai nạn giao thông, lúc đó cô cũng vừa tốt nghiệp đại học.
Biến cố gia đình gần như khiến cuộc sống của cô đảo lộn.
Chị lớn tuy có gia đình nhưng do chồng cờ bạc thiếu nợ ngập đầu nên không giúp gì được.
Em trai út thì cũng vừa mới đậu đại học.
Gánh nặng gia đình đè nặng trên vai cô.
Nhà cô ở vùng ven ngoại ô thành phố X.
Tuy không khá giả nhưng cũng đủ sống, nhà có một mẫu ruộng và 2 công đất vườn luôn nhà ở.
Mẹ còn đi buôn bán thêm để kiếm thêm thu nhập lo cho ba chị em ăn học.
Chị gái yêu sớm nên vừa tốt nghiệp trung học phổ thông xong, đã lấy chồng.
Dù cha mẹ không muốn nhưng vì thương con cũng đành chịu.
Sau này phát hiện chồng chị cờ bạc mắc nợ, chị nhiều lần về gia đình xin trợ giúp.
Một hai lần còn chịu được nhưng nhiều lần quá, cha mẹ mắn hoài chị cũng không tĩnh ngộ nên giận quá từ chị luôn không cho về nhà.
Đến khi cha mẹ mất mới lại gặp được chị.
Lúc đó nhìn chị xanh xao hốc hác, dắt theo hai đứa nhỏ đứa lớn 4 tuổi, đứa nhỏ 2 tuổi hãy còn bước đi chập chững, cả hai đều suy dinh dưỡng, đến tế lễ cha mẹ mà cô không khỏi đau xót.
Do cha mẹ qua đời đột ngột không có di chúc nên tài sản được chia đều cho ba chị em.
Vô Ưu và chị được 5 công đất ruộng, còn em trai được 2 công đất vườn cùng nhà ở.
Do quá túng quẫn nên chị đã bán đi để lấy tiền trang trải.
Còn cô định tìm việc làm ở thành phố nên cũng cho người ta thuê tới vụ lấy tiền, cô không muốn bán đi những gì cha mẹ để lại, số tiền đó cũng để lo cho em trai đi học.
Còn hai công vườn cùng nhà ở, vì hai chị em phải vào thành phố cho tiện việc đi làm và học nên cũng gửi người quen dòm ngó, cứ cuối tuần chị em cô sẽ về coi sóc.
Bước đầu tìm việc có hơi gian nan, vì tiền nhà trọ, tiền học, tiền chi tiêu của hai chị em nên cô đành tìm việc làm thời vụ trước.
Do lúc còn sinh viên cô cũng hay làm nên cũng quen.
Trời không phụ lòng ngươi, nhưng cũng do một phần cố gắng và nghị lực, cuối cùng cô cũng tìm được công việc thích hợp cho mình.
Suốt mấy năm ròng rã cho đến khi em cô ra trường, đi làm và có gia đình.
Cô mới dư được một khoảng tiền có thể mua lại phần đất mà chị cô đã bán trước đó.
Mặc dù có vay ngân hàng một ít nhưng cô cũng không lo vì cô có thể trả được.
Đến khi mọi chuyện đều ổn định đâu vào đó thì cô mới phát hiện ra mình đã 34 tuổi rồi.
Thời gian không chờ người ta bao giờ.
Cô không nghĩ có gia đình vì thấy hoàn cảnh của chị mình, cô cũng cảm thấy chán ghét.
Cô rất nhớ cha mẹ, phải chi cha mẹ còn sống thì tốt biết bao.
Cô bừng tĩnh như người vừa trải qua giấc mộng.
Phải rồi! Cha mẹ! Có thể làm cha mẹ sống lại hay không? Nghĩ là lặp tức thực hiện ngay.
Vô Ưu nhìn lên đóa hoa và nói.
- Ta muốn cha mẹ ta sống lại! Được không?
Như một đứa trẻ trong chờ được cho kẹo.
Vô Ưu nhìn Vạn Mị như cầu xin, nếu như nói không cô có thể sẽ khóc thật to.
Vạn Mị không khỏi thở dài.
Aiiii...!Mới chết không quá bảy ngày thì được nhưng chết quá lâu rồi xương cốt chưa chắc đã còn làm sao mà thực hiện được đây? Nhưng trong biểu hiện của cô ấy thế này chắc đây là mong muốn duy nhất đi.
Nếu không làm được thì làm sao mình có dương khí đây? Hay là....!
Dường như có bóng đèn trên đầu sáng lên.
Vạn Mị nhìn cô cười gian trá.
Nhưng mà Vô Ưu không thể nào thấy được.
Cô chỉ có thể trở thành thỏ con đưa vào miệng sói thôi.
Vạn Mị dùng giọng điệu ngọt ngào nhất có thể nói với cô.
- Cha mẹ cô chết quá lâu rồi ta không thể nào cứu sống được.
Nhưng ta có một cách cô có muốn thực hiện không?
- Cách nào? Nói mau a!
Nhìn biểu hiện nôn nóng của cô.
Vạn Mị cười càng thêm giảo hoạt.
Cá đã cắn câu a!
- Ta sẽ cho cô trọng sinh trở về quá khứ.
Lúc đó cô sẽ được lại thấy cha mẹ cô.
Không chừng còn giúp họ tránh được kiếp nạn của kiếp trước cũng nên!
Vô Ưu hai mắt tỏa sáng.
- Thật sao?
- Thật không gì có thể thật hơn.
Nhưng mà...!
- Nhưng mà gì?
Vô Ưu vô cùng nôn nóng, lúc này cô chỉ nghĩ muốn gặp lại cha mẹ nên dù Vạn Mị có đưa ra bất kỳ yêu cầu nào cô cũng chấp nhận.
Nhưng sau này nghĩ lại cô cũng không hối hận quyết định của mình.
Vì gia đình là thứ cô quý trọng nhất.
Vạn Mị nhìn cô phun ra bốn chữ.
- Ta...!phải...ăn...trước!
Tiếp theo một tiếng thét chói tai vang lên, sau đó là tiếng thở dốc và tiếng rên kiều mị..