Post on: 12 tháng ago
Editor: demcodon
Bà cụ dữ tợn mới vừa tiến vào từ ngoài cửa thì bảo vệ theo bản năng đã ngăn cản. Bởi vậy hiện tại hơi ồn ào.
“Tôi tìm cháu gái của tôi. Tại sao mấy người ngăn cản tôi? Bắt nạt bà già như tôi phải không?” Bà cụ mở miệng hú hét thu hút sự chú ý của nhiều người.
Ngay cả ánh mắt của đoàn người Từ Vân Viễn cũng bị thu hút qua, một đám ngạc nhiên nhìn Sở Từ. Dù sao bệnh viện này rất kỳ lạ, bên ngoài nhìn rất lớn. Nhưng khi tiến vào nhìn thấy lại là phòng khám và phòng thuốc. Mặc dù trang thiết bị và môi trường có vẻ tốt, nhưng không có nhiều hơi người. Người chủ của bệnh viện tư này dường như chính là cô bé trông trẻ tuổi này.
Bà cụ la hét ngoài cửa đã được mấy phút, đôi mắt láo liên như trộm không ngừng nhìn chằm chằm vào bên trong. Khi nhìn thấy Sở Từ, ánh mắt lập tức sáng lên.
Mặc dù cách xa nhau, bà cũng có thể nhìn ra con bé này có phần giống với Sở Tú Hòa, nhất định là cháu gái của bà!
“Cháu gái đáng thương của bà ơi, bà nội nhớ cháu muốn chết! Tiểu Từ, Tiểu Từ nhanh đến đây để bà nội nhìn một chút. Cháu ngoan của bà...” Nước mắt của bà cụ lập tức chảy xuống, kêu đến khàn giọng nói.
Từ Vân Viễn hoảng sợ nhìn Sở Từ, hơi khó hiểu. Từ nhỏ Sở Từ đã không có ba mẹ, điều này y biết rất rõ. Làm sao có thể đột nhiên xuất hiện bà nội chứ? Chẳng lẽ Từ Phú Niên xuất hiện?
Nhân viên bảo vệ vừa thấy bà cụ gọi Sở Từ là cháu gái, lập tức cũng không biết phải làm gì. May mắn Sở Từ phất tay ra hiệu với bọn họ, lúc này mới tránh cho bọn họ khó xử. Nhưng khi không ai ngăn cản, bà cụ chống gậy này gần như chỉ trong mấy giây đã xông đến trước mặt Sở Từ, giả vờ muốn sờ mặt Sở Từ. Sở Từ thuận tay kéo Từ Vân Viễn chặn trước mặt, đôi tay của bà cụ trực tiếp ấn lên người Từ Vân Viễn.
Bà dừng động tác, trong chớp mắt hiện lên một tia không vui. Trước đó bà nghe con trai nói Sở Từ này là người không biết tốt xấu. Hiện tại nhìn thấy quả nhiên là như thế. Bà là bà cụ lớn tuổi lại chạy đến nhận cháu gái, Sở Từ không tiếp đón thì thôi lại còn trốn. Hơn nữa vừa rồi còn để cho bà la hét ở bên ngoài lâu như vậy, giọng đều khàn.
“Bà là bà nội của cháu...” Bà cụ nói.
Sở Từ nhíu mày: “Bà cụ à, bà nhận nhầm người rồi. Bà nội của tôi đã qua đời.”
“Cháu là Sở Từ đúng không?” Bà cụ lại nói.
“Đúng vậy.” Sở Từ trực tiếp gật đầu.
“Vậy là đúng rồi! Sở Từ, bà là bà nội của cháu. Năm đó chúng ta không biết mẹ cháu có cháu và em trai cháu. Cho nên lúc này mới... cháu cũng đừng trách chúng ta. Sau khi bà biết tin có đứa cháu gái là cháu, không có lúc nào là không nhớ đến hai cháu. Bây giờ thì tốt rồi. Nếu gặp được cháu, vậy cháu về nhà với bà đi? Sau này, bà nội sẽ yêu thương cháu.” Bà cụ lại nói.
Sở Từ lập tức cảm thấy buồn nôn.
“Sở Từ?” Từ Vân Viễn hơi hồ đồ.
“Không sao đâu, tôi nghĩ bà cụ này lớn tuổi nên não có vấn đề, nhìn thấy ai cũng nghĩ đó là cháu gái nhà mình.” Sở Từ cười nói với những người đang xem cuộc vui, lại nói tiếp: “Bà cụ, mặc dù bà nội của tôi đã qua đời, nhưng ông nội vẫn còn khỏe mạnh. Nếu bây giờ tôi nhận người thân lung tung, ông nội của tôi sẽ tức đến mức ngất xỉu thôi. Cho nên, tôi không có cách nào phối hợp với bà. Nhưng cũng may chỗ tôi là phòng thuốc, tôi cũng là bác sĩ. Tôi nghĩ bà có lẽ mắc bệnh người già. Tôi có thuốc, đưa cho bà một hộp là được.”
Mặt bà cụ co giật: “Đứa nhỏ này... sao cháu lại nói chuyện như vậy?”
Bà lớn tuổi, không thích nhất là bị người khác nói bà già. Không được. Sở Từ này thật tốt, không ngừng nói chuyện còn bảo đưa cho bà thuốc? Con bé chết tiệt này là muốn đầu độc bà chết sao?