Post on: 12 tháng ago
Editor: demcodon
Sở Đường thở dài một hơi, ngập ngừng liếc nhìn Sở Từ một cái, thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của chị. Lúc này mới lại nói: “Năng lực và nhân phẩm của anh Từ đương nhiên là tốt. Thậm chí em cảm thấy mọi thứ của anh ấy đều tốt. Chẳng qua hai người lâu rồi không gặp nhau, em sợ sẽ xảy ra ngoài ý muốn. Chị là con gái, em nhất định phải nghĩ cho chị.”
Sở Từ nhướng mày, cảm thấy trong lời nói của Sở Đường có ẩn ý.
“Mới có một năm rưỡi mà thôi, có thể xảy ra ngoài ý muốn gì chứ?” Sở Từ lại nói.
Thời buổi này khá hơn thời cổ đại rất nhiều. Mặc dù đã hơn một năm không gặp, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể gọi điện thoại nói chuyện. Hơn nữa Từ Vân Liệt gần như mỗi tháng đều có gửi thư, còn thường xuyên nhờ Thẩm Dạng tặng đồ về; có thể nói, quan hệ giữa hai người xưa nay không thay đổi vì khoảng cách.
“Có một lần em giúp quán ăn giao cơm đến nhà máy cho anh Thẩm.... gặp được một người phụ nữ.” Sở Đường do dự một lúc, nhưng vẫn quyết định nói thật. Bởi vậy nói thêm: “Hình như cô ta là kế toán trong nhà máy của anh Thẩm, tên là gì em đã quên mất. Nhưng lúc đó cô ta nói với em, chị họ của cô ta sau khi đi du học ở nước ngoài hơn một năm trở về đơn vị; còn nói cấp trên của anh Từ muốn mai mối cho bọn họ. Hiện tại hai người đang rất hạnh phức ở bên nhau.”
“Tất nhiên, anh Từ là người thế nào em đều biết rõ. Nhưng người phụ nữ kia đã cho em xem một bức ảnh... Trong ảnh chụp, anh Từ đang dùng cơm với cả gia đình của người phụ nữ đó, nhìn qua hoà thuận vui vẻ...” Sở Đường nói xong mới thở dài nhẹ nhõm.
Cậu vốn dĩ chuẩn bị thi đại học xong. Nếu thành công thi đậu đại học thì đến thủ đô sớm một chút đi quân đội thăm anh Từ trước, cũng coi như là tìm hiểu tình hình của tình địch. Nhưng bây giờ thấy Sở Từ lại rất vui bởi vì quà tặng của Từ Vân Liệt, lại sợ chị sẽ quá thất vọng trong tương lai.
Cậu cảm thấy chị gái nhà mình quả thật rất xứng đôi với Từ Vân Liệt. Nhưng dù sao thì Từ Vân Liệt đã ở một mình ở thủ đô thời gian dài, bên cạnh không có ai trông. Người phụ nữ trên ảnh chụp trông như hoa như ngọc, ngoan ngoãn đoan trang, lại có cấp trên chăm sóc, muốn phát triển đến đâu quả thật là dễ như trở bàn tay.
“Chị, chị cũng đừng nóng giận, chú ý chút là được. Hai tháng nữa em đến thủ đô nhìn xem. Nếu như anh ấy thực sự mắc sai lầm thì chúng ta không cần anh ấy. Chị gái của em xứng với anh hùng. Anh Từ tốt, nhưng nếu không giữ được điểm mấu chốt đó chính là người hèn yếu bất tài, đổi một người đến ở rể khác cũng không phải không thể.” Sở Đường vội vàng nói tiếp.
Chị của cậu là một người xuất sắc như thế nào chứ? Đừng nói là một Phó Tiểu đoàn trưởng nho nhỏ như Từ Vân Liệt, cho dù là Đại tá cũng xứng đôi. Nhưng đáng tiếc là những người đủ tuổi làm Đại tá đều lớn tuổi, tự nhiên không thể chọn. Mà Từ Vân Liệt đã là người xuất sắc nhất trong số những người bạn cùng lứa tuổi với hắn.
Sở Từ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Sở Đường, không giận ngược lại cười: “Người phụ nữ mà em nói chị đã thấy, thật sự là thích anh Từ.”
“Chị đã gặp qua? Cô ta tìm chị gây rắc rối hả?” Thân thể Sở Đường đột nhiên căng thẳng.
“Người phụ nữ đó... chậc chậc chậc, trông giống cô gái nhà bên, đủ xinh đẹp, lại còn là quân y trong quân đội, thỉnh thoảng mới gặp được anh Từ. Ba cô ta lại là cấp trên của anh Từ, động lòng với anh Từ của chúng ta cũng không tránh được.” Trong mắt Sở Từ hiện lên vui vẻ, ngược lại nói tiếp: “Nhưng, cô ta cũng chỉ là có ba mẹ tốt mà thôi. Chị đoán anh Từ cũng không có cách nào khác, ăn bữa cơm với Sư đoàn trưởng, không có gì ghê gớm; nhìn dáng vẻ keo kiệt của em kìa, chúng ta không phải lo chuyện đó đâu.”
Sở Đường sửng sốt, khóe miệng co giật, hoá ra cậu lo lắng chị gái bị tổn thương là sai sao?
“Chị, chị có hiểu đàn ông không?” Sở Đường lẩm bẩm một câu.
Đàn ông trong quân đội không phải đều như sói như hổ sao? Người phụ nữ đó gương mặt yếu ớt, quá nguy hiểm.