Post on: 12 tháng ago
Editor: demcodon
Nhìn thấy vẻ mặt tự trách của Thôi Hương Như, Thẩm Dạng cũng không có lên tiếng an ủi mà cười khẽ một tiếng, hiển nhiên cảm thấy mặc dù lần này cô miễn cưỡng không bị lừa. Nhưng chỗ cần cải thiện vẫn còn rất nhiều.
Với cách làm người của Sở Từ, đối xử với Thôi Hương Như hiển nhiên là chân thành. Cho dù tương lai có tiền đồ rất tốt, chỉ sợ cũng đối xử với Thôi Hương Như cũng giống như trước kia. Đến lúc đó, nếu như Thôi Hương Như còn giống như bây giờ sẽ không phải phúc mà là họa.
Thân thiện và ôn hòa quả thật là một chuyện tốt. Thậm chí trên đời này có rất ít người có thể giữ được tấm lòng chân thành với người khác giống như Thôi Hương Như. Nhưng một người như vậy chỉ thích hợp ở nhà từ xa ngắm nhìn, vĩnh viễn không thích hợp làm bạn đồng hành. Đặc biệt là người có cá tính như Sở Từ, bất luận đến chỗ nào cũng phải làm mất lòng mọi người. Nếu Thôi Hương Như không trưởng thành thì đó sẽ là điểm yếu lớn nhất của Sở Từ.
Thẩm Dạng không cảm thấy Sở Từ sẽ co đầu rút cổ ở trong Phúc Duyên Đài nho nhỏ kia cả đời. Quán ăn này kinh doanh tốt, nhưng Sở Từ chưa bao giờ đi ra ngoài. Phải biết rằng, một thành phố lớn như thủ đô sẽ là chiến trường chính trong tương lai. Mà một huyện Y Thủy nho nhỏ này đã quá chậm để thực hiện cả ý tưởng lẫn kinh tế, sớm muộn gì cũng có một ngày Sở Từ nhất định sẽ cảm thấy chán.
"Tiểu Thôi." Thẩm Dạng xoa huyệt thái dương, nhìn cô một cái sau đó nói: "Cô biết bao nhiêu chuyện về nhà họ Võ?"
Thôi Hương Như hơi sửng sốt: "Anh Thẩm... muốn hỏi cái gì?"
"Nhà họ Võ... bán hai căn nhà, ông Võ... mất việc, Võ Thuận gãy răng..." Thôi Hương Như lại nói tiếp.
Thẩm Dạng cười: "Đúng vậy, đây là hiện trạng, ý của tôi là cô cảm thấy tương lai người nhà họ Võ sẽ trở thành như thế nào? Cô cũng biết, trong mắt Sở Từ không có chỗ cho hạt cát. Trước đó cô tự tử ầm ĩ như vậy, em ấy rất hận nhà họ Võ, làm sao có khả năng chỉ để cho bọn họ bán nhà trả tiền thì kết thúc chứ? Nếu tôi đoán đúng, khi mẹ của Võ Thuận ra khỏi đồn công an, Tiểu Sở nhất định sẽ có đông tác bước tiếp theo."
"Ý anh là... A Từ còn sẽ trả thù..." Thôi Hương Như há miệng thở dốc, trong mắt hiện lên một tia căng thẳng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa thấy thiếu niên phụ bến đang nhìn xung quanh giống như không nghe thấy gì. Lúc này cô mới nhẹ nhàng thở ra, vội vàng hỏi: "Anh Thẩm, chuyện này không phải đã kết thúc rồi sao? Võ Thuận cũng không đến tìm tôi, những thành viên khác trong nhà họ Võ cũng không xuất hiện ở trước mặt tôi. Mà tình hình hiện tại của tôi rất tốt, bọn họ đã nhận được trừng phạt "
"A Từ... sẽ không muốn làm cho bọn họ tan nhà nát cửa chứ?" Giây tiếp theo, Thôi Hương Như mở miệng nói một câu, lập tức cả người mềm nhũn, không thể chấp nhận được.
Mặc dù bây giờ cô cũng đang cố gắng để độc lập và can đảm như Sở Từ và Tần Trường Tố. Nhưng cũng chỉ làm cho bề ngoài mình trông không dễ bắt nạt như vậy mà thôi. Cho đến bây giờ cô không nghĩ đến việc phá nát gia đình của người khác.
Hơn nữa, người tự tử là cô. Mặc dù những lời mẹ và ba chị của Võ Thuận làm tổn thương người khác. Nhưng rốt cuộc là năng lực chịu đựng của cô kém. Còn nữa chính là... mặc dù cô và Võ Thuận không có quan hệ gì, nhưng trước đó bàn chuyện kinh doanh cũng rất hợp, xem như nửa người bạn. Võ Thuận thật sự là một người tốt, cô cũng không muốn nhìn thấy một gia đình tốt của gã bị hủy bởi vì cô.
Lập tức, cả người mâu thuẫn rối rắm, nhất thời không biết làm sao.
Thẩm Dạng đứng dậy bưng tách trà uống một hớp nói: "Tôi thật sự ủng hộ cách làm của Tiểu Sở."
Thôi Hương Như ngẩng đầu nghi ngờ nhìn qua.
"Tôi có thể nhìn ra được cô cũng không có hận những người nhà của Võ Thuận. Bởi vì cho đến bây giờ cô cũng không có tổn thất gì này. Người trong thôn nhân có lẽ có mấy người chỉ trích cô. Nhưng bởi vì cô được lòng mọi người, nên cũng chỉ là nhất thời. Hơn nữa bây giờ cô làm việc ở huyện, có mục tiêu, còn có người nhà là Sở Từ, mọi thứ đều rất ổn định và hoàn mỹ. Những gì đã xảy ra trước đó với cô chỉ là quá khứ không vui vẻ, đúng không?"