Đăng vào: 12 tháng trước
Đông Phùng Lưu nghe thấy Phương Minh đã chấp nhận lời xin lỗi của mình, ý cười cũng trở nên rõ ràng hơn.
Dường như anh không hề có ý định bỏ cốc xuống, liền đó lại rót đầy rượu cho Nam Cường Thịnh nói: “Thực không dám giấu, lần này đến tụ họp tôi cũng có ý nghĩ tư lợi.”
Nam Cường Thịnh không hiểu nhìn Đông Phùng Lưu nói: “Nếu như tôi đoán không nhầm, cậu là có chuyện muốn tìm tôi giúp đỡ, tôi luôn có dự cảm kiểu này…”
Đông Phùng Lưu cười nói: “Vậy chỉ có thể nói dự cảm lần này của cậu rất chính xác rồi.”
Đường Tinh Khanh và Phương Minh lại cảm thấy có chút kỳ lạ, hoàn toàn không biết hai người đang nói những gì.
Đông Phùng Lưu vỗ lên vai Nam Cường Thịnh nói: “Chuyện tôi muốn nhờ vả cậu, cậu sớm đã quen rồi…”
Nam Cường Thịnh nhìn biểu cảm trên khuôn mặt người dày dạn kinh nghiệm của Đông Phùng Lưu, sự bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt.
“Này, tôi nói này Đông Phùng, cậu sẽ không phải là lại bảo tôi giúp cậu quản lý tập đoàn Đông Phùng chứ, nếu là như vậy tôi xin từ chối cậu trước.”
Đông Phùng Lưu quả thật chính là muốn tìm Nam Cường Thịnh làm chuyện “quen việc dễ làm” này, nhưng nghe thấy lời từ chối của Nam Cường Thịnh ngược lại cũng không gấp, anh chỉ bình thản hỏi: “Quả thực đúng như cậu nghĩ, chỉ là, cậu chưa từng nghĩ qua tại sao tôi muốn bảo cậu giúp tôi quản lý công ty? Bây giờ tôi cũng không bị bệnh nặng giống như trước kia.”
Nam Cường Thịnh trầm ngâm một hồi, sau đó hướng ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ về phía Đường Tinh Khanh, nhưng Đường Tinh Khanh cũng ngỡ ngàng như vậy.
Nam Cường Thịnh thật thà lắc đầu.
Đông Phùng Lưu đảo mắt nhìn mọi người nói: “Bởi vì tôi muốn cùng Tinh Khanh đi hưởng tuần trăng mật, chuyện công ty đương nhiên không thể lo liệu đến được, nếu không tôi làm sao yên tâm đem chuyện công ty giao cho bất kỳ ai ngoại trừ tôi.”
Nói có lý như vậy, Nam Cường Thịnh đương nhiên không tìm được chỗ sơ hở để có thể phản bác lại. Chỉ là anh ta không hiểu, hỏi Đường Tinh Khanh: “Chí ít không phải là vẫn chưa chấp nhận lời cầu hôn của Lưu chứ? Sao bây giờ đột nhiên lại nhảy đến bước hưởng tuần trăng mật rồi vậy?”
Thật ra không riêng gì Nam Cường Thịnh, tất cả mọi người ở đây kể cả chính Đường Tinh Khanh cũng mơ hồ. Mình đồng ý đi hưởng tuần trăng mật với người này lúc nào vậy?
Đường Tinh Khanh kéo tay áo của Đông Phùng Lưu, vẻ mặt không hiểu, sau đó nhíu mày nói: “Này, Đông Phùng Lưu, anh thế này có phải là cũng quá độc tài rồi hay không?”
Đông Phùng Lưu nhún vai nói: “Bởi vì anh có sự tự tin, anh không cảm thấy em sẽ từ chối anh! Đúng không?”
Một câu hỏi ngược lại trực tiếp như vậy quăng đến nện lên khuôn mặt của Đường Tinh Khanh, nếu như là Đông Phùng Lưu của trước kia, Đường Tinh Khanh tuyệt đối sẽ không chút nể mặt anh, từ chối thẳng thừng. Nhưng Đông Phùng Lưu bây giờ trong sự bá đạo lại mang theo sự dịu dàng, cho dù thế nào Đường Tinh Khanh cũng không nói ra được hai chữ “từ chối”.
Đường Tinh Khanh trở nên ấp úng, nói cũng không được, không nói cũng không xong, chỉ trợn trừng mắt nhìn Đông Phùng Lưu một cái.
Đông Phùng Lưu dịu dàng ôm Đường Tinh Khanh vào trong lòng, nói với Nam Cường Thịnh: “Thế nào? Đúng thực là hưởng tuần trăng mật đó, Tinh Khanh cũng không phủ nhận.”
“…”
“Này, đây chính là chuyện lớn trong cuộc đời tôi, nếu như chút việc này cậu cũng không giúp tôi, thì cậu làm anh em cũng không có nhiều ý nghĩa lắm đó.”
Đông Phùng Lưu rất sợ Nam Cường Thịnh không đồng ý, đành phải lôi lý do làm anh em ra để gây áp lực cho anh ta. Tuy rằng làm như vậy có chút quá đáng, nhưng Đông Phùng Lưu cũng không phải nghiêm túc là được.
Nam Cường Thịnh nói với vẻ mặt đau khổ: “Lưu, không phải tôi không giúp cậu, chính cậu cũng nhìn thấy rồi, lần trước tôi đã làm cho công ty cậu thành ra bộ dạng gì… Suýt nữa phải đóng cửa rồi, gan của cậu cũng thật là lớn, đã thế này rồi vẫn còn bảo tôi giúp cậu quản lý công ty? Cậu không sao chứ?”
Đông Phùng Lưu cười, thờ ơ nói: “Cho dù lần trước quả thực cậu đã thất bại, nhưng cho dù là tôi cũng khó tránh khỏi sẽ xuất hiện sai sót, bởi vậy chuyện này cũng không thể cho là lỗi của cậu.”
Nam Cường Thịnh vẫn từ chối nói: “Lưu, cậu cũng không phải không biết, tôi cũng không có năng lực quản lý công ty… Tuy rằng lần trước nói là bị người khác đánh sau lưng, nhưng tôi xử lý những chuyện phía sau thậm chí cũng không bằng Ngũ Tuấn, cậu muốn giao cho tôi chi bằng giao cho Ngũ Tuấn.”
Đường Ngũ Tuấn còn tưởng rằng Đông Phùng Lưu muốn đưa mình đi hưởng kỳ nghỉ gọi là tuần trăng mật đó, nghe thấy Nam Cường Thịnh nói như vậy vội vàng phản bác nói: “Như vậy sao được? Chuyện đi hưởng tuần trăng mật này lẽ nào con không nên đi sao? Chuyện quản lý công ty này nói thế nào đi nữa cũng là chú Nam Cường lợi hại hơn, chú đừng khiêm tốn nữa.”
Nhìn được ý muốn của Đường Ngũ Tuấn, Đông Phùng Lưu cười nói: “Hưởng tuần trăng mật đúng thực là chuyện không có Ngũ Tuấn, là chuyến du lịch riêng của tôi và Tinh Khanh. Nhưng về phương diện máy tính công nghệ, Ngũ Tuấn cũng hiểu biết giỏi hơn một chút, xử lý vấn đề con người nhất định không bằng cậu. Chuyện này cậu không giúp không được.”
Vẻ mặt Nam Cường Thịnh khổ sở, chỉ cảm thấy mình hết sức xui xẻo.
“Nhìn mặt tiền đồ đó của cậu, Nam Cường, tôi nói cho cậu, từ lúc tôi tỉnh lại đến nay vẫn luôn là một kẻ cuồng công việc, về cơ bản tất cả các hạng mục của tập đoàn Đông Phùng đều bắt đầu hoạt động rồi, nói cho cùng cậu đến quản lý công ty cũng không cần phải đưa ra quyết sách quan trọng gì, chỉ là giám sát sự vận hành của các hạng mục là được. Nếu như việc đơn giản như vậy cậu cũng vẫn cảm thấy khó, vậy thì cậu cũng thật quá đáng đó…”
Đông Phùng Lưu vừa đấm vừa xoa, dù sao Nam Cường Thịnh nhất định phải giúp anh lần này.
Đã nói đến mức này rồi, Nam Cường Thịnh muốn từ chối cũng không tìm được lời nào để nói, chỉ oán giận nói: “Cậu được lắm, còn du lịch hưởng tuần trăng mật, tôi lúc này vừa mới yêu đương với Phương Minh đã phải bận giúp cậu quản lý công ty, chuyện gì chứ.”
Nam Cường Thịnh lúc này nhíu chặt mày, có chút không cam lòng nhìn Phương Minh ở bên cạnh, trông giống như “oán phụ” ở trong thâm cung.
“Hả? Vậy anh cũng nhanh cầu hôn với Phương Minh đi, sau đó hai người cũng có thể đi du lịch rồi. Nhưng dù thế nào đi nữa cũng phải đợi tôi và Đông Phùng trở về mới nói được. Mấy ngày này phải nhờ vào anh rồi.”
Đường Tinh Khanh mặt mày hớn hở, không nhìn ra được một chút nào dáng vẻ bị Đông Phùng Lưu ép buộc đi hưởng tuần trăng mật. Cô quả nhiên đã bị sự bá đạo dịu dàng của Đông Phùng Lưu tóm gọn rồi.
Đường Ngũ Tuấn nhìn hai cặp đôi này ở trong phòng, trong lòng nghĩ chỉ có mình là cô đơn lẻ bóng, cảm thấy cả thế giới này đều đang ngược đãi kẻ độc thân như cậu, thở hồng hộc ăn đồ ăn trên bàn, không muốn nói thêm một câu nào.
Đường Tinh Khanh nhìn thấy bộ dạng tức giận bừng bừng của Đường Ngũ Tuấn, cười nói: “Chậc chậc, mấy ngày sau này Ngũ Tuấn sẽ một mình ở nhà nhé, mặc dù những đứa trẻ khác mẹ có thể sẽ rất lo lắng, nhưng nếu một mình Ngũ Tuấn ở nhà cũng không có vấn đề gì, đúng không?”
Đường Ngũ Tuấn chỉ hối hận trước đó đã thể hiện quá nhiều năng lực của bản thân với bọn họ, nếu không bây giờ cũng sẽ không đến mức ngay cả sự quan tâm cũng giảm bớt đi hơn một nửa, vẫn thật là đáng buồn. Cậu tiếp tục dùng đũa đánh chén đồ ăn, nhai kỹ thức ăn trong miệng, vừa lắc đầu vừa thở dài nói: “Được rồi, hai người đi chơi đi, chuyện trông nhà cũng chỉ có thể giao cho kẻ độc thân như con thôi.”
Mọi người thấy bộ dạng đáng yêu đó của Đường Ngũ Tuấn cũng đều bị cậu chọc cười.
Đường Tinh Khanh cười nói với Đường Ngũ Tuấn: “Nói thế nào đi nữa mommy cũng đã làm pha chế cà phê tẻ nhạt lâu như thế rồi, ra ngoài đi du lịch một chút cũng không được sao? Con đừng ở đó ân hận nữa, thật đúng là…”