Đăng vào: 12 tháng trước
Nếu như Đường Tinh Khanh chưa gặp Phương Dĩnh, có thể cô đã đồng ý rồi, nhưng hiện giờ cô lại cảm thấy rất khó xử bởi, cô vì quan hệ cá nhân mà cướp đi chức vụ của người khác, cô lắc đầu nói: "Làm thư ký chán lắm, cho em thử công việc khác đi."
Nghe câu trả lời của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu vội vàng đặt tay lên trán của Đường Tinh Khanh, dùng tay kiểm tra vầng trán trắng nõn của cô, như có điều đáng suy nghĩ nói: "Ơ, em cũng không sốt mà? Vậy sao đầu lại nghĩ ra chuyện gì vậy?"
Đường Tinh Khanh lẩm bẩm, nhanh chóng dẹp bỏ suy nghĩ, gạt tay của Đông Phùng Lưu, tức giận nói: "Mặc kệ em, đầu anh mới chứa cái gì thì có?"
Đông Phùng Lưu bất lực nói: "Em nghĩ anh thật sự cần một thư ký, hay là em nghĩ anh thật sự muốn em đi làm sao?"
Đường Tinh Khanh không chịu được nữa, nói: "Lại thế, lại thế rồi, có phải lại là lý luận một “ bình hoa” và “chim hoàng yến” đó không? Bởi vì anh- tổng giám đốc Đông Phùng Lưu có năng lực, vậy nên việc của em là phải thật xinh đẹp đúng không?"
(*) Bình hoa: Hình dung người phụ nữ chỉ có vẻ đẹp bên ngoài mà không có tố chất nào khác.
(*) Chim hoàng yến: Không làm chuyện gì khác chỉ biết ngồi lê chuyện của người khác.
Đông Phùng Lưu đưa tay gõ nhẹ vào đôi lông mày đang nhíu lại của Đường Tinh Khanh, cười đáp: "Chính xác, một chút là hiểu liền, mấy ngày nay chưa được khai sáng em."
"À, nhưng mà cho dù là bình hoa cũng phải đổi loại có nhiều hoa văn, già rồi còn làm thư ký thì có gì vui, nhàm chán quá phải không anh?" Đường Tinh Khanh không hài lòng nói, "Hơn nữa ngày nào cũng dính lấy nhau thế này, anh không chán em sao?"
Đông Phùng Lưu nhún vai một cái, trực tiếp đáp: "Không chán"
"Vả lại, còn có ai có thể pha cà phê mà giữ được mùi hương như em, bí quyết này chỉ có mình em biết, chức vụ thư ký, không ai khác ngoài em."
Đường Tinh Khanh khịt mũi giễu cợt, cô buồn rầu đáp: "Em đường đường là một nhà thiết kế, sống chỉ để pha cà phê cho anh thôi sao?"
"Em không bằng lòng sao?" Đông Phùng Lưu làm dáng vẻ vô cùng đáng thương.
tải app mê tình truyện để đọc truyện
"Haiz, em đồng ý, nhưng mà về nhà pha cà phê cũng được, còn ở công ty, anh cho em phụ trách việc quảng cáo là được rồi." Đường Tinh Khanh nghiêm túc nói, "Việc lên kế hoạch cho quảng cáo ở công ty lần trước đã bị thua lỗ hai lần rồi, sau này em phụ trách tuyệt đối sẽ không để tình trạng như vậy xảy ra nữa."
Đông Phùng Lưu có chút dao động, Đường Tinh Khanh thích điều gì, anh sẽ không quá mức ngăn cản, hơn nữa, Đường Tinh Khanh quả thực rất có năng lực, nếu như có thể để cô phát huy, cuộc sống của cô sẽ càng vui vẻ hơn.
Đường Tinh Khanh lợi dụng thời cơ, tiếp tục nói: "Hơn nữa dù sao ở công ty, em vẫn có thể chạy qua chạy lại pha cho anh một cốc cà phê mà."
Đông Phùng Lưu thật sự đã bị đả động, anh thỏa thuận: "Được rồi, có điều, cà phê không vẫn chưa đủ."
Đường Tinh Khanh nghĩ tới chuyện đó, giật thót tim, mặt đỏ ửng lên, lập tức nghiêm nghị nói: "Không được, công ty không phải là chỗ..."
Giọng nói sau đó của Đường Tinh Khanh càng lúc càng nhỏ, có điều Đông Phùng Lưu cũng không có hứng thú muốn nghe, anh trực tiếp nghiêng người về phía trước, một nụ hôn vừa dài vừa ấm áp chặn lại tất cả lời nói của Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh thậm chí còn bị nụ hôn ấy làm nghẹt thở, vấn đề đây là ở công ty, càng khiến người ta cảm thấy rộn ràng, ngại ngùng hơn cả. Cô vội vàng đẩy Đông Phùng Lưu, vừa lau miệng vừa bất bình nói: "Ai ya, cũng đã làm bố rồi, vậy mà vẫn còn không đứng đắn như vậy."
Nhưng Đông Phùng Lưu chỉ mỉm cười.
Trầm ngâm một hồi, Đường Tinh Khanh lại hỏi: "Em nghe người ta nói, anh đang chỉnh đốn những lời đồn đại liên quan đến em?"
Đông Phùng Lưu gật đầu đáp: "Đúng, anh không muốn em bị tổn hại thanh danh, từ trước tới giờ em là một người rất có thể diện. Không thể để da mặt em dày lên được, vậy nên phải để những người ăn nói nhảm nhí ấy ngậm miệng mới được."
"Không cần thiết phải vậy đâu, hao người tốn của!" Đường Tinh Khanh khuyên giải.
"Không, anh cần phải như vậy, vì em Tinh Khanh, anh nhất định phải làm." Đông Phùng Lưu làm hành động quyết liệt.
Đường Tinh Khanh tiếp tục giải thích: "Không còn bao lâu nữa, em sẽ là đích thực là vợ của anh, lời người khác quan trọng vậy sao? Khi em còn là thư ký của anh, quả thực cũng không hề hiểu anh, người khác không hiểu được quan hệ của chúng ta, nảy sinh hiểu lầm cũng là chuyện thường tình mà."
Đông Phùng Lưu mỉm cười, không nói gì.
Đường Tinh Khanh càng nói, bản thân lại càng lúng túng, cô nói tiếp: "Hơn nữa, sau chuyện lần trước công ty vẫn chưa hoàn toàn khôi phục trở lại, mọi nhân viên đều rất bận, lại đem chuyện nhỏ này làm náo loạn mọi người."
"Thật không đáng mà!" Đường Tinh Khanh ra sức để lời nói của cô nghe chính đáng, có tình có lý hơn.
"Em nói cũng đúng." Đông Phùng Lưu cũng cảm thấy như vậy.
"Nhưng, liên quan đến chuyện của em anh không muốn nói quá đạo lý, cho dù là ai làm tổn hại đến em, anh đều sẽ bắt họ phải trả giá. Đây không phải là bỏ qua chuyện hận thù hay không, mà là gây ra việc gì thì phải trả giá cho nó."
Đông Phùng Lưu nói rất đúng, Đường Tinh Khanh là người phụ nữ của anh, nếu như người phụ nữ của mình chịu chỉ trích thì người đàn ông nhất định sẽ không làm ngơ mà bỏ qua chuyện này được.
Tình cảnh đổi sang theo lời của Đông Phùng Lưu, anh lạnh lùng cười nói: " Hơn nữa, tai tiếng trong công ty không phải nói về việc khi em còn là thư ký của công ty, mà nói em bức ép Doãn Thu Ngọc, dùng kế hoạch và âm mưa để trở thành người phụ nữ của anh, thậm chí còn nói về một người đàn ông nào bí ẩn nào đó nữa."
Đường Tinh Khanh nghe tới người đàn ông bí ẩn, trong lòng chỉ nghĩ tới Tịch Song, cô hoảng loạn đổi chủ đề: "Doãn Thu Ngọc? Lẽ nào lại có quan hệ với người con phụ nữ đó?"
Đông Phùng Lưu cười đáp: "Em xem, em không phải cũng đang rất vui mừng đó sao? Có điều anh đã đi điều tra rồi, rất lâu mới biết được kết quả, em chỉ cần đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn là biết liền."
Nói đi nói lại, chuyện này Đường Tinh Khanh cũng không có lý do để bàn tán nhiều, cô nghĩ bản thân đã bảo đảm được chức vụ làm thư ký chủ tịch của Phương Dĩnh, xem như đã hoàn thành một nửa sự nhờ vả rồi, trong lòng cũng cảm thấy thư thái hơn.
Đông Phùng Lưu nói xong, cũng thấy miệng khô lưỡi ráo, bèn cười nham hiểm nhìn Đường Tinh Khanh: "Không phải em nói rảnh rỗi lắm sao? Anh đang khát nước, em đi pha giúp anh một cốc cà phê nhé."
Đường Tinh Khanh từ chối: "Này, Chủ tịch, anh kêu nhầm người rồi, em không phải là thư ký của anh, chuyện này vừa bàn xong rồi mà."
Đông Phùng Lưu cũng không vội, anh đứng dậy, dùng tay vuốt ve cằm của Đường Tinh Khanh, nói: "Vừa rồi vẫn chưa hôn đủ, nếu như em không nghe lời, anh..."
Đường Tinh Khanh sợ hãi, trợn tròn hai mắt, cười cợt nói: "Em đi, em đi, Đông Phùng Lưu anh bình tĩnh lại cho em."
Vừa hay lúc đó có tiếng gõ cửa vang lên, Đường Tinh Khanh trợn mắt nhìn Đông Phùng Lưu nói: "Còn không mau bỏ ra, Đông Phùng Lưu đáng chết."
Đông Phùng Lưu lúc này mới chịu bỏ Đường Tinh Khanh đang hoảng hốt thất thần ra, trong lòng nghĩ, ai lại không có não gõ cửa đúng lúc này, vậy nên trầm giọng nói: "Vào đi."
Người gõ cửa là Phương Dĩnh, cô cười nói: "Chào chủ tịch, chào cô Đường Tinh Khanh."
Phương Dĩnh trước mặt Đông Phùng Lưu xưng hô rất thận trọng, không dám gọi cô bằng tên Tinh Khanh, Đường Tinh Khanh càng cảm thấy cô gái này là một người rất khôn khéo.