Chương 203: Người đẹp liếc mắt đưa tình

Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đông Phùng Lưu bắt tay Tô Tuyết Phi một cách lịch lãm, miệng lộ ra một nụ cười xã giao, nói: "Chào quản lý Tô, có lẽ tôi không nên gọi là Tuyết Phi, lỡ như không cẩn thận làm hỏng danh tiếng của quản lý Tô, tôi không gánh nổi trách nhiệm đâu."

Nghe vậy, Tô Tuyết Phi mỉm cười, cô ta cười rất nhẹ nhàng, tự nhiên: "Tổng giám đốc Đông Phùng thật biết đùa, thực ra tôi không phải là quản lý gì cả, tôi là con gái của tổng giám đốc Tô. Mấy hôm nay mẹ tôi đang đi du lịch ở nước ngoài, không tiện tiếp đón tổng giám đốc Đông Phùng, vì vậy mẹ mới bảo tôi đến đây, mong rằng tổng giám đốc Đông Phùng sẽ không để ý."

Đông Phùng Lưu hơi ngạc nhiên, không ngờ rằng cô gái xinh đẹp trước mặt lại là con gái của tổng giám đốc phụ trách hạng mục hợp tác ở thành phố B.

Vị tổng giám đốc này cũng họ Tô, lúc mới gặp họ còn tưởng rằng đây chính là quản lý chứ không hề nghĩ đến chuyện Tô Tuyết Phi là con gái của tổng giám đốc Tô.

Chỉ có điều, một người như thế này có thể vượt qua được thử thách đàm phán để hợp tác hay không?

Tô Tuyết Phi dùng hành động thực tế để chứng minh năng lực của mình, cô ta mỉm cười rồi dẫn Đông Phùng Lưu và Đường Tinh Khanh vào phòng tiếp khách, vừa đi cô ta vừa ưỡn thẳng lưng rồi nói: "Đối với vấn đề mà tổng giám đốc Đông Phùng muốn hợp tác với công ty chúng tôi, tôi cũng đã nắm khá rõ rồi. Thực ra tổng giám đốc Tô cũng đã trao đổi qua với tôi, về cơ bản thì điều kiện của các hạng mục không có vấn đề gì cả. Lần này chúng tôi mời anh đến đấy chủ yếu là muốn để anh hiểu hơn về ngành công nghiệp du lịch ở chỗ chúng tôi, cũng là để anh biết được sự phát triển của công ty chúng tôi."

"..."

Những lời này của Tô Tuyết Phi nói ra cũng như không, chuyện các hạng mục hợp tác vẫn chưa được quyết định, bọn họ cũng không đưa ra yêu cầu hay có bất cứ chuyện gì không hài lòng đối với điều kiện của Đông Phùng Lưu.

Họ chỉ đặt Đông Phùng Lưu ở thế lơ lửng giữa không trung, mặc dù không từ chối nhưng cũng không tỏ vẻ đồng ý. Dường như hạng mục hợp tác lần này không cần bàn bạc mà cũng đạt được sự thỏa thuận giữa hai bên, quyền quyết định nằm ở trong lời nói của Đông Phùng Lưu.

Đây là một kiểu thăm dò anh ư?

Đông Phùng Lưu khẽ nhíu mày, mặt không biến sắc, anh nói bằng giọng điệu thờ ơ: "Xin hỏi bao giờ thì tổng giám đốc Tô quay về, chúng tôi chỉ có thể chờ ở đây mấy ngày thôi, e rằng..."

Không để cho Đông Phùng Lưu nói hết câu, Tô Tuyết Phi đã quay đầu mỉm cười với anh: "Tổng giám đốc Đông Phùng yên tâm, mấy hôm nữa tổng giám đốc Tô sẽ quay về, trong thời gian này, tôi sẽ đảm nhiệm vị trí hướng dẫn viên du lịch cho tổng giám đốc Đông Phùng, đưa anh đi tham quan những cảnh đẹp nổi tiếng ở thành phố B của chúng tôi."

Nói xong, cô ta mở cửa phòng tiếp khách ra, sau đó giơ tay tỏ ý mời Đông Phùng Lưu vào trong.

Đông Phùng Lưu đi thẳng vào, Đường Tinh Khanh ở phía sau cũng định đi vào theo nhưng lại bị Tô Tuyết Phi ngăn lại.

Cô ta nở một nụ cười rực rỡ, lịch sự và trang nhã vô cùng, thế nhưng lời nói lại lộ ra ý không vui: "Xin hỏi cô là thư ký trợ lý của tổng giám đốc Đông Phùng ư? Tôi có một số chuyện muốn bàn bạc với tổng giám đốc Đông Phùng, xin hỏi cô có tiện ngồi chờ bên ngoài một lúc không?"

Lời nói thẳng thắn lại mang theo ý không để cho người khác từ chối.

"..."

Đường Tinh Khanh khó hiểu nhìn hành động ngăn cô lại của Tô Tuyết Phi, sau đó cô lại nhìn người đàn ông đang đi phía trước là Đông Phùng Lưu.

Vốn dĩ, Đông Phùng Lưu đã đi được mấy bước rồi, nhưng nghe thấy giọng nói ở phía sau, anh liền quay lại rồi nhìn Tô Tuyết Phi, hỏi với giọng thản nhiên: "Sao thế?"

"Không có gì." Tô Tuyết Phi cười rất tự nhiên, cô ta nhìn Đông Phùng Lưu rồi nói thẳng: "Tôi chỉ nói rằng chuyện liên quan đến hạng mục hợp tác, tôi cần nói chuyện riêng với tổng giám đốc Đông Phùng... Không biết thư ký của anh có tiện nếu như tránh đi một lúc không?"

Nếu như là chuyện công việc, vì sao Đường Tinh Khanh cần phải tránh mặt chứ?

Đường Tinh Khanh cảm thấy rằng người phụ nữ này chắc chắn không đơn thuần chỉ muốn bàn bạc về các hạng mục hợp tác với Đông Phùng Lưu.

Đông Phùng Lưu nhíu mày, anh nói với vẻ thờ ơ: "Không sao đâu, cô ấy là trợ lý đắc lực của tôi, cứ để cô ấy vào đi."

"Thật thế ư?" Tô Tuyết Phi dùng ánh mắt kỳ lạ đánh giá Đường Tinh Khanh, sau đó cô ta lại trở về dáng vẻ ban đầu, nở một nụ cười tỏa nắng, "Nếu như đã thế thì cô vào đi."

Nói xong, cô ta buông cánh tay đang ngăn Đường Tinh Khanh xuống.

Nhưng sau khi Đường Tinh Khanh bước vào, Tô Tuyết Phi chỉ yên lặng ngồi ở đó, không hề bàn bạc về các hạng mục hợp tác như cô ta vừa nói lúc nãy.

Cô ta cứ ngồi nói chuyện phiếm với Đông Phùng Lưu mãi, Đường Tinh Khanh bị cô ta gạt sang một bên, cô ta hoàn toàn không thèm liếc Đường Tinh Khanh lấy một cái.

Đường Tinh Khanh không đồng ý, cô thẳng người dậy, cúi đầu nhìn về phía trước.

Đông Phùng Lưu đã nhìn thấu ý đồ của Tô Tuyết Phi, hóa ra cô ta đang bất mãn vì chuyện anh để Đường Tinh Khanh đi vào. Nghĩ vậy, trong lòng anh cảm thấy hơi buồn cười.

Chỉ một lát sau, có người bưng một tách và phê và một ly trà vào cho họ. Cà phê được đặt trước mặt Đông Phùng Lưu, Tô Tuyết Phi vội vàng giải thích: "Nghe nói tổng giám đốc Đông Phùng rất thích uống cà phê nên tôi đã cố ý cho người chuẩn bị cho anh, không biết nó có hợp khẩu vị của anh không."

Những lời này của Tô Tuyết Phi làm cho Đông Phùng Lưu và Đường Tinh Khanh hiểu rõ rằng, cô ta đã sớm nắm rõ mọi chuyện liên quan đến Đông Phùng Lưu trong lòng bàn tay. Nếu một người phụ nữ hiểu rõ về một người đàn ông như thế thì có nghĩa là gì?

Đông Phùng Lưu và Đường Tinh Khanh đều không phải kẻ ngốc, hai người họ đều có thể mơ hồ đoán được Tô Tuyết Phi muốn làm gì.

Đường Tinh Khanh lại cảm thấy rất buồn cười, Tô Tuyết Phi biết Đông Phùng Lưu thích cà phê nhưng chắc chắn không biết rằng yêu cầu về sự hòa quyện mùi vị trong tách cà phê của Đông Phùng Lưu rất cao, độ ấm và cả độ ngọt. Nếu như không pha đúng yêu cầu, Đông Phùng Lưu sẽ không thích.

Không ngoài dự đoán của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm theo phép lịch sự. Ngay sau đó, anh khẽ nhíu mày rồi lại trở lại trạng thái bình thường, anh bình tĩnh đặt tách cà phê xuống rồi nói: "Cũng không tồi."

Chỉ vỏn vẹn mấy từ đánh giá thôi mà Tô Tuyết Phi như thể nghe được lời khen ngợi ngút trời, cô ta cười híp mắt rồi vui vẻ nói: "Anh thích là được rồi."

"..." Đông Phùng Lưu mỉm cười chứ không nói gì.

Đường Tinh Khanh thì lại thầm vui vẻ, động tác nhíu mày ban này của Đông Phùng Lưu không thể qua nổi mắt cô. Vừa nhìn đã biết Tô Tuyết Phi bảo người ta tùy tiện pha một tách cà phê nên anh không hài lòng. Bởi vì để ý đến mối quan hệ hợp tác sắp tới nên anh chỉ có thể che giấu nỗi lòng của mình, rồi dành cho Tô Tuyết Phi một lời nhận xét.

Trong lòng Đường Tinh Khanh, "Cũng không tồi" chính là câu nói tỏ ý rất bình thường chứ hoàn toàn không phải một lời nhận xét tốt đẹp gì cả.

Thế nhưng Tô Tuyết Phi lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng, cô ta tiếp tục nói chuyện phiếm với Đông Phùng Lưu, hoàn toàn xem Đường Tinh Khanh như người vô hình.

Tô Tuyết Phi cười rạng rỡ, nói năng rất dịu dàng: "Nghe nói tổng giám đốc Đông Phùng có một người vợ chưa cưới từ sáu năm trước, nhưng hai người vẫn chưa kết hôn, điều này có phải là sự thật không?"

Đông Phùng Lưu sửng sốt, lời nói của Tô Tuyết Phi đã rõ ràng như thế rồi, nếu như còn không hiểu nữa thì đúng là kẻ ngốc.

Rõ ràng, Tô Tuyết Phi có ý với Đông Phùng Lưu nhưng lại không dám nói thẳng, cô ta chỉ có thể khéo léo nói vòng vo để tỏ tình ý thôi.

Cảm giác bất đắc dĩ bỗng hiện lên trong lòng Đông Phùng Lưu, anh biết rất rõ nhưng lại chỉ có thể vờ như không hiểu gì, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như thường: "Đúng thế, đúng là tôi vẫn chưa kết hôn, không biết cô Tô hỏi thế là có ý gì..."

"À, không có gì đâu." Tô Tuyết Phi vui như mở cờ trong bụng.