Chương 5: Người Bệnh

Trốn Chạy Dưới Hoàng Hôn

Đăng vào: 11 tháng trước

.



Hướng Gia Quân vẫn đang nổi nóng, nghe vậy thì cười xùy một tiếng: "Anh có tên là Hạ Phù thì cũng chẳng liên quan đến tôi."
Không gian trong xe không đủ lớn lại còn có cả một vali hành lý nên Hạ Trầm dứt khoát nằm hẳn xuống, nửa người trên gối lên vali.

Trông anh như thể đang nghỉ ngơi nhưng đôi mắt vẫn luôn nhìn quang cảnh xẹt qua ngoài cửa sổ, hỏi: "Cậu định đến đâu để lấy vật tư?"
Hướng Gia Quân liếc nhìn bản đồ: "Năm kilomet phía trước có một trung tâm thương mại mới mở, ở ngoại thành, quanh đó cũng chỉ có một khu dân cư mới dọn đến thôi."
So với những nơi khác đã là tốt lắm rồi.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có nguy hiểm, tuy hẻo lánh và ít người thường xuyên đến chơi nhưng tiếng tăm cũng không nhỏ, với hai điều kiện hoàn hảo ở trên thì lúc này đã đủ để thu hút rất nhiều người rồi.

Bây giờ đi đến đó e rằng khó có thể thuận buồm xuôi gió.
Cậu nhẹ nhàng giật giật chân rồi thử dồn lực vào chân trái, cơn đau đớn lập tức dâng lên theo từng cử động nhỏ.
Xem ra bản thân không thể không ôm đùi.
Hướng Gia Quân hắng giọng, thể hiện tố chất mà một người từng bán mạng cho tư bản* nên có, nhỏ nhẹ hỏi: "Thầy Hạ à, thầy thấy có được không?"
Loại sinh viên kiểu này Hạ Trầm còn lạ gì, giả vờ ngoan ngoãn là kỹ năng cơ bản, anh miễn dịch từ lâu rồi.
Anh lạnh lùng nhìn lên kính chiếu hậu, đối diện với một đôi mắt đang giả bộ tươi cười, vô tình nói: "Tôi thấy cậu phải xuống xe cùng tôi."
Nếu không đến lúc đó anh mạo hiểm chạy vào trung tâm thương mại lấy vật tư, Hướng Gia Quân lại chạy trốn một mình thì ngay cả khói xe anh cũng không hít được.
Tính toán ở một chỗ chờ người vác vật tư đến đã thất bại, Hướng Gia Quân cũng thu lại nụ cười, coi như thành thật mà khai báo tình hình: "Thương tật của tôi chỉ kéo chân anh thôi, hơn nữa trên tay tôi còn có mấy vết xước, dễ bị nhiễm bệnh lắm."
Cậu giơ tay phải lên quơ quơ, chỗ mà tay áo không che đến thật sự bị trầy da.
Áp suất không khí quanh người Hạ Trầm lại thấp hơn một chút, chắc hẳn đã nhận ra bây giờ bản thân giống hệt một đứa con ghẻ.
Đúng là lên tàu cướp biển.
(thành ngữ ý chỉ đã đi chệch hướng quá nhiều so với ban đầu và rất khó thoát ra)
Xem ra hiện tại hai người họ đều cần có đối phương, chỉ khác là Hạ Trầm cần xe còn Hướng Gia Quân cần người.
Vẫn là Hạ Trầm chiếm ưu thế.
Thế là thầy Hạ cực kỳ thản nhiên mà uy hiếp: "Cậu không xuống xe cũng được, vậy thì phải nói lời tạm biệt với cậu trước thôi, tôi cũng không tin là mình không tìm được xe trống."
Dứt lời liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cục tức của Hướng Gia Quân lại nghẹn ở cổ họng, phải hít thở sâu hồi lâu thì mới nuốt xuống được.

Nhưng khi nhìn ra phía sau qua kính chiếu hậu, cậu thấy Hạ Trầm đang cuộn tròn người lại vươn một tay ôm bụng, nhìn qua rất giống đã thật sự bị cậu đâm bị thương.
"Này," cậu thử lên tiếng, "nói thật đi, anh bị đâm có nghiêm trọng không?"
Hạ Trầm vẫn nhắm mắt trả lời: "Không biết, chưa kiểm tra."
Hướng Gia Quân không ngờ anh lại tỉnh bơ như vậy, ngược lại chính cậu còn sốt ruột thay anh: "Vậy bây giờ anh kiểm tra đi?"
Thầy Hạ cau mày, cực kỳ miễn cưỡng mở mắt ra rồi vén áo lên, cúi đầu nhìn nhìn.
Cậu cũng liếc nhìn qua kính chiếu hậu.
Còn nghiêm trọng hơn một chút so với cậu tưởng tượng, bên phải bụng sưng đỏ một mảng, còn có cả vết bầm tím nữa.
"Sẽ không tổn thương nội tạng chứ?"
Hạ Trầm uể oải suy nghĩ một lát rồi thả áo xuống: "Không đâu, lúc nãy tôi còn kéo được cậu mà, chắc là không sao."
Hướng Gia Quân lại bị lời nói làm tổn thương lần nữa.
Thế nhưng lần này cậu không có thời gian để tức giận, thay vào đó trong lòng lại cảm thấy lo lắng.

Hai người bệnh ở chung một chỗ, bây giờ ra nộp mạng cho xác sống luôn còn kịp không?
Trước khi nhắm mắt lại Hạ Trầm liếc cậu một cái, giống như đọc được suy nghĩ trong đầu cậu mà lạnh nhạt nói: "Cậu sẽ không chết cũng không thể kéo tôi chết chung được, tôi đảm bảo là cậu sẽ sống trước khi đến thành phố B."
Hướng Gia Quân không nói nên lời, cứ như cậu vừa thấy lại cảm giác khi đi làm rồi bị sếp tàn nhẫn vô tình giao cho một đống công việc và deadline vậy.

Tốt quá ha, ngày đầu tiên của tận thế mà cậu đã tiếp đón một ông sếp mới rồi.
***
Khi chạy đến gần trung tâm thương mại thì quả nhiên nhìn thấy vài chiếc xe tư nhân nhưng đều chỉ là đang đi ngang qua đây.
Hướng Gia Quân không lái xe xuống bãi gửi ở tầng hầm mà đỗ cạnh cổng phụ của trung tâm thương mại, bên cạnh cũng có mấy chiếc xe không người.
Cậu quay người lại định cung cấp dịch vụ đánh thức thì Hạ Trầm đã đi trước một bước, mở mắt ra: "Cậu có bao nhiêu vũ khí dư ở đây? Ngoại trừ con dao ở trong túi quần cậu."
Thật ra Hướng Gia Quân hơi do dự về việc có nên đưa vũ khí cho Hạ Trầm hay không, xét cho cùng thì lúc này giữa hai người vẫn chưa có sự tin tưởng cơ bản nhất.
Cậu nghĩ ngợi một lát, quyết định lấy cây búa đập thịt trong balo ra rồi nắm nắm trong tay.

Sau khi đeo lại balo lên lưng thì nhìn về phía Hạ Trầm, khó hiểu hỏi: "Không phải anh có bình cứu hỏa à?"
Hạ Trầm cười khẩy, gật gật đầu, nói: "Cậu được lắm, ít nhất thì cũng cởi trói cho tôi nhỉ?"
Dây thừng không thể không cởi, Hướng Gia Quân rướn người tới cởi nút trói rồi không nhịn được nói một câu: "Không thì anh đứng gần tôi chút, có nguy hiểm thì tôi sẽ ném vũ khí cho anh."
Thầy Hạ ừ một tiếng có lệ, không mang theo bình cứu hỏa mà trực tiếp mở cửa xe bước xuống.

Sau khi khóa kĩ xe thì Hướng Gia Quân ra sức đuổi theo sau trông y hệt con thỏ què một chân, nhảy lên nhảy xuống.
"Thầy Hạ ơi đi chậm lại chút với!"
Nếu đã nói ra rồi thì cậu dứt khoát không thèm che giấu sự yếu ớt của mình nữa.
Coi như Hạ Trầm vẫn còn có lương tâm, thật sự đi chậm lại chờ cậu đuổi kịp rồi cùng nhau tiến vào trung tâm thương mại.
Trung tâm thương mại này là một công trình lớn với diện tích rất rộng, có tổng cộng năm tầng.

Thế nhưng các chủ đầu tư đã đặt kỳ vọng quá cao vào nó rồi, khu dân cư ở phụ cận còn chưa hoàn thiện xong, chỉ có một tòa nhà mới bàn giao và tỉ lệ lấp phòng cũng không cao.


Chính vì thế mà một vài cửa hàng ở đây vẫn chưa khai trương, ngày thường các tiệm đang mở cửa cũng vắng vẻ chẳng có bao nhiêu khách.
Nhưng lúc này thì khác.
Có lẽ là đã nghe tiếng gió nên đa số cửa hàng đều đóng cửa.

Đèn bên trong vẫn bật sáng chói mắt nhưng các cánh cửa đều đóng chặt, xuyên qua cửa thủy tinh không nhìn thấy bất cứ nhân viên phục vụ nào.
Hướng Gia Quân và Hạ Trầm đi vào sâu bên trong mới thấy có hai ba tiệm không đóng cửa, trong đó có một cửa hàng bán quần áo, cô nhân viên với gương mặt trắng bệch đang đứng gọi điện thoại nhưng hình như là không ai bắt máy, thoáng nhìn thấy bọn họ thì lập tức buông di động rồi vọt tới đóng sập cửa khóa lại.
"Vẫn tới muộn." Hạ Trầm nhẹ giọng nói.
Đứng ở dưới giếng trời thật lớn nhìn ra xung quanh, cho dù là cửa hàng quần áo hay là nhà hàng tiệm cơm thì đều có chung không khí im ắng trầm lặng.
Hướng Gia Quân cắn môi: "Ở dưới chắc là náo nhiệt lắm."
Tầng ngầm một là siêu thị nên giờ phút này hẳn là chủ nhân của những chiếc xe ngoài kia đều đang vội vã ở dưới đó.

Hướng Gia Quân áng chừng búa đập thịt trên tay rồi chỉ về phía chiếc thang cuốn phẳng còn hoạt động: "Chúng ta cũng nhanh xuống?"
Hai người đi về phía thang cuốn nhưng thầy Hạ lại đi trước một bước mà dẫm lên phía thang hướng lên trên.

Cậu bối rối thu chân lại rồi đổi hướng, cố gắng đi lên đuổi theo.
"Lên đó làm gì thế?"
Hạ Trầm ngại thang cuốn quá chậm nên nhấc chân tự đi lên, trả lời: "Thừa lúc không có ai nên đi trước để lấy được đồ tốt."
Hướng Gia Quân khập khiễng theo sau, cuối cùng dừng lại ở bên ngoài một cửa hàng bán đồ ở tầng hai cùng Hạ Trầm.

Tầng hai là khu bán quần áo, cũng không nhìn thấy ai nhưng lại có một ít cửa hàng chưa kịp đóng cửa.
Cũng là cơ hội cho bọn họ.
Hướng Gia Quân nhìn quanh một vòng, không thấy có những khách hàng khác giống họ ở tầng này, thế nhưng trong lúc vô tình nhìn thoáng qua hành lang tầng bốn thì lại thấy có bóng dáng lướt qua.

Cậu kéo kéo tay áo thầy Hạ: "Tầng bốn có người đang lén lút, cẩn thận một chút."
Hạ Trầm gật đầu rồi lập tức đi vào trong cửa hàng, tay cầm bừa một cái balo leo núi, sau đó lấy một đôi găng tay thể thao trên giá xuống đưa cho Hướng Gia Quân.
"Đeo vào."
Hướng Gia Quân sửng sốt nhận lấy.

Vào đây để lấy găng tay cho cậu ư?
Cái này là kiểu găng nửa ngón, che kín lòng bàn tay và các đốt cuối cùng của ngón tay rồi kéo dài tới cổ tay, an toàn vừa vặn.
Hai nhược điểm trên người cậu bị loại mất một cái, sức chiến đấu tăng nhẹ thêm 1%.

Cậu đeo găng tay xong thì thử cầm búa đập thịt quơ quơ, có vẻ càng thuận tay hơn.
Cậu cầm búa đuổi theo Hạ Trầm, đi sau lưng anh nói cảm ơn: "Thầy Hạ ơi, cảm ơn lòng tốt của anh nhé, sau này học trò chắc chắn sẽ báo đáp công ơn."
Hạ Trầm đi dọc bên cạnh tường, gỡ xuống hai bộ quần áo dự phòng rồi nhét vào balo, hoàn toàn phớt lờ lời cảm ơn trái lương tâm này.
Vuốt mông ngựa không hiệu quả nên Hướng Gia Quân đành nhảy lò cò sang nơi khác lựa chọn những đồ vật hữu dụng.

Vừa đi tới cậu đã nhìn thấy một báu vật đang dựng ở góc tường, đối với cậu mà nói thì giống như là cọng rơm cứu mạng vậy.
"Thầy Hạ ơi nhìn này!" Cậu lập tức cầm nó lên rồi quay đầu gọi Hạ Trầm đang "quét" hàng.
Hạ Trầm đang đứng bên ngoài xem mặt nạ bảo hộ, anh nghe tiếng thì quay người lại nhìn cây gậy leo núi trong tay cậu rồi thuận miệng đáp: "Tốt lắm, cầm theo đi."
Ý của Hướng Gia Quân không phải vậy: "Tôi muốn thử buộc búa đập thịt vào cán gậy."
Hai người đứng nhìn nhau, một người vừa nghĩ ra ý tưởng xuất sắc còn một người im lặng không nói gì.
Hạ Trầm phải mất một lát để tiêu hóa lời này, hỏi lại: "Để làm vũ khí à?"
Cậu cầm ngang cây gậy lên, hai tay nắm hai đầu gấp nó lại rồi lại duỗi thẳng ra, vừa khoe vừa nói rất đương nhiên: "Đây là loại gấp gọn ba đoạn đó, làm vũ khí quá linh hoạt." Đối diện với gương mặt hơi dại ra của Hạ Trầm, cậu dừng một lát rồi vẫn bổ sung thêm, "Với cả cũng có thể làm gậy chống nữa."
Thầy Hạ hít sâu một hơi, xoay người tiếp tục quét hàng, chỉ vứt lại một câu: "Cậu tự buộc đi, nhanh tay lên."
Hai người ở đây đã được năm phút, mỗi một giây đều vô cùng quý giá, càng kéo dài thì lại càng nguy hiểm.

Hơn nữa, không biết là người ở tầng bốn kia có nhìn thấy bọn họ hay không, nếu như muốn hại họ thì lúc này có khi đã xuống đến tầng hai rồi.
Tiệm đồ này là dạng bán cửa hàng, không có cửa lớn mà chỉ có cửa cuốn gắn ở trên trần nhà.
Hướng Gia Quân tìm một cuộn dây leo núi rồi mang cây gậy tới cạnh cửa, ngồi xuống đó canh chừng giống như một bảo vệ gác cổng.

Cậu dùng sợi tổng hợp buộc chặt búa đập thịt vào cán gậy leo núi, đầu còn lại của dây thì buộc quanh eo mình.
Hoàn hảo.
Vừa làm nạng vừa làm vũ khí, lại còn khó thất lạc.

Cho dù bị làm rơi lúc đánh xác sống, cả cây gậy bay ra ngoài thì vẫn có thể thu về nhờ dây thừng quấn ở bên hông.
Hạ Trầm càn quét xong tất cả vật dụng cần thiết, vừa quay đầu liền nhìn thấy bộ dáng chẳng ra sao này của cậu.
Hướng Gia Quân tạm thời cởi bỏ lớp vỏ bán mình cho tư bản, thấy anh nhìn thì giễu võ dương oai, vung vẩy thứ vũ khí trong tay: "Tôi là thiên tài nhỉ?"
Thầy Hạ đeo balo lên rồi lập tức đi tới, trưng khuôn mặt vô cảm lật xem nhãn mác trên mấy đồ mà cậu vừa lấy, miệng lẩm bẩm mấy con số rồi đi đến quầy thu ngân.
Quét mã, thanh toán.
"Anh..." Hướng Gia Quân nhìn thấy hành động mẫu mực này thì hồi lâu không tìm được lời thích hợp để nói, cuối cùng đành nghẹn ra một câu, "Anh thực sự trả tiền luôn."
Hạ Trầm vừa sải chân đi lướt qua cậu vừa trả lời: "Tôi lo về sau dịch xác sống không thành chuyện lớn thì tôi lại trở thành tội phạm cướp bóc bị kết án."
Hướng Gia Quân cười gượng hai tiếng, hình tượng của Hạ Trầm trong lòng cậu lại thêm một dòng "lý trí như sắt thép".
Cậu chống gậy chạy đuổi theo sau nhưng vừa đi được hai bước thì đã phát hiện lỗ hổng trong ý tưởng thiên tài của mình.

Vốn dĩ gậy leo núi rất nhẹ nhưng khi buộc búa đập thịt lên cán thì cồng kềnh hơn không ít, bây giờ nó còn nặng hơn cả cái nạng trước đây của cậu.
Quả nhiên là thiên tài thì phải trả giá.
Cậu đang xoắn xuýt về vũ khí tự chế thì Hạ Trầm ở phía trước giống như đột nhiên phát hiện ra gì đó.

Anh đột ngột dừng bước, vươn tay ngăn cậu lại rồi nhanh nhẹn kéo cậu đứng áp sát vào bức tường phía bên trong cửa hàng.
Hai người sóng vai tựa bên tường.
Hướng Gia Quân rất nghe lời bám chặt vào vách tường, cố lờ đi cơn đau ở chân trái, thì thầm hỏi: "Anh nhìn thấy gì thế?"
"Chắc là người mà vừa nãy cậu nhìn thấy, còn có một người nữa đi cạnh." Hạ Trầm cũng nói nhỏ, "Bọn họ đang đi xuống tầng một, trong tay có dao rựa."
—————
*văn gốc là "xã súc", nghĩa đen là "Súc vật của công ty", dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc..