Chương 39: Dụng tâm lương khổ

Trở Về Năm 1988

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: Thienyetkomanhme

*Dụng tâm lương khổ: yòng xīn liáng kǔ (lương: rất, tóm lại là phải dùng nhiều tâm tư trí lực suy tính để tốt cho người khác mà họ lại không biết.)

Lúc rảnh rỗi, Khỉ Ốm nói: "Đúng rồi, ngày hôm qua anh đi hỏi thăm chuyện Lưu Bưu rồi, hình như là hắn nổi lên xung đột với thủ hạ tên hắc tử, sống mái với nhau một trận."

Cao Lương vừa nghe, tức khắc lộ ra tia kinh ngạc, khó trách lúc ấy Xuân Mai nhắc tới mặt thẹo tên tóc quăn lại tức giận như vậy: "Thật là không muốn sống nữa. Hắn bị thương thành như vậy, vì sao không báo cảnh sát?"

Uông Ngạn Quân vừa nghe, vội hỏi: "Có chuyện gì, có chuyện gì? Mau nói cho anh nghe một chút đi."

Cao Lương đại khái nói một lần chuyện Lưu Bưu.

Uông Ngạn Quân nói: "Loại sự tình này sao có thể báo cảnh sát? Hắn khẳng định cũng chưa không để đối phương lành lặn, vừa báo cảnh sát hai người đều bị bắt."


Khỉ Ốm gật đầu tán đồng: "Đúng vậy, không dám báo. Hắn hiện tại còn ở bệnh viện không?"

Cao Lương lắc đầu: "Không có, ngày hôm qua em đi bệnh viện xem, hắn cũng đã xuất viện, không biết đi đâu, còn bị trọng thương mà."

Khỉ Ốm nhíu mày: "Tiền thuốc men là em trả cho hắn?"

Cao Lương gật đầu: "Em cho hắn mượn. Cũng không có biện pháp, đụng tới chuyện liên quán đến sinh mệnh, ai gặp cũng không thể mặc kệ." Hơn nữa cô cảm thấy tóc quăn cũng còn chưa tới nông nỗi hết thuốc chữa.

Uông Ngạn Quân cười cười nói: "Em Lương thật thiện lương, sẽ được báo đáp."

Cao Lương không sao cả mà nhún vai: "Em không dám mong, nhưng chỉ không cần thẹn với lương tâm thì tốt rồi."

Khỉ Ốm cũng không nói thêm cái gì, Cao Lương vốn dĩ là người nhiệt tình, cô chủ động giúp người cũng không kỳ quái.


Cao Phán đối với chuyện bọn họ nói cái biết cái không, cũng không phát biểu ý kiến gì.

Lúc về nhà, Ngô Xuân Mai đã trở lại, ba cô cũng cùng tới đưa mười mấy con vịt cùng mười mấy con gà, gà không phải nhà bọn họ nuôi, là Cao Lương nhờ Xuân Mai đi mua trong thôn. Giá vịt Cao Lương mua nhà bọn họ so với thị trường rẻ hơn hai hào một cân, cái giá này bọn họ cũng không bị thiệt, bởi vì ở nông thôn cũng bán giá này, huống hồ Cao Lương mua nhiều, hoàn toàn không cần lo lắng doanh số, cũng sẽ không mất quá nhiều công sức.

Lần này các em Xuân Mai đều tới, Xuân Mai muốn dẫn bọn nó đi mua đồ dùng học tập. Bọn họ mang cho Cao Lương không ít thổ đặc sản ở nông thôn, trứng gà, khoai sọ, khoai lang đỏ, đậu phộng linh tinh, còn có một ít rau dưa tự trồng. Cao Lương muốn trả tiền, bị Ngô Tài Thuận ngăn cản: "Sao có thể lấy tiền? Ngày hôm qua còn ăn vịt của cháu, đây đều là cây nhà lá vườn, không cần tiêu tiền, cũng không đáng bao nhiêu tiền, Tiểu Cao cháu đừng khách khí với bọn chú."


Cao Lương liền cười nói: "Vậy chú và các em ở nhà cháu ăn cơm trưa đi, lần này đừng từ chối nhé." Trước kia bọn họ lại đây luôn là vào buổi chiều, chưa từng ở lại ăn cơm, lần này nhất định phải giữ họ lại ăn cơm.

Ngô Xuân Mai gật đầu: "Được, buổi trưa ở nhà cậu ăn đi. Chúng tớ đi dạo phố mua đồ trước, rồi quay lại ăn cơm."

Cao Lương tống cổ em trai em gái cùng mọi người đi dạo phố, cô ở nhà chuẩn bị cơm trưa. Cao Phán đi theo Cao Lương: "Chị, em muốn tới trường học lấy sách trở về xem."

Cao Lương tức giận mà nói: "Lấy sách làm gì, không cần đọc."

Cao Phán mất mát, cúi đầu chậm rãi vào nhà. Cao Lương đi chuẩn bị cơm trưa, Xuân Mai mang đến đồ vật không ít từ nhà, giữa trưa có thể làm một bữa cơm trưa phong phú.

Khỉ Ốm đè thấp thanh âm hỏi Cao Lương: "Anh thấy em gái em cũng không phải không muốn đi học, sao em để con bé ở nhà? Con bé học năm cuối rồi, học tập căng thẳng, để con bé tới trường học đi."
Cao Lương bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Mới vừa khai giảng, em đã tới trường thăm nó, giáo viên đã nói nó đi học hay đọc tình yêu tiểu thuyết. Ngày hôm qua em tới hiệu sách mua sách, thấy nó đang hẹn hò với một nam sinh trong hiệu sách."

"A?! Con bé mới tý tuổi đã yêu đương?" Khỉ Ốm kinh ngạc đến tròng mắt muốn rớt ra ngoài.

Cao Lương "Hừ" một tiếng: "Con bé hoàn toàn không biết nặng nhẹ, bằng không em có thể cứng rắn như vậy sao? Sao em không biết giờ là thời điểm học tập căng thẳng chứ?"

Khỉ Ốm đè thấp thanh âm nói: "Vậy em biết nam sinh kia không? Anh đi giáo huấn nó một trận, để hắn không dám qua lại với em gái em."

Cao Lương vừa nghe, tức khắc sửng sốt một chút, hình như đây cũng là một biện pháp, tuy rằng trị ngọn không trị gốc: "Em không biết đó là ai, lúc ấy cũng không thấy rõ. Cao Phán cũng không biết em đã phát hiện nó yêu đương."
Khỉ Ốm căm giận mà nói: "Con bé quá kỳ cục, nếu là anh, đánh hai cái mới nói chuyện, để nó đi học, nó lại yêu sớm, không nhìn xem tình huống trong nhà như thế nào, cũng không nhìn xem chị gái kiếm tiền như thế nào , không có lương tâm!"

Cao Lương cười khổ một chút, việc này không phải tát hai cái có thể giải quyết, chỉ sợ càng đánh càng phản nghịch.

Cao Lương mới vừa làm xong cơm, người đi dạo phố liền đã trở lại, nhìn dáng vẻ thu hoạch được không ít, phỏng chừng tiền lương tháng đầu của Ngô Xuân Mai đều tiêu hết cho người nhà, bất quá thấy vẻ mặt thỏa mãn hạnh phúc tươi cười của bọn họ, xác thật lần tiêu tiền này thật sự giá trị.

Cơm trưa không có quá nhiều món mặn, chỉ có một tô gà xối sa tế cùng một đĩa lòng gà xào ớt, nhưng thức ăn chay Cao Lương làm cũng rất khác người, dùng nguyên liệu Xuân Mai mang đến làm khoai sọ chưng ớt băm, khoai lang, mặt khác còn có một ít rau trộn cùng thức ăn chay. Người nhà Xuân Mai cơ hồ chưa ăn qua một bữa cơm ngon như vậy, cảm thấy như đang được ăn tết, mọi người đều ăn đặc biệt nhiệt tình.
Chờ tiễn khách đi, Cao Lương nói với Cao Phán: "Em đi ngủ trưa đi, bằng không sáng ngày mai không dạy được. Đêm nay cùng bọn chị tới tiệm làm thịt kho, hơn 10 giờ trở về ngủ, ngày mai buổi sáng bốn giờ ra cửa hàng."

Cao Phán khóc nức nở nói với Cao Lương: "Chị, ngày mai có kỳ thi, em muốn tới trường. Về sau em không đọc tiểu thuyết nữa, nhất định sẽ chăm chỉ học tập."

Ngô Xuân Mai không rõ tình huống, nhìn Cao Lương: "Làm sao vậy, Cao Lương?" Cô cho rằng Cao Phán được nghỉ nên về.

Cao Lương hít mũi, lớn tiếng nói: "Lúc nào thì em mới thật sự quyết tâm? Mỗi lần đều không quá ba phút, vừa tới trường, lại bắt đầu xem tiểu thuyết, vừa tới trường, liền cùng người khác chơi bời khắp nơi. Em để chuyện học tập ở trong lòng sao? Em để nhà mình ở trong lòng sao? Em nói đi rốt cuộc em có lương tâm hay không? Ba mẹ đều đã mất, chị còn chưa thành niên, chị phải nuôi em là điều đương nhiên? Nên em yên tâm thoải mái mà tiêu xài, hết thảy đều có chị cung cấp? Rốt cuộc chị nợ em cái gì? Cao Phán, nếu không chúng ta đổi đi, em đi kiếm tiền, chị đi học, chị tuyệt đối sẽ không để em cảm thấy thất vọng!"
Nước mắt Cao Phán rơi như mưa, khóc ngay tại chỗ: "Chị, em sai rồi, em cũng không dám nữa."

Cao Lương quay mặt đi lau nước mắt. Ngô Xuân Mai đại khái hiểu rõ, nhỏ giọng mà an ủi Cao Lương. Cao San cùng Cao Cường cũng không biết làm sao, mỗi lần đều là chị hai chọc chị cả khóc, quá đáng giận!

Ngô Xuân Mai nói với Cao Phán: "Cao Phán, em cũng làm chị em quá thất vọng rồi. Em có biết thôn bọn chị có bao nhiêu cô gái, mặc kệ thành tích rất tốt, nhưng cơ bản đều là học xong tiểu học liền không nghỉ học, bởi vì phải về nhà giúp ba mẹ làm việc, để tiền tiết kiệm được chọ anh trai, em trai đi học. Thành tích chị em tốt như vậy, nếu đi học lại thì rất có hy vọng đậu đại học, nhưng cậu ấy vì để các em đi học, đem cơ hội đều nhường cho các em. Vì sao em không quý trọng cơ hội vậy? Chờ tương lai em thật sự không được đi học, em mới có thể biết được đi học là chuyện hạnh phúc tới cỡ nào. Em nhìn chị đi!"
Cao Phán khóc như mưa, "Thình thịch" một tiếng quỳ xuống: "Chị, em sai rồi. Em không bao giờ không nghe lời nữa, về sau em nhất định chăm chỉ học tập, thi đậu cấp ba."

Cao Lương lau nước mắt: "Lại cho em một cơ hội cuối cùng. Ngày mai đi tới trường thi đi, lấy thành tích lần này làm cơ sở, nếu lần sau thi không có tiến bộ, vậy trở về đi, không bao giờ đi học nữa, miễn lãng phí tiền của chị." Dù sao hiện tại cũng không phải chín năm giáo dục bắt buộc, cô không có nghĩa vụ nuôi nó đi học hết cấp hai.

Buổi chiều Cao Lương liền không cả ngủ trưa, đưa Cao Phán tới trường, tự mình đi tìm lãnh đạo trường học, yêu cầu đổi lớp cho Cao Phán, đây là không có biện pháp nào khác, Cao Phán là người không có chủ kiến, ý chí bạc nhược, dễ dàng bị người khác tác động, con bé ở cùng đám bằng hữu kia tuyệt đối không phải chuyện tốt, cho nên chỉ có thể đổi lớp.
Đây đã là năm ba, bỗng nhiên muốn đổi lớp thì không quá hợp lý, dễ ảnh hưởng đến thành tích của giáo viên, lãnh đạo trường học và giáo viên đều không vui, Cao Lương lời hay nói tẫn, đầu tiên tìm thầy giáo quý mình trước kia tới hỗ trợ cầu tình, lúc này mới tìm lãnh đạo và giáo viên chủ nhiệm của Cao Phán xin đổi lớp.

Cao Phán đã tới lớp học, đang vùi đầu làm bài, bị Cao Lương kêu ra ngoài: "Em thu dọn một chút, dọn đến lớp 8 -3 đi."

Cao Phán kinh ngạc mà nhìn chị: "Vì sao ạ?"

Cao Lương nói: "Chị đổi hoàn cảnh cho em, em tới hoàn cảnh khác có thể chuyên tâm đọc sách. Nếu thành tích vẫn không thể tiến bộ, vậy trở về buôn bán với chị đi, dù sao trong nhà Xuân Mai cũng muốn để cậu ấy đi học lại, trong tiệm thiếu người, một mình chị quá bận." Kỳ thật Xuân Mai không nói việc này với cô, bất quá tình huống Ngô gia trước mắt, chuyện bọn họ đưa Xuân Mai đi học lại một năm cũng không phải không được.
Cao Phán cẩn thận gật đầu: "Em đi lấy sách."

Chủ nhật không có giáo viên tới dạy, học sinh đều tự học, Cao Phán dọn đồ vật tự nhiên khiến cho bạn học trong lớp chú ý, mọi người đều có chút xôn xao, một nam sinh ngồi ở hàng sau vội vàng hỏi: "Cao Phán cậu dọn sách làm gì?"

Cao Phán cũng không ngẩng đầu lên mà thu sách, không có để ý đến hắn. Cao Lương chú ý tới nam sinh kia, vóc dáng không thấp, cô hồi tưởng một chút, hình như ngày hôm qua chính là người ở hiệu sách.

Cao Phán còn rất nhiều sách, Cao Lương giúp con bé dọn một ít. Ra khỏi phòng học, Cao Lương hỏi: "Nam sinh vừa nói chuyện với em tên là gì?"

Cao Phán nhìn thoáng qua chị cả, không nói lời nào. Cao Lương tiếp tục hỏi: "Hỏi em đấy, bạn học cùng lớp cũng không biết?"

Cao Phán ngập ngừng nói: "Tằng Tiểu Soái."

Cao Lương gật đầu, đến lúc đó để Khỉ Ốm trực tiếp đi tìm Tằng Tiểu Soái này, dù không phải yêu đương Tằng Tiểu Soái, hơn phân nửa cũng có quan hệ.
Cấp Cao Phán đổi phòng học, Cao Lương lại dặn dò con bé: "Em hãy nghe cho kỹ, ngày mai thi hẳn hoi cho chị, đừng thi có lệ, thành tích nếu quá kém, chị cảm thấy cũng không cần đi học, cũng không phải ai cũng thi được vào cấp ba."

Cao Phán cúi đầu không lên tiếng.

Cao Lương không kiên nhẫn mà nhíu mày: "Có nghe thấy không?"

Cao Phán gật đầu: "Nghe rồi ạ."

Cao Lương vỗ vai Cao Phán: "Cao Phán, thật sự không phải chị hại em, chỉ muốn tốt cho em. Nếu chỉ nghĩ cho chính mình thì chị đã nhẹ nhàng hơn, hiện tại em liền có thể trở về giúp chị làm việc. Nhưng nếu em có thể đọc sách, cho dù em thi đậu đại học phải nộp học phí, chị nguyện ý nuôi em."

Cao Phán ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua chị cả, Cao Lương không ngủ trưa, mỏi mệt khiến cho hốc mắt cô hơi thâm, mí mắt nửa trong suốt, thần sắc mỏi mệt cực độ, Cao Phán dùng sức gật đầu: "Chị, em sẽ nỗ lực."
Cao Lương không nói gì nữa, xoay người đi xuống lầu.

Vào ban đêm, Cao Lương cùng Khỉ Ốm nói về tình huống nam sinh kia, Khỉ Ốm nói: "Anh sẽ giúp em xử lý tốt chuyện này."

Cao Lương nói: "Anh ngàn vạn đừng động thủ thật, hù dọa là được."

Khỉ Ốm vỗ ngực: "Đương nhiên, anh có chừng mực. Em cứ yên tâm."