Đăng vào: 12 tháng trước
Từ khi Cao Phán nghĩ tới chuyện Lưu Bưu không thích mình là bởi vì đã có người trong lòng, liền khó đánh mất suy nghĩ này, cho nên suy nghĩ này giống như một miếng xương cá mắc ở yết hầu, vô luận như thế nào cũng không nuốt trôi. Cô tự suy nghĩ đủ kiểu, Lưu Bưu thích người nào? Cô phân tích tất cả cô gái Lưu Bưu quen biết, loại trừ từng người một, đáp án cuối cùng làmCao Phán cảm thấy bỗng nhiên mãnh liệt khủng hoảng, nhưng cô không muốn nhìn thẳng vào vấn đề này, thậm chí cưỡng bách chính mình không nghĩ tới vấn đề này nữa.
Cao Lương phát hiện mấy ngày nay lúc cô trở về Cao Phán đều đã ngủ rồi, một mình an an tĩnh tĩnh nằm một bên giường, chỉ chiếm một phần tư cái giường, Cao Lương nhíu mày, nghĩ thầm con bé này không sợ ngã xuống đất sao? Muốn kêu con bé nằm vô trong chút, lại sợ đánh thức nó, vì thế đành phải thôi. Trực giác Cao Lương thấy Cao Phán có chút không thích hợp, nhưng không tìm được cơ hội hỏi chuyện.
Cao Phán kiệt lực không cho chính mình suy nghĩ chuyện kia, nhưng mà trong lòng lại giống như bị kiến bò, làm cô không an lòng, cô còn ôm có một tia may mắn, vạn nhất không phải như mình suy nghĩ thì sao. Cô cảm thấy cần giải quyết vấn đề này, nếu không như thế nào cũng sẽ không an tâm. Vì thế qua mấy ngày, Cao Phán lại đi tìm Lưu Bưu.
Nói thật, Lưu Bưu có điểm sợ hãi khi nhìn thấy Cao Phán, hắn trước kia cảm thấy cô là một cô bé lá gan rất nhỏ, không nghĩ tới cô đối với mình lại cố chấp như vậy, nhưng mà Lưu Bưu cũng không cảm thấy tự hào, bị người mình không thích theo đuổi thật sự là một loại gánh nặng. Cao Phán đến gần, đồng nghiệp Lưu Bưu bắt đầu ồn ào, Lưu Bưu đành phải xin phép tổ trưởngra nói chuyện với Cao Phán: "Sao em lại tới nữa?"
Cao Phán nhìn chằm chằm Lưu Bưu: "Anh ăn cơm chưa?"
Lưu Bưu không nhìn cô, chỉ nhìn mặt đất: "Em không đi làm sao?"
Cao Phán nói: "Hôm nay đồng nghiệp đi chợ vải thu thập tài liệu, buổi chiều không cần đi làm."
"Đã có công việc, vậy phải làm cho tốt. Lấy tiền lương của người khác, phải làm tốt bổn phận của mình." Đôi tay Lưu Bưu đen tuyền dầu máy, hắn moi dơ bẩn trong móng tay bản thân, vẫn không nhìn Cao Phán.
Cao Phán gật đầu nói: "Em biết, em sẽ đi. Em tới là muốn hỏi anh một câu."
Lưu Bưu liếc cô một cái: "Hỏi cái gì?"
Cao Phán cắn môi, qua một hồi lâu mới nói: "Anh không thích em, có phải đã có người trong lòng?"
Lưu Bưu sửng sốt một chút, một lúc lâu sau mới hồi: "Không có."
Trong quá trình chờ đợi, đôi mắt to của Cao Phán đã chứa đầy nước mắt, cô phảng phất cũng đã biết đáp án: "Anh gạt em, khẳng định là có. Người anh thích là ai?"
Lưu Bưu thở dài một hơi, bất đắc dĩ mà nói: "Cao Phán, anh cảm thấy em rối rắm vấn đề này không có ý nghĩa."
"Có, nếu thật sự anh đã có người thích, em sẽ hoàn toàn hết hy vọng." Cao Phán nói.
Lưu Bưu nói: "Mặc kệ có hay không, em đều nên hết hy vọng, anh và em không có khả năng ở bên nhau."
Nước mắt Cao Phán chảy xuống má, cô hít hít mũi, nói ra câu nói cô sợ hãi kia: "Người anh thích là chị của em, Cao Lương, đúng không?"
Nháy mắt trong lòng Lưu Bưu liền rối loạn, bí mật này từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn giấu kín, không tính toán cho bất kỳ ai biết, sao Cao Phán lại biết? Cô đoán. Hắn lắc đầu, phi thường nhanh chóng phủ định: "Không phải, không phải cô ấy!" Hắn sao có thể để Cao Phán biết mình thích Cao Lương, Cao Lương gian khổ làm việc như vậy, gian nan mà nuôi nấng các em, nằm mơ cũng muốn các em có tiền đồ, người một nhà tốt tốt đẹp đẹp, mình tuyệt đối không thể trở thành đầu sỏ phá hư gia đình bọn họ.
Lần đầu tiên Cao Phán nhìn thấy Lưu Bưu nóng nảy thô lỗ như vậy, tâm cô phảng phất như gương sáng, nháy mắt ngồi xổm trên mặt đất gào khóc, vì cái gì, vì sao Lưu Bưu thích chị cả cô kính trọng nhất, đổi thành bất kỳ ai khác cô cũng đều có thể tiếp thu dễ dàng hơn, nhưng hiện tại, tới oán trách cô cũng không dám, vì sao ông trời lại trừng phạt cô như thế?
Lưu Bưu gian nan nuốt nước miếng, lại phát hiện miệng khô lưỡi khô, cổ họng muốn bốc khói, hắn thấy Cao Phán khóc thành như vậy, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ? Hắn nhìn nhìn chung quanh, trừ bỏ có mấy đồng nghiệp tò mò mà thăm dò nhìn bên này, không có người khác. Hắn ngồi xổm xuống, li3m môi, gian nan mà nói: "Cao Phán, em đừng khóc. Thật sự không pnhư em nghĩ đâu, chị em là ân nhân cứu mạng của anh, cô ấy giúp anh nhiều như vậy, anh chỉ cảm kích thôi, hơn nữa anh đã sớm biết cô ấy qua lại với Lý Tuấn Nghị, em nói xem anh đau thể thích cô ấy?" Hắn cảm thấy mình giải thích đặc biệt vô dụng, thích thì sẽ không bị lý trí khống chế, lý trí chỉ có thể khống chế hành vi, không cho người ta bởi vì thích mà làm ra những chuyện mất khống chế.
Cao Phán chỉ ô ô khóc, cũng không ngẩng đầu. Lưu Bưu ngồi xổm trong chốc lát, cuối cùng nói: "Trở về đi, về sau đừng tới tìm anh nữa, anh cũng không đáng để em thích, em nên tìm một người đàn ông đối xử tốt với em, cùng em sống hạnh phúc." Nói xong xoay người trở về xưởng sửa xe.
Cao Phán khóc hồi lâu, mới chậm rãi ngừng tiếng khóc, hiện tại cô cảm thấy đặc biệt bất lực, không biết nên làm cái gì bây giờ. Theo lý trí, cô biết không nên oán trách chị cả, chị ấy giúp Lưu Bưu, cũng không phải vì thích Lưu Bưu, nhưng theo tình cảm, chị cả biến thành tình địch của bản thân, bởi vì chị ấy, Lưu Bưu mới không chịu thích mình, cho nên cô không có biện pháp tâm bình khí hòa mà coi chuyện này không tồn tại, cô cảm thấy mình không thể ở cùng với chị cả nữa, cô sợ cứ như vậy sẽ chán ghét chị cả, mặc dù chị ấy vô tội.
Cao Phán lau khô nước mắt, lại không biết kế tiếp nên đi nơi nào, không muốn về nhà, trong tiệm cũng không muốn đi, công việc cũng không có tinh thần đi làm. Nháy mắt Cao Phán cảm thấy mình đặc biệt đáng thương bất lực, như bị toàn thế giới vứt bỏ. Cô suy nghĩ thật lâu, quyết định đi tìm phòng ở, dọn ra ngoài, nói như vậy liền không cần mỗi ngày đều nhìn thấy chị cả, chờ thời gian dài, có lẽ là có thể tâm bình khí hòa mà đối diện với chị ấy.
Cao Phán chưa bao giờ có quyết đoán như bây giờ, nói làm liền làm. Trưa hôm đó cô liền đi tìm phòng ở, ở phụ cận công ty tìm được một căn nahf có 1 phòng khách 1 phòng ngủ, là dân bản xứ mới xây, dân cư chung quanh phức tạp, cũng có không ít phòng ở đang xây dựng, nhưng Cao Phán chưa từng thuê nhà, không rõ như nào mới tốt, chỉ nhìn phòng ở tương đối sạch sẽ liền đồng ý, hơn nữa tiền thuê nhà cũng không đắt, 80 đồng một tháng, đặt cọc một tháng tiền thuê, hiện tại tiền lương của cô là 400 đồng một tháng, cho nên có thể thuê được.
Cô giao tiền đặt cọc và tiền thuê, ký hợp đồng, sắc trời đã tối. Cô muốn dọn qua đây luôn, nhưng dọn đi không nói với chị cả thì không ổn, cô lại không muốn ngủ với chị cả đêm nay, liền gọi điện thoại cho Lý Tuấn Nghị, nói với anh mình đi công tác ở Thâm Quyến với bà chủ, buổi tối không về, ngày mai mới quay lại.
Lý Tuấn Nghị cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cũng chưa nghe nói cô phải đi công tác, hơn nữa trước kia cũng không có tình huống như vậy, liền hỏi rõ ràng tình huống, nghe nói là bà chủ lâm thời quyết định đi, nghĩ bà chủ cũng là nữ, cũng yên tâm, liền dặn dò cô ra bên ngoài phải chú ý an toàn.
Cao Phán cúp điện thoại, cảm thấy lưng mình đều ướt, cảm giác nói dối thật không tốt, hơn nữa còn nói dối với người cô sợ nhất, may mắn không bị phát hiện. Đêm đó Cao Phán liền tìm một nhà trọ ở bên ngoài qua đêm.
Cao Lương tan tầm mới biết Cao Phán đi công tác từ Lý Tuấn Nghị: "Sao em chưa từng nghe con bé nói. Cũng đúng, mỗi ngày em trở về thì con bé đều ngủ rồi, nhiều ngày rồi còn chưa nói chuyện với nó."
Lý Tuấn Nghị nhíu mày: "Sao anh cảm thấy gần đây Cao Phán rất kỳ quái."
"Em cũng cảm thấy vậy." Cao Lương không thể bỏ qua cảm giác quái dị trong lòng, đặc biệt là từ khi Cao Phán bị Lưu Bưu cự tuyệt.
Lý Tuấn Nghị nói: "Chờ ngày mai con bé trở lại rồi nói sau."
Cao Lương nói: "Đêm mai em về ăn cơm cùng cả nhà, tâm sự với con bé."
Kết quả chiều ngày hôm sau, Cao Phán liền chủ động tới tìm Cao Lương,nói: "Chị, em muốn dọn ra ngoài ở."
Lúc ấy Cao Lương đang ở trong phòng bếp nấu canh, nghe thấy Cao Phán nói, cái muỗng trong tay rơi thẳng vào nồi canh, bọt nước trực tiếp rơi xuống mu bàn tay cô, đau đến hít một hơi lạnh, Vương Thu Lan vội cầm tay cô dội dưới vòi nước lạnh: "Còn may canh chưa sôi hẳn, chị Lương, có đau không? Lấy thuốc bôi đi."
Cao Phán cũng khiếp sợ, khẩn trương hỏi: "Chị, chị không sao chứ?"
"Chị không có việc gì." Còn may vết phỏng chỉ lớn như hạt đậu nành, bị nước lạnh dội một chút cũng đỡ hơn, Cao Lương quay đầu nhìn Cao Phán, "Nghĩ như thế nào mà em muốn ra ngoài ở?" Mấy ngày nay cô cảm thấy Cao Phán không thích hợp, quả thật là đã có việc xảy ra, Cao Phán muốn dọn ra ngoài, vì cái gì?
Cao Phán khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, nói: "Là như vậy, đoạn đường gần công ty em đang sửa, đi xe buýt luôn bị kẹt, em đến trễ rất nhiều lần, cho nên em dứt khoát dọn đến gần công ty ở, đi bộ tới công ty. Hơn nữa em cảm thấy trong nhà khá chật, sang năm chị kết hôn với anh Tuấn Nghị, em cũng không thể dọn đến tân phòng với mọi người."
Cái lý do này cũng không có gì bắt bẻ, nhưng mà Cao Lương vẫn cảm thấy không đúng, đây hẳn là không phải lý do chân chính, nhưng cô không phản đối, Cao Phán đã trưởng thành, có cuộc sống của chính mình, muốn độc lập sinh hoạt cũng không có gì không đúng, liền nói: "Em muốn dọn ra ngoài? Vậy chị giúp em tìm phòng ở."
"Không cần, chị, em đã tìm được rồi." Cao Phán vội nói.
Cao Lương nhíu mày: "Nhanh như vậy đã tìm được? Em tìm khi nào?"
Cao Phán nói dối: "Tìm mấy ngày rồi, đã giao tiền cọc với tiền thuê nhà, hợp đồng cũng đã ký. Em định dọn luôn hôm nay."
"Là dạng phòng gì? Trong chung cư hay nhà riêng? Cảnh vật chung quanh thế nào? An toàn không?" Hiển nhiên Cao Lương suy xét toàn diện hơn Cao Phán.
Cao Phán nói: "Khá tốt. Phòng ở thực sạch sẽ, một phòng ngủ một sảnh, bên trong có giường, em dọn quần áo qua là có thể vào ở."
"Để chị qua xem phonfgc ho em trước, hai ngày nữa lại dọn." Cao Lương biết Cao Phán không đủ kinh nghiệm xã hội, đối với rất nhiều chuyện đều không suy xét chu toàn, tuy rằng cô đồng ý cho con bé ra ngoài ở, lại không thể mặc kệ, cái gì cũng mặc kệ.
Cao Phán bướng bỉnh mà nói: "Hôm nay em sẽ dọn qua. Em không muốn ngày mai lại đến muộn, bà chủ sẽ nói."
Cao Lương thấy Cao Phán quyết tâm muốn chuyển nhà, liền nói: "Vậy chị đưa em đi"
Cao Phán biết chuyện này không thể tránh, cô cũng không thể hoàn toàn thoát ly quan hệ với chị cả.
Cao Lương trở về giúp em gái thu thập đồ vật, nghĩ gần đây con bé không thích hợp, rốt cuộc nơi nào xảy ra vấn đề? "Phán Phán, em thật sự không phải bởi vì lý do khác mà muốn ra ngoài ở?"
Cao Phán bị Cao Lương nhìn chằm chằm đến đỏ mặt, nói: "Thật sự không phải. Em cảm thấy em cũng đủ lớn, không thể ỷ lại vào chị mãi, cho nên mới muốn dọn ra ngoài."
Cao Lương biết lý do này không thể phản bác, rốt cuộc cô cũng không thể chăm lo cho các em cả đời, sang năm cô liền phải kết hôn, đến lúc đó khẳng định dọn đến nhà mới, nếu cả gia đình đều ở chung, thật đúng là rất chen chúc, hiện tại Cao Phán chủ động muốn dọn ra, xem như giảm sức ép cho cô, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút không yên lòng, đại khái là do Cao Phán mới thất tình đi. Cô muốn hỏi chuyện Lưu Bưu, lại sợ gợi lên thương tâm, đành không đề cập tới.
Chờ tới phòng Cao Phán thuê, Cao Lương mới biết được Cao Phán thuê phòng qua loa đến cỡ nào: "Nơi này nơi nơi đều đang sửa nhà, sẽ đặc biệt ồn ào, hơn nữa rất nhiều tro bụi, người cũng phức tạp, em không thể ở nơi này, không an toàn."
Cao Phán cảm thấy không sao cả: "Không có việc gì, gần đây em không cần tăng ca, buổi tối không ra khỏi cửa là được, hơn nữa em đã chú ý, đồn công an ở gần đây, hẳn là thực an toàn. Em đã giao tiền cọc và tiền thuê nhà rồi, ít nhất cũng phải ở ba tháng mới có thể trả lại tiền đặt cọc, đến lúc đó lại đổi đi."
"Vậy em ăn cơm ra sao?"
"Có thời gian thì em tự nấu, giữa trưa đi ăn thức ăn nhanh với đồng nghiệp." Cao Phán cảm thấy ở một mình, ba bữa cơm rất dễ giải quyết.
Cao Lương cắn chặt răng, cảm thấy Cao Phán có quá ít kinh nghiệm sinh hoạt, căn bản là không biết sinh tồn gian nan, bất quá có lẽ đây là cơ hội tốt, có thể rèn luyện con bé một chút: "Vậy em phải chú ý an toàn, buổi tối ngủ phải khóa trái cửa phòng, ngàn vạn lần không được mở cửa cho người khác......" Lộn xộn công đạo một đống lớn.
Cao Lương xuống lầu, nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa sổ phòng Cao Phán, thân ảnh Cao Phán chợt lóe qua cửa sổ, bất an trong lòng Cao Lương ngày càng lớn, nhưng cô an ủi chính mình, chỉ là dọn ra ngoài ở, cũng không phải rời nhà trốn đi, so với đời trước tình huống đã tốt hơn rất nhiều.