Chương 102: Mở cửa lại

Trở Về Năm 1988

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cao Vị đã trang hoàng xong, vẫn là phong cách lúc trước, đơn gian thanh thoát, chỉ là thiết kế bố cục hợp lý hơn, phòng bếp mở rộng lại sáng sủa, khu ngồi ăn cho khách nhiều hơn tám cái bàn, ngoài ra còn thêm một quầy thu ngân cùng quầy thức ăn chín, an bài một người chuyên phụ trách thu tiền cùng bán thêm nước đậu xanh và món kho.

Những năm nay đều dùng xi măng, vôi, gạch men sứ, đá cẩm thạch linh tinh để trang hoàng, hiếm khi dùng đến nguyên vật liệu hóa chất dính thuốc nước linh tinh, cho nên cũng không bị mùi hóa học, điều duy nhất là mới vừa mới trang hoàng xong thì hơi ẩm, nhưng vào tháng bảy nóng bức, chút hơi ẩm này mọi người còn ngại không đủ đâu. Cho nên vừa trang hoàng xong, liền lập tức mở cửa lại, trước sau ngừng kinh doanh vừa vặn nửa tháng.

Trong lúc trang hoàng Cao Lương cho nhóm nhân viên được nghỉ mười ngày, nguyện ý về nhà thì về nhà, không muốn về nhà liền tự mình giết thời gian, chỉ cần kịp thời trở về bắt đầu làm việc. Cho nên trang hoàng còn đang trong giai đoạn kết thúc, nhân viên đều đã trở lại, mọi người cùng nhau hỗ trợ quét tước vệ sinh, bố trí mặt tiền cửa hàng.

Bởi vì mặt tiền cửa hàng mở rộng, còn thêm không ít gia cụ cùng thiết bị mới, tài chính Cao Lương có chút căng thẳng, cô còn muốn bỏ ra chút tiền quay vòng, bên Lý Tuấn Nghị tình hình cũng cực kỳ khẩn trương, tiền hàng chưa tới, tiền lương công nhân đã chậm mấy ngày chưa phát, đây là thời gian kinh tế căng thẳng nhất của Cao Lương, thời điểm mua đồ ăn cũng chủ yếu mua rau dưa, món ăn mặn cũng chọn mua mấy thứ rẻ một chút.

Bà nội thấy như vậy, liền chủ động ôm nhiệm vụ mua đồ ăn, còn cầm một quyển tiền đưa cho Cao Lương: "Lương Lương, có phải tiền không đủ dùng không? Chỗ bà còn có một chút tiền, cháu cầm dùng trước đi."

Cao Lương vội vàng chối từ: "Không cần, bà, cháu còn có tiền. Chờ cửa hàng mở lại thì tốt rồi, mỗi ngày sẽ có tiền thu vào."

Bà nói: "Bà biết gần đây hai đứa có nhiều chỗ phải tiêu tiền, cũng làm khó cháu tận tâm, tận lực giúp Tuấn Nghị như vậy. Bà cũng muốn giúp các cháu một chút, cháu cầm đi."

"Bà, thật sự không cần, cháu thật sự vẫn còn đủ tiền dùng, chống đỡ đến ngày đầu tiên mở lại không thành vấn đề, bà cứ yên tâm đi." Cao Lương thật sự không muốn lấy tiền của người già, kể cả là mượn cũng không muốn, tiền của bà khó khăn mới tích được, chính mình lại không có nguồn thu nhập, tất cả đều là con cháu chu cấp, chính mình không bỏ được ăn mặc, một phân một mao tích cóp xuống dưới.

Bà nói: "Vậy về sau để bà mua đồ ăn đi, cháu không cần xen vào chuyện sinh hoạt trong nhà, để bà phụ trách."

Cao Lương cảm kích mà nói: "Vậy cảm ơn bà, chờ cửa tiệm cháu mở lại liền có tiền, về sau lại để cháu mua đồ ăn." Khai cửa hàng xác thật là như vậy, nhà xưởng Lý Tuấn Nghị nhận được đơn chưa chắc đã có tiền ngay, nhưng cô bán được một phần đồ ăn lập tức liền có một phần tiền.

Bà trìu mến mà lắc đầu: "Cháu đứa nhỏ này luôn cậy mạnh như vậy, không thể để người khác giúp cháu chia sẻ một chút sao?"

Cao Lương ôm cánh tay bà, dựa đầu vào trên vai bà: "Bà đã giúp cháu chia sẻ rất nhiều, cảm ơn bà!"

Bà chỉ có một người con trau cùng hai đứa cháu, tất cả đều là đàn ông, bên người không có một đứa con gái hay đứa cháu để làm nũng, cho nên Cao Lương thân cận với mình như vậy, trong lòng bà miễn bàn bao nhiêu vui mừng, vẫn là cháu gái tốt, có thể làm nũng với mình.

Vào buổi tối trước ngày mở cửa lại, Cao Lương bận rộn trong tiệm xong trở về, Cao San chạy chậm tới trước mặt cô, đưa cho cô một cái phong bì, Cao Lương khó hiểu mà tiếp nhận: "Là cái gì vậy?"

Cao San c ắn môi dưới nhìn thoáng qua em trai: "Chị cả, đây là tiền em và Cường Cường gần nhất kiếm được."

Cao Lương tiếp nhận phong bì, mở ra vừa thấy, kinh ngạc phát hiện bên trong là một chồng thật dày tiền mặt, đều là tờ một đồng, năm đồng, mười đồng, bất quá số lượng hẳn là không ít: "Các em lấy từ đâu ra?"

Cao Cường nói: "Em với chị ba b án nước đậu xanh ở bên ngoài."

Cao San cùng Cao Cường vốn dĩ tính toán nghỉ hè tới trong tiệm giúp chị cả, kết quả vừa nghỉ thì trong tiệm liền sửa chữa, hai chị em không có chuyện gì, làm xong bài tập hè bọn họ liền bắt đầu cân nhắc cách kiếm tiền, bởi vì nghỉ hè năm ngoái bọn họ bán ốc xào cùng mì lạnh kiếm được không ít, cho nên cũng muốn bán lại món này, nhưng mà mấy thứ này đều cần chị cả hỗ trợ mới được, bởi vì bọn họ không thể tự làm, nhưng chị cả đặc biệt bận rộn, vì thế bọn họ nghĩ tới chuyện b án nước đậu xanh.

Nước đậu xanh tương đối dễ chuẩn bị, dưới sự giúp đỡ của bà Vương, bọn họ làm ra nước đậu xanh, hơn nữa lại cầm một đám bình thủy tinh từ trong tiệm về, lại dùng tiền tiêu vặt tích góp ngày thường mua một ít ống hút, quầy nước đậu xanh của hai chị em liền khai trương. Vừa mới bắt đầu bán cũng không tốt, trời nóng nước đậu xanh lại dễ bị hư, nhiều lắm chỉ có thể để nửa ngày, vì thế bán không xong liền lấy về làm cơm trưa, bà cũng ăn cùng bọn họ, cơm trưa đều khỏi ăn thêm. Cao Lương không trở về nhà ăn cơm trưa, Lý Tuấn Nghị cũng chạy ngược chạy xuôi rất ít khi trở về, Cao Phán đã đi tới xưởng Lý Tuấn Nghị làm, cũng chưa có ai phát hiện chuyện này của già trẻ ba người. Có bài học lần đầu tiên, về sau bọn họ liền làm ít hơn, chậm rãi buôn bán tốt lên, mười ngày qua cư nhiên cũng kiếm được hơn một trăm đồng.

Cao Lương biết được nguồn gốc số tiền, ngẩng đầu nhìn em gái, em trai, khó trách gần đây đen như vậy, nguyên lai là đi ra ngoài bày quán, mũi có chút chua xót, có các em hiểu chuyện như vậy cô còn có cái gì không thỏa mãn: "Trời nóng như vậy, về sau đừng đi nữa. Tiền các em cầm tự mình dùng."

Cao San lắc đầu: "Chị cả, chị cầm đi đi, nói không chừng ngày mai mua đồ ăn dùng tới, chờ kiếm lời lại cho chúng em sau."

Cao Lương xác thật có điểm thiếu tiền, ngày mai ngày đầu tiên mở cửa lại, cô còn tính toán bán thêm mấy món mới, sợ không đủ nguyên liệu tồn: "Vậy cảm ơn San San cùng Cường Cường, coi như chị mượn của hai đứa, kiếm được tiền sẽ phát cho hai đứa lợi tức."

Cao Lương lấy tiền ra đếm, cư nhiên có hơn hai trăm đồng, hẳn là hai đứa gộp cả tiền tích cóp ngày thường vào. Chuyện này xác thật có thể giúp cô chuyện lửa sém lông mày, ngày mai có thể chuẩn bị thêm nguyên liệu.

Hôm nay Cao Vị một lần nữa mở cửa lại, Lý Tuấn Nghị đặt hai cái lẵng hoa đưa tới, Chu Văn Võ cũng đặt hai lẵng tới. Thời điểm Lý Tuấn Nghị tới phát hiện lẵng hoa ngoài cửa không chỉ có của anh cùng Văn Võ, còn có mấy cái khác, trong lòng anh có chút nghi hoặc, đi đến nhìn kỹ, trừ bỏ anh cùng Văn Võ đưa còn có nhân viên trong tiệm cùng nhau góp mua hai cái, chủ cửa hàng bánh kem bên cạnh cũng tặng một cái, còn có một cái là một người kêu Tôn Vinh Siêu đưa, Tôn Vinh Siêu này là ai? Lý Tuấn Nghị trước nay cũng chưa từng nghe Cao Lương nhắc tới.

Lý Tuấn Nghị quyết định đi hỏi Cao Lương rõ ràng. Giờ phút này Cao Lương đang ở trong phòng bếp bận rộn, trong tiệm khai trương lại, ba ngày đầu giảm giá 20%, hấp dẫn vô số khách hàng quen tới, mọi người đều chờ lâu rồi Cao Vị mới mở lại, tưởng niệm điều hòa, nước đậu xanh cùng món kho của Cao Vị. Ba người Cao Lương, Vương Thu Lan cùng nhã Nhã ở trong phòng bếp bận rộn, ba người phục vụ thêm Cao Cường đều có chút lo liệu không hết việc, Cao San phụ trách thu tiền và bán thức ăn chín, thậm chí bà nội cũng ở trong phòng bếp hỗ trợ rửa chén. Cao Lương không cho bà tới hỗ trợ, nhưng bà đâu chịu nhàn rỗi, một hai phải tới.

Lý Tuấn Nghị cũng chỉ là tới trong tiệm xem một chút, tuy rằng là thứ bảy, chuyện anh cần làm cũng rất nhiều, rốt cuộc đã không còn Chu Văn Võ hỗ trợ, việc của hai người đều rơi xuống trên đầu một mình anh. Lý Tuấn Nghị thấy Cao Lương bận rộn không ngừng, đau lòng lại thay cô cao hứng, rốt cuộc bận rộn thì có nghĩa trong tiệm buôn bán tốt, chính anh không giúp được gì, cũng liền không nên thêm phiền, cho nên lúc đi cũng không biết Tôn Vinh Siêu kia là ai.

Ngày này Cao Vị buôn bán cực kỳ tốt, giữa trưa Cao Lương cũng không có thời gian làm cơm, mọi người chia nhóm đi ăn mì lạnh trong tiệm. Qua thời điểm bận nhất vào giờ cơm trưa, hai giờ chiều rốt cuộc ít người hơn chút, bất quá người vào uống nước đậu xanh ngồi ké điều hòa vẫn rất nhiều. Dù sao mọi người tốt xấu cũng có thể thay phiên nghỉ một chút, chuẩn bị nghênh đón buổi tối.

Trong phòng bếp lắp một cái đài điều hòa, trong đại sảnh có một đài, đại sảnh diện tích có hơi lớn, một đài điều hòa kỳ thật không quá đủ, chỉ có thể xua chút khí nóng, sau đó dùng mấy cái quạt công suất lớn thổi thổi, như vậy cũng thấp hơn mấy độ so với bên ngoài, thay vì đứng bên ngoài vẫn thoải mái hơn không ít. Cao Lương tuy rằng muốn thêm một đài điều hòa nữa, nhưng mà hữu tâm vô lực, chỉ có thể trước tạm chấp nhận đi, chờ tài chính dư dả chút lại nói.

Cao San ở quầy thu ngân bận cả nửa ngày, giờ phút này đã mệt mỏi liền ghé vào trên bàn ngủ trưa, rốt cuộc vẫn là trẻ con đang tuổi lớn. Trong phòng bếp không bận như vậy, Cao Lương để Thu Lan cùng Nhã Nhã phụ trách, chính mình ngồi vào quầy thu ngân hay em gái. Lúc này một người đàn ông đẩy cửa kính đi vào, chuông gió ở cửa vang lên, Cao Lương theo bản năng mà nói: "Hoan nghênh quang lâm." Giương mắt nhìn, phát hiện một người đàn ông mặc áo sơmi màu lam, đeo cà vạt đi vào, đối phương mỉm cười nhìn Cao Lương: "Sinh ý thịnh vượng, bà chủ Cao."

Cao Lương cười nói: "Cảm ơn giám đốc Tôn, nhận cát ngôn của ngài, muốn ăn chút gì không?" Giám đốc Tôn này là giám đốc cửa ahnfg Hữu Nghị bên cạnh, Tôn Vinh Siêu, Cao Lương cùng hắn có giao tiếp vài lần, người này thích tới trong tiệm uống nước đậu xanh.

Tôn Vinh Siêu tầm 27-28 tuổi, người địa phương Quảng Châu, tuổi còn trẻ đã nắm được chức vụ giám đốc ở cửa hàng quốc danh như cửa hàng Hữu Nghị, nói vậy năng lực là phi thường cao, hôm nay Cao Vị khai trương, hắn còn lấy danh nghĩa cá nhân tặng lẵng hoa lại đây, nói là hy vọng có thể hợp tác vui vẻ cùng Cao Vị. Cao Lương có chút ngoài ý muốn, cô biết chính mình cùng cửa hàng Hữ Nghị cũng không có trực tiếp hợp tác, nhưng nếu cứng rắn nói là hợp tác cũng coi như được, rốt cuộc hai cái cửa hàng cũng ảnh hưởng lẫn nhau, cũng lễ phép chu đáo biểu đạt lòng biết ơn, tính toán chờ qua cuối tuần đỡ bận rộn thì mời đối phương ăn cơm.

Tôn Vinh Siêu nói: "Cho tôi tới năm chai nước đậu xanh mang đi, lại thêm hai cái cổ vịt cùng năm cái chân vịt."

Cao Lương biết đối phương không ăn cay, liền nói: "Món kho vẫn không thêm cay?"

"Không, lúc này muốn cay, càng cay càng tốt." Trên mặt Tôn Vinh Siêu lộ ra nụ cười có chút xấu xa.

"Chỗ chúng tôi chỉ có cay cùng không cay, không có đặc biệt cay." Cao Lương nhìn biểu tình đối phương, ước chừng đoán được là mua cho người khác ăn, cô mỉm cười lấy nước đậu xanh, lại đem chặt cổ vịt đựng trong túi

Tôn Vinh Siêu móc tiền ra trả, Cao Lương cười xua tay: "Không cần, hôm nay chính là miễn phí cho giám đốc tôn. Hai ngày này thật sự bận quá, trưa thứ hai mời giám đốc Tôn tới tiểu đi3m vui lòng nhận ăn chút cơm canh xoàng."

Tôn Vinh Siêu vừa nghe, cũng không kiên trì đưa tiền, cười cảm tạ: "Vậy cảm ơn bà chủ Cao."

Ngày đầu tiên khia trương lại, sinh ý hỏa bạo, buổi tối bận đến gần 10 giờ mới đóng cửa, làm mọi người đều mệt muốn chết, bất quá mọi người bao gồm cả nhân viên trong tiệm đều thực thỏa mãn, trong tiệm sinh ý tốt, tiền lương bọn họ mới có thể cao, Cao Lương đã hứa hẹn, doanh thu trong tháng đạt tới số tiền đặt ra sẽ phát tiền thưởng cho mọi người, cho nên mọi người cũng nhiệt tình mười phần.

Lý Tuấn Nghị lại đây đón Cao Lương, bà nội cùng mấy đứa Cao San bận xong bữa tối đã đi về trước, bởi vì người trong nhà nhiều, không thể cùng nhau xếp hàng chờ tắm rửa, dù sao Cao Lương buổi sáng còn phải dậy sớm, không ngủ muộn được.

Cao Lương mệt đến toàn thân đau nhức, vừa lên motor, liền ôm chặt eo Lý Tuấn Nghị, dựa vào trên lưng anh nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, Lý Tuấn Nghị vỗ vỗ tay cô: "Đừng ngủ, cẩn thận ngã."

"Nga, em biết." Cao Lương lười biếng mà trả lời.

Lý Tuấn Nghị rốt cuộc hỏi ra nghi vấn trong lòng cả ngày: "Cái người Tôn Vinh Siêu là ai? Hắn vì sao tặng lẵng hoa tới?"

Cao Lương ngáp một cái: "Nga, giám đốc cửa hàng Hữu Nghị."

"Em có lui tới với bọn họ?" Lý Tuấn Nghị có chút ngoài ý muốn, "Sao không nghe em nhắc tới?"

Cao Lương nói: "Trước kia cũng không giao tiếp nhiều, chính hắn đưa tới, em cũng không biết."

Lý Tuấn Nghị có chút cảnh giác: "Là người như nào?"

Cao Lương không nhận thấy được thái độ Lý Tuấn Nghị, thuận miệng nói: "Là người như vậy đi. Thứ hai giữa trưa em mời hắn ăn cơm, anh tới xem sẽ biết."

Lý Tuấn Nghị không cao hứng: "Vì sao phải mời hắn ăn cơm?"

Cao Lương rốt cuộc hậu tri hậu giác phát hiện ngữ khí Lý Tuấn Nghị không đúng, mở mắt: "Người ta tặng lẵng hoa, em không nên mời người ta ăn một bữa cơm sao? Không chỉ có hắn, anh cùng anh Văn Võ đều tới, còn có ông chủ cửa hàng bánh kembên cạnh."

Lý Tuấn Nghị yên lòng, nguyên lai không phải là là đãi ngộ đặc thù, chỉ là lễ phép cơ bản mà thôi.