Chương 2: Tôi không đi Thâm Quyến

Trở Về Năm 1988

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Editor: Thienyetkomanhme

Năm 1988, là năm quan trọng nhất trong cuộc đời Cao Lương.

Năm này cô 17 tuổi, vào cấp ba, thời kỳ thanh xuân tốt đẹp nhất trong cuộc đời. Nhưng mà trời giáng tai họa bất ngờ, Tết Đoan Ngọ năm đó, cha mẹ mang theo em trai Cao Cường đi thăm người thân, bọn họ từ đê ngăn sông vượt qua sông, cha ôm em trai đi ở đằng trước, mẹ theo phía sau trượt chân rơi xuống nước, cha buông em trai xuống đi cứu, kết quả hai người đều không đi lên được.

Đại thụ che trở bốn chị em chợt sập xuống, mấy đứa nhỏ hoảng sợ không chịu nổi. Cao Lương làm chị cả, đối với tương lai của mấy chị em không biết cách xoay xở, bác trai thúc giục cô bán nhà duy trì cuộc sống, cùng bác về quê ở, Cao Lương không muốn chịu cảnh ăn nhờ ở đậu. Vừa lúc Đặng Hưng Hoa cùng lớn chung trong một cái hẻm nhỏ chủ động tới rủ cô đi Thâm Quyến làm công, cũng phác họa ra bức tranh tốt đẹp cho cô. Cao Lương đi Thâm Quyến, quả nhiên giải quyết nguy cơ cuộc sống trước mắt cho bốn chị em.


Nhưng mà tình huống này cũng không duy trì được bao lâu. Năm thứ hai, Cao Phán tốt nghiệp cấp hai, không thi đậu cấp ba, cũng đi Thâm Quyến giống Cao Lương, không tới một năm, Cao Phán quen một người bạn trai người ngoài tỉnh, mặc Cao Lương cật lực phản đối, Cao Phán vẫn đi cùng đối phương, từ nay về sau không có tin tức, rốt cuộc không trở về. Em trai út Cao Cường chính mắt thấy cha mẹ chết, để lại bóng ma tâm lý rất lớn, bởi vì không có người lớn quản giáo, đến tuổi dậy thì trở nên bất thường, phản nghịch, không tốt nghiệp cấp hai đã bỏ học, đi theo một đám côn đồ trộm cắp. Lúc ấy, Cao Lương đã rời nhà xưởng, cùng bạn trai lúc đó, Đặng Hưng Hoa vay tiền làm buôn bán, buôn bán phá sản, Đặng Hưng Hoa chạy trốn, lưu lại một đống nợ, cô vì trả nợ tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, không rảnh bận tâm em trai, Cao Cường 15 tuổi đi trộm cướp cùng người ta, trong quá trình chạy trốn từ trên cao rơi xuống bỏ mình. Chỉ còn em gái nhỏ Cao San vẫn luôn ở bên cạnh cô, thẳng đến cuối cùng.


Cao Lương không chỉ một lần nghĩ tới, nếu năm đó cô không đi Thâm Quyến, vận mệnh chị em bọn họ có thể thay đổi hay không? Hiện giờ thật sự về tới thời điểm mấu chốt này, Cao Lương không thể hoàn toàn xác định cảnh này là trong mơ hay là sự thật, nhưng tâm ý xưa nay chưa từng kiên định như vậy, cô nhìn Đặng Hưng Hoa trước mặt, lại nhìn ánh mắt bất an của mấy đứa em, dứt khoát kiên quyết mà nói: "Thực xin lỗi, tôi không còn muốn đi Thâm Quyến nữa."

Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người ở đây đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, kinh ngạc nhất là Đặng Hưng Hoa, hắn mở to hai mắt nhìn: "Đang êm đẹp tại sao lại không đi nữa? Cậu không nghĩ kiếm tiền cho em trai, em gái đi học?" Hắn thật vất vả mới thuyết phục được Cao Lương đồng ý cùng hắn đi Thâm Quyến, tới trước khi đi lại nói không đi, thật là làm bậy.


Cao Lương nhìn Đặng Hưng Hoa một cái, quay đầu nhìn khuôn mặt vui mừng của các em: "Hai ngày này tôi đã suy nghĩ rất nhiều, các em tôi đều còn quá nhỏ, trong nhà cũng không có người lớn chăm sóc, cho nên không đi Thâm Quyến, ở nhà tìm cái gì đó làm, chờ bọn họ lớn hơn chút lại nói. Thực xin lỗi, tự cậu đi đi."

"Nếu cậu không đi, một mình tôi đi để làm gì?!" Đặng Hưng Hoa tức giận nói, con gái chính là như vậy, thay đổi thất thường, lật lọng, thật là phiền toái!

Trước giờ, Cao Lương cũng không có ý thức được Đặng Hưng Hoa thích mình, thẳng đến khi đi Thâm Quyến mới cảm nhận được. Hiện tại cô biết vì cái sao Đặng Hưng Hoa lại chủ động giúp mình, chính là bởi vì thích mình, nhưng cô hoàn toàn không dao động: "Như vậy tùy cậu. Tôi là không đi, tôi không yên tâm tình huống trong nhà."
Đặng Hưng Hoa lạnh lùng nói: "Cậu ở nhà tìm được việc làm? Hoặc là nói chuẩn bị bán phòng ở cho bọn họ đi học?"

Nếu là Cao Lương trước đây, không hề có kinh nghiệm sinh tồn, khẳng định cảm thấy bước đi khó khăn, nhưng hiện tại cô đã không phải là cô trước kia, cô tin tưởng nhất định sẽ có biện pháp: "Trời không tuyệt đường của người, dù sao cũng sẽ có biện pháp."

Đặng Hưng Hoa khẽ cắn môi, không cam lòng mà lại hỏi một câu: "Cậu thật sự không đi?"

Cao Lương kiên quyết gật đầu: "Ừ."

"Hy vọng cậu sẽ không hối hận." Đặng Hưng Hoa nhìn Cao Lương một cái thật sâu, xoay người liền đi ra ngoài. Cao Lương ngồi ở đó, nhìn theo đối phương rời đi, tuy rằng cô biết Đặng Hưng Hoa hiện tại chưa có làm bất luận chuyện gì có lỗi với mình, nhưng cô thật sự không có biện pháp dùng tâm thái của bạn bè bình thường để đối mặt với hắn.
Đặng Hưng Hoa sải bước đến chiếc xe đạp mới tinh, nhìn thoáng qua Cao Lương một cái nữa mới rời đi, ánh mắt đó mang theo chút oán hận cùng không cam lòng.

Cao Lương thấy hắn rời đi, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, mấy đứa em vẫn duy trì một động tác, chính là giương miệng nhìn cô, ánh mắt chuyển động theo động tác của cô, Cao Lương cười cười: "Ăn cơm đi."

Cao Cường phản ứng lại: "Chị cả, chị thật sự không đi sao?" Trong giọng nói không che giấu được sự hưng phấn, cha mẹ không còn, chỉ có chị cả là người mang lại cho nó cảm giác tin cậy nhất, biết chị cả muốn đi Thâm Quyến, nó còn khổ sở vài ngày, không nghĩ tới tự nhiên chị cả lại không đi nữa, thật sự là quá tốt.

Cao Lương gật gật đầu: "Phải, ăn cơm đi."

Trên mặt Cao San lộ ra vui mừng, Cao Phán rõ ràng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Một lát sau, Cao Phán nói: "Chị, nếu trong nhà thật sự không có tiền, em không đi học nữa. Dù sao em cũng không thích đi học."
Cao Lương có chút nghiêm khắc mà nhìn Cao Phán: "Đừng nói hươu nói vượn, không đi học em có thể làm gì? Tập trung học tập, chuyện tiền bạc không cần em nhọc lòng, chị sẽ nghĩ cách." Mặc kệ có phải nằm mơ hay không, mặc kệ giấc mơ này có thể diễn ra bao lâu, chỉ cần còn duy trì một khắc, cô sẽ nắm chắc giờ khắc này thật tốt.

Tuy rằng là một bát cơm đơn giản, không mùi vị, Cao Lương lại cảm thấy đây là một bữa cơm an tâm nhất trong nhiều năm qua của cô. Cơm nước xong, Cao Phán cùng Cao San chủ động thu thập chén đũa, Cao Lương xoay người trở lại phòng ngủ, thấy trong ngăn tủ có một cái túi du lịch căng phồng màu xám xanh, hẳn là hành lý mà cô đã thu dọn, cô kéo ra nhìn, bên trong đựng một ít quần áo, còn có mấy quyển sách giáo khoa tiếng Anh, là mấy thứ cô muốn mang tới Thâm Quyến.
Cao Lương khẽ cười một chút, vừa mới ra trường học, đều có chút tự cao của người đi học, thích mang mấy quyển sách bên người, lấy tới đốc thúc chính mình. Cô bỏ mấy quyển sách bên trong ra, lại lấy từ phía dưới một cái túi đựng tiền bằng nhựa, kéo khóa ra, bên trong có bốn tờ mười đồng tiền công nông binh đại đoàn kết, còn có một tờ giấy chứng minh thân phận và một cái vé xe lửa màu trắng. Vé xe lửa rất nhỏ, mặt trên viết lộ trình từ huyện thành đến Quảng Châu, thời gian xuất phát là 9 giờ 37 phút đêm nay, ghế ngồi cứng, giá vé là 22.5 đồng. Giá cả năm 1988 là bao nhiêu? Cao Lương nhíu mày, nhớ tới lúc mình vừa đến Thâm Quyến, tháng đầu tiên nhận nửa tháng tiền lương là 31.5 đồng, vé xe lửa này còn không rẻ đâu.

Cao Phán từ ngoài cửa tiến vào, cô nhìn thoáng qua Cao Lương, sau đó "a" một tiếng mở tủ đứng màu đỏ ra, cái tủ đứng này là của hồi môn năm đó của bà nội, màu sắc đã hơi phai màu, sau lại truyền cho mẹ, năm kia mẹ có đóng một bộ tủ mới, cái tủ đứng cũ này liền cho ba chị em các cô dùng. Cao Phán ở trong ngăn tủ sờ soạng một lúc, từ một kiện áo bông lấy ra một cái túi vải: "Chị, trước chị bảo em giữ, hiện tại đưa lại cho chị."
Cao Lương tiếp nhận, mở ra tầng vải dệt, mới phát hiện bên trong là một tập tiền mặt, giá trị lớn nhất chính là một tờ một trăm đồng, chỉ có một tờ, còn lại đều là tiền lẻ. Tiền trong ví của Cao Lương hợp cùng chỗ tiền này, đếm một chút, tổng cộng có 173.7 đồng, xem ra đây là toàn bộ gia sản trong nhà.

Cao Lương nhìn tiền, trầm ngâm một chút, ngẩng đầu hỏi các em: "Học phí kỳ học sau của mấy đứa là bao nhiêu?"

Cao Cường cướp nói: "Của em là 15 đồng."

Cao San đang rửa chén, đáp: "Học phí kỳ sau của em, không ở trong trường là 35 đồng."

Cao Lương gật gật đầu: "Phán Phán thì sao?"

Cao Phán nói: "Em phải thi vào cấp ba, trường học yêu cầu phải ở trọ trong trường, học phí 40 đồng, tiền trọ 15 đồng, phí sinh hoạt đại khái khoảng bốn, năm đồng một tháng."

Cao Lương nhanh chóng ở trong lòng tính một chút, riêng học phí của các em, tổng cộng phải hơn một trăm đồng, bốn chị em còn phải ăn cơm, chút tiền này hoàn toàn không đủ dùng. Cô nói với Cao Phán: "Phán Phán, cùng chị đi trả vé tàu."
Cao Phán gật gật đầu: "Dạ."

Cao Cường vội nói: "Em cũng đi."

Cao Lương nhìn thời tiết bên ngoài một chút: "Quá nóng, Cường Cường ở nhà, đừng để bị cảm nắng."

Cao Cường tuy rằng không quá nguyện ý, vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu.

Lúc Cao Lương ra cửa, Cao San vừa lúc rửa xong chén, lau tay: "Chị ơi từ từ."

Cao Lương đứng lại: "Làm sao vậy?"

Cao San chạy nhanh vào nhà, cầm cái mũ rơm nửa mới, màu vàng nhạt: "Chị mới bị cảm xong, mang cái mũ đi."

Cao Lương nhận lấy, nâng tay sờ sờ đầu Cao San: "Cảm ơn San San." Em gái nhỏ luôn luôn ngoan ngoãn, săn sóc. Cao Lương quay đầu nói với em gái lớn: "Phán Phán cũng đội cái mũ đi."

Cao Phán lắc đầu: "Trong nhà không còn mũ rơm."

"Vậy lấy cái ô đi." Cao Lương đề nghị.

Cao Cường đã giơ một cái ô màu đen chạy ra: "Chị hai, ô cho chị."

Cao Phán nhìn cái ô đen cồng kềnh kia, do dự một chút, nói: "Chị không cần ô, chị không sợ nắng."
Cao Lương đem mũ rơm trên đầu mình cho Cao Phán, tiếp nhận cái ô: "Đi thôi." Cao Phán mười lăm tuổi, đúng là tuổi biết thích cái đẹp, ngày nắng cầm một cái ô đen sì cồng kềnh, xác thật rất rêu rao, có chút ảnh hưởng hình tượng.

Cao Phán có chút cao hứng mà buộc dây mũ rơm thành một cái nơ xinh đẹp dưới cằm, làn da của cô hơi đen một chút, nhưng ngũ quan rất xinh đẹp, mắt to, mũi cao, miệng anh đào, mắt ngọc mày ngài, từ nhỏ đã hay được khen xinh đẹp.

Cao Lương cầm cái ô đen, cùng em gái ra cửa, chuẩn bị tới bên đường chờ xe buýt đi ra nhà ga xe lửa. Nhà bọn họ nằm ở khu giao với huyện thành, có không ít đồng ruộng, mấy năm trước chỗ này đã nhập vào phạm vi huyện thành, đồng ruộng cơ bản là để hoang, chờ đợi khai phá, nhưng sự phát triển cực kỳ thong thả, đến nay vẫn chỉ có trên danh nghĩa, lại qua mười năm nữa, nơi này là có thể coi như nội thành, bất quá vẫn không bị thương nghiệp hóa, chỉ là nhiều hơn tòa nhà hơn.
Còn chưa ra khỏi hẻm nhỏ, liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng chuông xe đạp "Đinh linh đinh linh" , Cao Lương vội kéo Cao Phán vào ven đường, chờ xe đi qua. Xe đạp đến bên người các cô lại đột nhiên ngừng lại, người trên xe cũng không đi xuống, chỉ dùng một cái chân dài chống trên mặt đất, một giọng nói trong trẻo cất lên: "Không phải còn bệnh sao, sao lại ra ngoài phơi nắng vậy ? Đây là muốn đi đâu?"

Cao Lương ngửa ô ra sau một chút, thấy một chàng trai trẻ tuổi mặc sơ mi trắng quần lam, đội một cái mũ rơm mới tinh, lớn lên sáng sủa, cho người ta cảm giác thanh xuân như ánh mặt trời. Cao Lương nhận ra là Lý Tuấn Vĩ bên cạnh nhà mình, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cũng là bạn học cùng lớp với cô như Đặng Hưng Hoa: "Đã khỏe rồi. Chúng tớ định đi nhà ga xe lửa."

Lý Tuấn Vĩ kinh ngạc mở to hai mắt: "Cậu hiện tại liền đi Quảng Châu? Hưng Hoa hình như nói là buổi tối mà." Quan hệ của hắn cùng Đặng Hưng Hoa cũng không tệ lắm, hơn nữa biết Cao Lương hôm nay xuất phát.
Cao Lương lắc đầu: "Không phải, tớ không đi. Tớ ra ga tàu hỏa trả vé."

Lý Tuấn Vĩ cười, lộ ra hàm răng trắng tinh chỉnh tề: "Vừa lúc, tớ cũng đi nhà ga xe lửa mang cơm cho anh trai, thuận tiện để tớ chở cậu."

Cao Lương lúc này mới chú ý tới đầu xe có treo một cái túi, cô quay đầu nhìn em gái một cái, nói: "Phán Phán, trờ nắng quá, nếu không em trở về đi, chị đi cùng Tuấn Vĩ ra nhà ga. Đưa mũ rơm cho chị, em mang ô về đi." Cao Lương gọi em gái đi cùng mình, chủ yếu là không nhớ rõ đường đi, hiện tại có người dẫn đường, còn có thể tiết kiệm được tiền xe, vì cái gì không đồng ý đây?

Cao Phán nhìn Lý Tuấn Vĩ một cái, nhanh chóng dời mắt đi, đem mũ rơm trên đầu đưa cho chị gái, có chút lo lắng mà nói: "Chị, chị đi cẩn thận nhé?"

Lý Tuấn Vĩ ha ha cười: "Chẳng lẽ anh còn có thể ăn chị em sao? Yên tâm đi, nhất định bình yên vô sự mà đem chị em trở về."
Cao Lương đem ô đưa cho em, đội mũ rơm lên, mang mũ rơm không mát mẻ như dùng ô, nhưng mà ngồi xe đạp không có tiện cầm ô. Lý Tuấn Vĩ thấy cô đội xong mũ rơm, nói: "Cậu trực tiếp ngồi trên xe đi."

Cao Lương nhìn một chút, nói: "Cậu lái đi, tớ tự nhảy lên."

Lý Tuấn Vĩ cũng không kiên trì, chậm rãi khởi động xe đạp, Cao Lương đuổi theo, tay bắt lấy ghế sau, nhẹ nhàng nhảy lên. Đầu xe đạp lay động vài cái, cuối cùng vẫn ổn định, cười nói: "Có thể nhảy lên, cũng không tệ lắm."

Cao Lương duỗi tay đỡ đỡ cái mũi vừa mới chạm vào trên lưng Lý Tuấn Vĩ : "Cảm ơn cậu chở tớ. Phán Phán, em đi về trước đi."

Cao Phán nhìn chị gái ngồi trên xe Lý Tuấn Vĩ biến mất ở đầu ngõ, lúc này mới xoay người về nhà.

Ra ngõ nhỏ, Lý Tuấn Vĩ lúc này mới tiếp tục đề tài lúc trước: "Sao lại không đi nữa? Hưng Hoa thì sao, cậu ấy còn đi hay không?"
Cao Lương nói: "Tớ không biết. Mấy đứa em tớ đều quá nhỏ, tớ không yên tâm, vẫn là lưu lại có thể tiện chăm sóc hơn một chút."

Lý Tuấn Vĩ cười nói: "Chính cậu còn chưa có trưởng thành đâu."

Cao Lương không phản bác, dựa theo tuổi tác của mình hiện tại, cô xác thật còn chưa có thành niên, bất quá cô đã không phải là Cao Lương trước kia, tuổi tâm lý của cô đã sớm trưởng thành, cô tin chính mình có thể chiếu cố các em thật tốt.

Lý Tuấn Vĩ cho rằng cô bị mình nói nên ngượng ngùng, liền nói: "Ở nhà cũng không tồi, nếu có cái gì khó khăn, có thể thương lượng cùng mọi người, dù sao cũng có thể nghĩ ra biện pháp."

"Ừm, cảm ơn!" Cao Lương nhàn nhạt nói lời cảm ơn.