Chương 112: Lại một năm nữa

Trở Về Năm 1988

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cơm nước xong, Lưu Bưu liền đi trước, bởi vì trong tiệm còn đang kho thịt, hắn trở về xem một chút. Mấy cô gái Cao Lương cùng Ngô Xuân Mai đều chủ động hỗ trợ rửa chén mới trở về, rốt cuộchai vợ chồng Dương Trung Hoa cũng bận rộn cả ngày, đã sớm mệt muốn ngất rồi, lúc này còn muốn bọn họ thu thập mười tàn cục cũng không đành lòng. Cao Lương vẫn không coi mình thành khách nhân, là bằng hữu tự nhiên nên thông cảm cho nhau một chút.

Thu thập xong, mọi người cũng không có ở lại lâu, đều trở về, rốt cuộc Cao Lương bọn họ tối hôm qua ngồi một đêm xe lửa, lúc này cũng nên nghỉ ngơi, hai vợ chồng Dương Trung Hoa cũng nên trở về nghỉ ngơi, bọn họ hẹn Tết Âm Lịch lại tụ họp 1 ngày tâm sự.

Chờ tất cả mọi người đi rồi, Dương Trung Hoa cùng Hoàng Tiểu Thúy kiểm tra lễ vật mấy người Cao Lương, đồ vật đều là Hoàng Tiểu Thúy nhận, giao đãi cái này là của ai. Dương Trung Hoa vừa thấy, phát hiện Cao Lương tặng lễ vật cho cả mình và người nh, tới bà cũng có. Hoàng Tiểu Thúy cầm mỹ phẩm dưỡng da Cao Lương mua cho mình, thích không thôi, rốt cuộc phụ nữ đều thích đẹp, cô cảm khái nói: "Cao Lương thật có lòng, mua lễ vật cho em cũng tốn không ít tiền đi."

Dương Trung Hoa nói: "Hẳn là rất tốn tiền. Cô ấy làm người vẫn luôn đặc biệt tốt, đặc biệt rất có tình nghĩa, tuy rằng tuổi so với chúng ta đều nhỏ hơn, nhưng chúng ta đều được cô ấy chiếu cố, nếu không phải có Cao Lương, anh làm sao có thể mở cửa tiệm? Cửa tiệm A Bưu cũng là cô ấy chuyển nhượng cho hắn."

Hoàng Tiểu Thúy nghĩ nghĩ hỏi: "Anh nói xem có phải A Bưu thích Cao Lương không?"

Dương Trung Hoa trầm tư một lát, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Chuyện này anh không rõ ràng lắm, trước nay A Bưu cũng chưa từng nhắc đến, bất quá anh cảm thấy A Bưu dù thích, hẳn là cũng sẽ không nói ra, rốt cuộc hắn cũng biết Cao Lương đã sớm thành đôi với anh Nghị."

Hoàng Tiểu Thúy thở dài: "Đáng thương A Bưu."

Dương Trung Hoa thu thập xong: "Đi thôi, không cần tiếc hận như vậy, về sau A Bưu sẽ tìm được người thích hợp cho mình, để anh đưa em về."

Đêm nay Cao Lương cùng Ngô Xuân Mai nằm rên một cái giường, vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng bởi vì cùng hai đứa em gái cũng ở chung phòng, rất nhiều lời nói đều khó mà nói, liền chưa nói gì mà ngủ sớm.

Ngày hôm sau Ngô Xuân Mai về nhà. Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị mang theo mấy đứa em lên phố chọn mua hàng tết, ngày mai phải ăn tết, hôm nay không chuẩn bị liền không kịp. Hàng tết đều có mấy thứ đó, Lý Tuấn Nghị phụ trách trả tiền, Cao Lương cũng không tranh chuyện này với hắn.

Cao Lương thuận tiện đi chợ trung tâm nhìn thoáng qua tiệm Lưu Bưu, buôn bán phi thường thịnh vượng, Cao Lương tới vài phút, Lưu Bưu cùng nhân viên vẫn luôn đều bận rộn chiêu đãi khách hàng, cũng không thời gian tới tiếp các cô. Cao Lương thấy Lưu Bưu buôn bán tốt như vậy, liền cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.

Buổi chiều Lý Vệ Quốc cùng Khuông Tú Mẫn trở lại từ tỉnh thành. Cao Lương đi qua chào hỏi, thái độ Lý Vệ Quốc vẫn nhiệt tình như cũ, ông cảm thấy Cao Lương là đứa nhỏ thành thật, lại có khả năng, trách nhiệm, còn hiếu thuận, làm con dâu mình thì ông rất vừa lòng. Khuông Tú Mẫn không nóng không lạnh như cũ.

Bà Vương ở cùng con dâu, Khuông Tú Mẫn không ít lần chuốc lấy bực bội vì Cao Lương, bởi vì mẹ chồng thích Cao Lương, thường thường liền nhắc tới Cao Lương, Cao Lương cái gì cũng tốt. Người đều là có tâm lý nghịch phản, mẹ chồng càng khen Cao Lương tốt, Khuông Tú Mẫn liền càng cảm thấy Cao Lương không tốt. Con trai đón mẹ chồng đi rồi, Khuông Tú Mẫn vẫn còn oán giận với chồng về thái đối của mẹ chồng và Cao Lương, Lý Vệ Quốc tâm bình khí hòa nói vài lần với vợ, bảo bà không cần mang thành kiến đối đãi với Cao Lương, bà mới chậm rãi bình tĩnh lại, từ lý trí mà nói, Cao Lương xác thật không tính là kém, nhưng là từ cảm tình mà nói, bà vẫn vô pháp hoan thiên hỉ tiếp thu Cao Lương. Dù sao bà không quản được con trai, liền tùy nó đi, chính mình cũng không cần thiết chưng vẻ mặt ôn hoà với Cao Lương.

Cao Lương cũng đã sớm tiếp nhận thái độ của Khuông Tú Mẫn với mình, cũng không có ôm quá nhiều kỳ vọng, cũng sẽ không cảm thấy quá khó chịu, rốt cuộc trên đời này khó nhất là xử lý quan hệ mẹ chồng nàng dâu, cô cũng không tính là trường hợp đặc biệt, làm tiểu bối nên hoàn thành nghĩa vụ, cũng không cần thiết mặt nóng dán mông lạnh, dù sao Lý Tuấn Nghị cũng là không thể để cô chịu ủy khuất.

Bà Vương nhân cơ hội lại nhắc với vợ chồng con trai: "Năm trước chúng ta ăn tết với chị em Cao Lương, năm nay chúng ta cũng đón tết cùng nhau đi, người nhiều náo nhiệt."

Lý Vệ Quốc dễ nói chuyện: "Được ạ."

Khuông Tú Mẫn nói: "Vẫn là thôi đi, người còn chưa qua cửa đâu, cũng không sợ hàng xóm láng giềng nói xấu. Chờ về sau thật sự kết hôn còn sợ không có cơ hội cùng nhau ăn tết? Cũng không vội một năm hai năm."

Lý Tuấn Nghị nghe thấy thái độ của mẹ với Cao Lương trong lời nói liền thở dài: "Năm nay không đón tết chung cũng được, hai nhà ai lo phận nấy." Không ở cùng nhau cũng tốt, miễn cho Cao Lương không được tự nhiên.

Chỉ có bà nội không cao hứng, nói: "Năm nay tôi mặc kệ cơm tất niên, mấy người nhìn mà làm."

Lý Vệ Quốc thấy mẹ không cao hứng, liền hoà giải nói: "Vốn dĩ cũng không nên để mẹ nhọc lòng chuyện cơm tất niên, đây là chuyện người trẻ tuổi chúng con, mẹ Tuấn Nghị, năm nay bà làm đi."

Khuông Tú Mẫn tự nhiên không có gì dị nghị.

Hai anh em Lý Tuấn Nghị không có việc gì đều chạy tới nhà Cao Lương, bởi vì nhà cô không có trưởng bối, không có gì cố kỵ, muốn làm sao cũng được. Cao Lương khó được lúc rảnh rỗi, cùng các em ngồi ở cạnh bàn sưởi ấm, Cao San cùng Cao Cường làm bài tập, Cao Phán làm đồ thủ công, chỉ có Cao Lương không có việc gì làm, lột hạt dưa tống cổ thời gian.

"Thật là mặt trời mọc từ hướng Tây, lần đầu tiên thấy em nhàn rỗi như vậy." Lý Tuấn Nghị duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu Cao Lương, ngồi xuống cạnh cô, còn đem cằm gác trên canh tay Cao Lương, hé miệng, "Anh muốn ăn hạt dưa."

Cao Lương đem một hột hạt đã lột vỏ bỏ vào trong miệng hắn: "Cũng hiếm khi thấy anh nhàn rỗi như vậy."

"Ăn tết, bận rộn nguyên năm, nên nghỉ hai ngày." Lý Tuấn Nghị phi thường vừa lòng mà nhai hạt dưa, "Hạt dưa em lột thật thơm."

Lý Tuấn Vĩ nhìn ông anh nhà mình làm nũng với Cao Lương, nhịn không được nói: "Hai người vừa phải thôi, ở đây còn rất nhiều vị thành niên đấy."

Lý Tuấn Nghị lé mắt nhìn thoáng qua Lý Tuấn Vĩ, sau đó ngồi thẳng, đứng đắn mà nói với mấy đứa em: "Về sau nếu mấy đứa yêu đương kết hôn, lnên lấy chị cả mấy đứa làm tấm gương thì tốt rồi."

Cao Lương đem một nắm hạt dưa đặt ở trong tay anh: "Vâng, ăn hạt dưa đi, đừng nghe anh ấy nói bừa." Chuyện yêu đươnghá có thể làm mẫu, nói như vậy mọi người đã không cần đau đầu.

Lý Tuấn Vĩ dạo xung quanh bàn một vòng, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Cao San, Cao San có chút ghét bỏ mà nói: "Anh ngồi cạnh em làm gì, ngồi chỗ Cường Cường đi, em đang viết bài." Cô đang viết văn, không muốn bị người khác thấy được.

Lý Tuấn Vĩ liếc liếc một cái: "Chỗ Cường Cường toàn rác rưởi, không ngồi. Viết văn à? Em viết đi, anh không xem."

Cao San nhìn thoáng qua, chị hai đang đan khăn quàng cổ, cánh tay cầm hai cái châm trúc thô dài, xác thật không có tiện ngồi, xung quanh Cao Cườngoàn vỏ hạt dưa cùng đậu phộng, đứa nhỏ này một bên làm bài tập còn một bên không quên ăn: "Cường Cường sao vức hết rác rưởi phóng trên bàn, trực tiếp ném trên mặt đất lát quét là được."

Cao Cường nói: "Không phải chị nói không được vứt rác xuống đất sao?"

Cao San cạn lời mà nhìn em trai: "Đó là ở Quảng Châu, cho nên không thể vứt rác rưởi trên mặt đất. Hiện tại là ở nhà, lại ở nahf trệt quét qua thì tốt rồi."

Lý Tuấn Vĩ nói: "Được rồi, đừng náo loạn, em viết văn đi. Cường Cường làm rất tốt, rác rưởi không được vứt loạn."

Cao Lương nghe các em nói chuyện, trong lòng vô cùng vừa lòng và hạnh phúc, thật tốt. Cô nhìn đoạn khăn quàng trong tay Cao Phán, nói: "Phán Phán em đang đan cho ai?" Nói ra thật xấu hổ, Cao Lương không biết đan áo, luôn chưa có cơ hội học, nhưng thật ra Cao Phán lại biết làm, cái này.

Cao Phán nói: "Chờ một chút mọi người sẽ biết."

Lý Tuấn Vĩ liếc liếc mắt một cái: "Sắp đan xong rồi đi?"

Cao Phán không nói lời nào, qua vài phút, cô rốt cuộc ngẩng đầu lên, đan xong đuôi khăn liền giũ ra, khăn quàng cổ màu trắng ít nhất phải hơn hai thước, thoạt nhìn cực kỳ mềm mại ấm áp. Lý Tuấn Vĩ cười: "Nha, cho Hứa Văn Cường sao."

Mặt Cao Phán nổi lên màu đỏ nhàn nhạt, cô đứng dậy đi vào phòng ngủ, chỉ chốc lát sau lấy ra vài cái khăn quàng cổ, màu sắc không đồng nhất, chia cho Cao Lương, Cao San cùng Cao Cường, còn để lại một cái cho chính mình, Cao San cùng Cao Cường vui mừng mà đeo khăn lên cổ, nháy mắt cảm thấy ấm áp. Cao Lương kinh hỉ mà nhìn chiếc khăn vàng nhạt trong tay: "Phán Phán đây đều là em đan?"

Cao Phán gật đầu, nhấp miệng cười: "Dạ, làm quà tân niên cho cả nhà."

Lý Tuấn Vĩ nhìn thoáng qua: "Bọn anh không có a, anh cho rằng ai gặp thì có phần chứ. Ở đây không có cái khăn em vừa đan, đan cho ai?"

Cao Phán không trả lời hắn vấn đề: "Không có sợi len, liền chưa kịp đan cho anh cùng anh Tuấn Nghị."

Lý Tuấn Nghị xua xua tay: "Bọn anh không mang khăn quàng cổ, không cần lo lắng." Nói giỡn, không phải bạn gái đưa khăn quàng cổ thì anh cũng không dám đeo, cô em vợ cũng không được.

Lý Tuấn Vĩ nói: "Anh cũng không cần, về sau tìm bạn gái đan cho anh."

Cao San liếc xéo hắn: "Tuấn Vĩ anh có bạn gái?"

Lý Tuấn Vĩ duỗi tay gãi gãi cằm: "Hiện tại không có, về sau sẽ có."

"Nói không chừng bạn gái anh sẽ không biết đan khăn quàng cổ đâu." Cao San tranh cãi cùng hắn.

Lý Tuấn Vĩ nói: "Anh tìm người biết đan là được rồi, không phải sao?"

Cao San nhịn không được trợn trắng mắt, cúi đầu tiếp tục viết văn. Lý Tuấn Vĩ nhìn khăng quàng đỏ thẫm trên cổ cô, nhịn không được phụt cười thành tiếng: "San San em đeo khăn quàng cổ màu đỏ, càng giống cái ớt cay nhỏ."

Cao San nhịn không được ở dưới gầm bàn đá hắn một cái: "Ớt cay nhỏ thì làm sao? Cay chết anh!"

Lý Tuấn Nghị nhìn em trai: "Tuấn Vĩ đã hai mươi rồi, sao còn ấu trĩ như vậy."

"Đúng vậy, Tuấn Vĩ chính là quỷ ấu trĩ!" Cao San nhịn không được đánh trả Lý Tuấn Vĩ.

Cao Phán tặng khăn quàng cho cả nhà xong, cũng không có ngồi xuống tiếp tục sưởi ấm, mà vào nhà thu thập một chút, xách theo một cái túi ra: "Chị cả em đi ra ngoài một chút."

"Em đi đi." Cao Lương chú ý tới cái túi đựng khăn quàng cổ, đây là muốn đi tặng khăn quàng cổ sao? Cho ai? Lưu Bưu sao?

Lý Tuấn Nghị nói: "Đúng rồi, quên không nói với em, năm nay hai nhà chúng ta không ăn tết cùng nhau, tự ăn riêng."

Cao Lương cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Lý Tuấn Vĩ ghé vào trên bàn, có chút chán nản nói: "Như vậy liền không được nếm tay nghề của Cao Lương, bà nội cũng không nấu cơm, không biết mẹ sẽ đốt cơm tất niên thành cái dạng gì."

Cao Lương cười: "Cậu muốn ăn cái gì, đến lúc đó tôi làm thêm một phần, cậu qua bưng về ăn."

"Thật sự a? Chị dâu thật là thiện giải nhân ý, thật tốt quá!" Lý Tuấn Vĩ hưng phấn quá gọi luôn thành chị dâu.

Cao Lương đỏ mặt, lặng lẽ nhìn Lý Tuấn Nghị một cái, còn chưa có kết hôn đâu, đã kêu chị dâu rồi, thật quẫn bách. Lý Tuấn Nghị mỉm cười nhìn cô, hiển nhiên đối với xưng hô của Tuấn Vĩ cực kỳ vừa lòng.

Cơm tất niên hai nhà ăn riêng. Cao Lương làm gà xé phay làm nhiều hơn một phần, chuẩn bị đưa cho nhà Lý Tuấn Nghị. Cô đang bận rộn trong phòng bếp, Lưu Bưu lại đây, tặng một miếng thịt lợn rừng cùng một ít lạp xưởng cho Cao Lương: "Lợn rừng là lấy từ nhà Tiểu Quân, tôi cầm ứi một chút cho mọi người nếm thử, này lạp xưởng tôi làm, cũng nếm thử tay nghề của tôi xem."

Cao Lương phi thường cao hứng mà nhận lấy: "Được, cảm ơn! Buổi tối giao thừa không giữ cậu lại ăn cơm, tối ngày mai lại đây ăn cơm đi." Buổi trưa muốn tới nahf bác cả ăn cơm, buổi tối có thể trở về.

Lưu Bưu gật gật đầu: "Nga, được. Tôi đi đây."

"Từ từ, A Bưu." Cao Phán nghe thấy thanh âm Lưu Bưu, chạy ra đuổi theo Lưu Bưu, thấy trên cổ Lưu Bưu trống không, có chút thất vọng mà nói, "Sao anh không đeo không mang khăn quàng cổ?"

Lưu Bưu nhìn cômột cái: "Tôi sợ làm dơ."

Cao Phán cười rộ lên, khuôn mặt nhỏ tràn ngập hy vọng: "Vậy ngày mai ăn tết không cần ra cửa hàng, anh sẽ đeo chứ?"

Lưu Bưu không lên tiếng: "Tôi phải đi về, ông nội của tôi còn chờ tôi về nấu ăn."

Cao Lương lấy thịt lợn rừng của A Bưu xào hai đ ĩa, tặng một phần đến Lý gia. Lý Tuấn Nghị cũng đưa cho Cao Lương một phần thịt viên bà nội làm. Tuy rằng hai nhà không ăn chung, nhưng đồ ăn đều không khác nhau lắm. Cơm nước xong, Lý Tuấn Vĩ dọn pháo hoa Lý Tuấn Nghị mua ra, cùng Cao Cường Cao San đốt ở trong sân, Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị ngồi cạnh nhau ngửa đầu nhìn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, tuy rằng không ở cùng nhau ăn cơm tất niên, nhưng vẫn là có thể cùng nhau chúc mừng năm mới đến.